Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 48

Bên trong xe, người đàn ông híp đôi mắt đẹp lại. Gió từ cửa thổi vào, làm mái tóc ngắn tung bay, che hết khuôn mặt của hắn. Khẽ cười lạnh. Đôi mắt nhìn sang chỗ An Tuyết Thần vừa ngồi, nhìn thấy huy hiệu trường rơi trên ghế, chắc là do cô xuống quá gấp, không chú ý nên bị rơi.

Trên gương mặt của người đàn ông, xuất hiện một nụ cười quỷ dị, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Bẻ mạnh tay lái rời đi. Tay cầm huy hiệu, nhỏ giọng đọc:

“An Tuyết Thần, khoa tài chính, học ca sáng.” Sắc mặt người đàn ông trầm xuống. Quả nhiên, người cũng giống như tên, rất đẹp. Nếu như không lái xe đến đây, tâm trạng của Phàm Ngự có lẽ sẽ tốt hơn.

Phàm Ngự, ngồi xuống ghế sofa, lông mày nhíu chặt lại, cái gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc. Có thể thấy được, Phàm Ngự đang cực kỳ tức giận. Chẳng lẽ cô không biết, An Tuyết Thần, cô như thế càng làm cho hắn tức giận?

Cô có biết, cô tạm thời sẽ có tự do, có vui vẻ. Nhưng bất hạnh cũng sắp tới.

"Khôi Ảnh, chuyện lúc sáng, cậu cũng đã biết." Đôi mắt Phàm Ngự nhắm lại, tỏa ra sự hấp dẫn mê người. Gối đầu lên sofa.

"Đúng vậy, chủ nhân. Chủ nhân muốn tôi làm gì?" Khôi Ảnh nhìn Phàm Ngự một chút, sau đó cúi đầu xuống nói.

Phàm Ngự ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, giống như “dã thú”. Trong thâm tâm của Khôi Ảnh, chưa bao giờ thấy chủ nhân vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy.

“Cậu hãy đi học, học cùng lớp với cô ấy, quan sát cô ấy, báo cáo mọi hành trình của cô ấy hoặc chụp lại.” Đôi mắt Phàm Ngự sáng ngời, không ai biết hắn đang muốn làm gì. Trên khuôn mặt đẹp hiện lên một nụ cười tà ác.

Khôi Ảnh đi theo hắn lâu như vậy, đương nhiên biết được ý của hắn. Chỉ là, hắn nhíu chặt lông mày lại. Lúc sau mới trả lời:

"Vâng, thưa chủ nhân, tôi sẽ đi làm ngay." Nói xong, nhanh chóng rời đi. Trong lòng Khôi Ảnh nghĩ: “Chủ nhân thật sự yêu thích cô gái này sao?” Nhưng dù sao, chủ nhân cũng vì cô gái đó mà mệt mỏi.

Mái tóc dài của Khôi Ảnh bị cắt ngắn, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú mê người. Trong gương, nhìn thấy hình dáng khi mặc đồng phục của mình, khẽ mỉm cười sâu xa. Sau đó, Khôi Ảnh đi học dễ dàng, chỉ bằng một cuộc điện thoại của Phàm Ngự. Hắn nói một câu: “Cậu ta là người của tôi”. Sau đó cúp máy luôn.

An Tuyết Thần dốc hết toàn bộ sức lực chạy đến lớp học. Thấy lớp học vẫn còn có tiếng hò hét, láo loạn mới cảm thấy yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Lý Viện nhìn thấy An Tuyết Thần đến. Lập tức chạy ra ngoài cửa lớp.

"Tuyết Thần, cuối cùng bạn cũng đến. Sao bạn chạy nhanh như thế, không phải bạn bị anh chàng đẹp trai nào đuổi theo chứ.” Lý Viện cười hì hì nói.

An Tuyết Thần hít sâu một hơi, nhìn bạn mình một cái. Đẩy cô bạn ra, bước vào lớp.

“Làm gì có ai, bạn suốt ngày chỉ nghĩ lung tung thôi à.” An Tuyết Thần ngồi vào chỗ, lại thấy Phàm Cố chưa đến lớp.

An Tuyết Thần nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi bên cạnh. Chẳng lẽ, cô đã làm hắn bị thương rồi sao? Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.

"Này, Tuyết Thần, mắt bạn bị sao vậy, tại sao lại sưng đỏ lên thế kia." Lý Viện đau lòng hỏi.

An Tuyết Thần khẽ dụi mắt, mỉm cười với Lý Viện, nói:

"Tối hôm qua làm bài tập muộn quá, sau đó ngủ quên mất. Có thể là ngủ không đủ giấc"

"Vậy sao? Bạn chịu khó thật đấy. Sắp đến kỳ thi rồi, bạn thật chăm chỉ, không giống như tôi." Lý Viện bĩu môi nói.

Hai người nhìn nhau cười cười. Hiệu trưởng đi vào.

“Khụ, các em chú ý. Phàm Cố đã đi du học, hôm nay lớp chúng ta có hai bạn mới chuyển đến, các em nghênh đón các bạn nào.”

An Tuyết Thần chỉ nghe thấy hiệu trưởng nói, Phàm Cố đã đi du học. Cô đã làm hắn bị thương. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi cũng không muốn như vậy.

Trong khi lông mày An Tuyết Thần nhíu lại, hai đôi mắt cùng lúc nhìn về phía cô. An Tuyết Thần ngẩng đầu lên nhìn hai người đang đứng trên bục.

Là hắn ta, thì ra, hôm nay hắn ta mới chuyển đến. Hắn ta nhìn về phía cô mỉm cười. An Tuyết Thần cũng cười lại với hắn ta, dù sao cô cũng phải cám ơn hắn ta.

Nhoáng cái, tất cả hình ảnh vừa nãy đã bị Khôi Ảnh quay vào trong camera mini. Chẳng qua, An Tuyết Thần không biết mà thôi, nhưng hắn ta cũng không biết thật sao?
Bình Luận (0)
Comment