An Tuyết Thần bị Phàm Ngự ép buộc nhét vào trong xe. Đợi Phàm Ngự cũng ngồi vào xe, nổi cơn giận dữ ngút trời.
"Này, anh làm gì thế. Tôi còn muốn ra ngoài ăn mừng với Viện Viện nữa?" An Tuyết Thần vô cùng tức giận giống như người đàn ông bá đạo này, nói.
Phàm Ngự chỉ khẽ mỉm cười. "Chính là dẫn cô đi ăn mừng, tôi không phải đã đồng ý với cô, là nếu cô vào Top 100, thì tôi sẽ đồng ý một điều kiện của cô sao?"
Sau khi nghe Phàm Ngự nhắc nhở, chợt An Tuyết Thần mới nhớ ra chuyện này. Sau đó nghi ngờ hỏi. "Thật. Cái gì cũng có thể sao?"
Thấy An Tuyết Thần hỏi, ánh mắt Phàm Ngự hơi biến thành u ám.
"Bảo bối, tôi có thể cưng chiều em, nhưng đừng mơ tưởng sẽ rời khỏi tôi, tin lời tôi đi, trừ phi tôi muốn thả em đi."
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, vừa rồi cô hỏi ý cũng như thế, nhưng hắn đã nói vậy rồi.
Trước đây, An Tuyết Thần đã học được cách tiến một bước lùi một bước. "Không có nghĩ như vậy."
Nghe thấy câu trả lời của An Tuyết Thần, mặt Phàm Ngự thay đổi không có “thúi” như vậy nữa.
Quân không thấy nước sông Hoàng Hà từ trời đổ xuống, chảy ra biển không trở về nữa.
Quân không thấy đau buồn cha mẹ trước gương đầu đã bạc, sớm mai thì đen, hoàng hôn thành tuyết.
Phàm Ngự dừng xe trước một khách sạn. Hắn mang An Tuyết Thần tới khách sạn sang trọng nhất - đắt nhất thành phố, nhưng đồng thời nó cũng là của Phàm Ngự .
Phàm Ngự và An Tuyết Thần tựa người ngồi lên chiếc ghế đệm, vị trí này có thể quan sát được toàn cảnh, cũng là chỗ chỉ dành riêng cho Phàm Ngự.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Phàm Ngự thì tình cảm chân thành, An Tuyết Thần thì không cảm tính. Trong khách sạn sang trọng như vậy, mà cô lại mặc đồng phục học sinh, nghĩ thế nào cũng không thấy thích hợp với chỗ này.
Một phục vụ chạy đến, mở cửa bước vào.
"Phàm tiên sinh, ngài cần gì?" Quả nhiên, nhân viên phục vụ đều là mỹ nữ, cũng đừng xem thường nhân viên phục vụ ở nơi này. Bình thường, tiền lương mỗi tháng hơn năm vạn.
"Bảo bối, thích ăn cái gì." Phàm Ngự đưa thực đơn đặt vào trong tay An Tuyết Thần, ý bảo cô gọi thức ăn.
Nhìn một lượt. "Làm phiền cho salad rau /Vegetablesalad, canh rau hỗn hợp Italy /Minestrone-soup, ly trái cây mùa hè /Freshfruit, cứ tạm thời như vậy đi."
Nhân viên phục vụ nhìn cô học sinh cấp 3 này, tiếng Anh cũng không tồi.
Nhân viên phục vụ nhận lấy thực đơn. "Tốt, vậy còn Phàm tiên sinh?"
"Giống thế." Câu trả lời của Phàm Ngự khiến nhân viên phục vụ hết sức ngạc nhiên. Cô biết hắn không ăn những đồ này.
"Tốt, xin chờ một chút."
An Tuyết Thần quay đầu nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ. Cô thì ngồi tít trên cao. Còn thế giới dưới kia thật là nhỏ bé. Nhà nhà thắp đèn, mỗi một chiếc đèn không giống nhau về họa tiết.
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vô tình nhớ tới một bài thơ.
Nguyên văn:
"Hoa ẩn dịch viên mộ, chiêm chiếp tê điểu qua. Tinh trước khi Vạn Hộ động, tháng bàng Cửu Tiêu nhiều."
"Không ngủ nghe Kim thược, bởi vì phong nghĩ ngọc kha. Minh triều có phong chuyện, đếm hỏi đêm như thế nào?"
"Ta không quên người, người forget me not"
Dịch:
“Bông hoa ẩn mình trong ánh hoàng hôn, tiếng kêu líu lo của chim Điểu làm ta xao xuyến. Trên trời, một ngôi sao luôn có muôn vàn vì sao dõi theo, mỗi tháng các ngày gần kề chênh nhau.”
“Lăng tẩm không nghe được tiếng chiêng, bởi vì phong tục muốn sự trong trắng đẹp đẽ. Rõ ràng ban đêm phủ kín công việc, kể ra tra hỏi ban đêm thế nào?”
“Ta không quên người, người chớ quên ta.”
Phàm Ngự mê đắm nhìn An Tuyết Thần, cô gái bé nhỏ như vậy.
"Bảo bối, em thật đẹp." Trong nháy mắt, Phàm Ngự cảm thấy cô gái trước mắt có thể ở bên cạnh hắn cả đời.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự cười cười, đối với lời khen ngợi, cô chẳng có lạ gì.
"Ngự, thật sự là anh sao? Em còn muốn giải thích, gia đình em vừa xuống máy bay, một lúc nữa sẽ đi thăm hỏi bác trai, bác gái?" Dứt lời, người phụ nữ đó ngồi xuống bên cạnh Phàm Ngự.
Sắc mặt của Phàm Ngự đã thay đổi, cực kỳ hiểm ác. Người phụ nữ này chính là lúc nhỏ vui đùa hôn - hiện tại cũng chính là vị hôn thê của hắn.
Người phụ nữ rời tầm mắt đến An Tuyết Thần đang ngồi đối diện.
"Ngự, em gái nhỏ này là ai vậy?" Nói xong, giống như An Tuyết Thần, tự giới thiệu mình.
"Xin chào em gái nhỏ, tôi là vị hôn thê của Ngự." Người phụ nữ ngạo mạn nói.
Mặc dù, Phàm Ngự rất ghét người phụ nữ này, nhưng là bởi vì mối quan hệ của hai nhà nên không thể không chấp nhận cô ta.
Bỗng nhiên, lông mày An Tuyết Thần nhíu chặt lại, vô cùng bực dọc nhìn người phụ nữ này nũng nịu.
An Tuyết Thần cười to.
"Cô, chào cô trẻ ạ, cháu nhìn thế nào cũng thấy cô như hơn 30 tuổi, sao da lại tốt như người 26 vậy? Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, cháu không quấy rầy." Nói xong, xốc túi sách lên, bước đi tự nhiên rời khỏi tầm mắt của họ.