Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 80

An Tuyết Thần cùng Giang Lệ Lệ tay nắm tay đi tới Đế Vương. Tiếp đón bọn cô đương nhiên là nhóm chị Mỹ Anh.

"Ô, Tuyết Thần tới đây. Chị Mỹ Anh đưa bọn em vào gian phòng VIP." Mỹ Anh vui mừng tiến lên lôi kéo tay An Tuyết Thần, nói.

"Không cần đâu, chị Mỹ Anh, cho bọn em gian phòng thường là được rồi. Không cần phòng VIP đâu." An Tuyết Thần xấu hổ, cự tuyệt nói. Bởi vì chỉ có hai người bọn cô nên không cần phòng VIP. Thật lãng phí, chính xác mà nói thì cô cũng không muốn Lệ Lệ tốn nhiều tiền như vậy.

Mỹ Anh nhìn thấy An Tuyết Thần không được tự nhiên liền vội vàng giải thích: "Ôi chao, Tuyết Thần, không cần các em bỏ tiền, quản lý có nói là miễn phí cho các em chơi, uống rượu gì tùy thích. Không cần tiền."

"A? Chuyện này, không được đâu?" An Tuyết Thần vẫn cảm thấy không tốt.

Ngược lại, Giang Lệ Lệ tiến lên kéo An Tuyết Thần đang từ chối lại gần. Ở bên tai cô thì thầm mấy câu.

"Này, cậu ngốc thế, VIP? Miễn phí?"

"Nhưng chúng ta cũng không dùng. . . . . ." Không đợi An Tuyết Thần nói hết lời, Giang Lệ Lệ chen ngang.

"Chị Mỹ Anh đúng không, mau dẫn chúng em đi được chứ?" Giang Lệ Lệ nịnh hót. Từ xưa tới nay, không chiếm được lợi là con rùa ngu ngốc, cô muốn làm thành niên, cần phải tương xứng với con rùa.

"Ừ, được. Tuyết Thần, em cũng biết mà, lầu 99, ra khỏi thang máy quẹo phải, phòng số 0000. Chị còn có chút việc nên không qua đó. Xong việc sẽ qua chỗ hai em."

"Ừ, được, chị Mỹ Anh, có việc thì chị cứ đi trước, không cần đặc biệt chú ý chúng em?" An Tuyết Thần khách khí nói.

"Ừ, chị đi đây." Nói xong cũng lắc lắc thân hình như rắn nước, rời đi.

"Này, chị Mỹ Anh kia cũng xinh đẹp, cậu xem dáng đi kìa." Mặt Giang Lệ Lệ hâm mộ nói.

"Được rồi, đi thôi. Tiểu thư Lệ Lệ ham đồ rẻ." Lúc này, An Tuyết Thần vẫn không quên trêu chọc vài câu.

Những lời vừa thốt ra khiến Giang Lệ Lệ không vừa ý. "Cái gì mà tớ ham đồ rẻ chứ, chưa từng nghe qua một câu nói sao?"

"Câu gì?"

"Ha ha, có lợi mà không chiếm chính là con rùa ngu ngốc." Lời này được nói ra rất tự nhiên từ trong miệng của Giang Lệ Lệ.

"Được chưa người, mau đi thôi." An Tuyết Thần không có tâm trạng cùng cô nghiên cứu có lợi mà không chiếm đến cùng có phải là rùa ngu ngốc hay không?

"Ừ, đi thôi, cậu dẫn đường. Nhưng mà, tại sao cậu lại biết chỗ này?"

"Đừng hỏi, sau này sẽ nói cho cậu biết." An Tuyết Thần cũng không muốn nói cho bạn tốt tình hình hiện tại của mình. Sợ cô ấy không thể tiếp nhận. Chỉ có thể giấu diếm, nhưng mà cô mong muốn như vậy sao?

Ding dong — —

Ra khỏi thang máy, hai cô đi về phía bên phải, nhìn thấy bảng hiệu trên cửa, không hề nghĩ ngợi liền đẩy ra, tiến vào. Chỉ là trường hợp này lại dọa An Tuyết Thần giật mình, Giang Lệ Lệ thì càng không phải nói đến. Sợ hết hồn. Cứ như vậy nhìn thấy những hình ảnh không đẹp mắt.

Trên ghế sofa là Phàm Ngự đang “làm”, ôm trong ngực một cô gái quần áo không ngay ngắn, một tay thì lắc nhẹ ly rượu vang. Mà Lạc Trạch bên cạnh thì càng không phải nói rồi. Năm sáu cô gái leo lên người Lạc Trạch. Trước ngực có rất nhiều vết son môi. Quần áo của cô gái cũng cởi sạch.

"A — —"

Một tiếng hét của Giang Lệ Lệ, đã kéo linh hồn của An Tuyết Thần quay về.

Giang Lệ Lệ cũng chưa dám xem những hình ảnh “nóng” như thế này. Liền lôi kéo cánh tay An Tuyết Thần, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng lại không tránh được sự chú ý của mọi người.

"Cái đó, Tuyết Thần, có phải chúng ta di nhầm phòng rồi không? Cậu xác định đây là lầu 99, phòng 0000 sao?"

An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ đang bị kinh sợ không nhỏ. Ôm cô trong ngực, mạnh mẽ ôm, để cho cô ấy không nhìn thấy những hình ảnh bẩn thỉu kia.

Lông mày nhíu chặt, mắt lạnh nhìn Phàm Ngự. "Ngại quá, đi nhầm phòng. Quấy rầy." Nói xong cũng định kéo Lệ Lệ rời đi, nhưng cửa không cách nào kéo ra. Cô biết đây đều do Phàm Ngự sắp đặt. Từ lúc tiến vào gian phòng này thì cô đã biết rõ mọi chuyện rồi. Anh đã mua chuộc quản lý.

"Tiểu Dã Miêu, nếu đã đến cũng bạn thì nên cùng nhau chơi đùa một chút. Qua bên cạnh tôi." Thanh âm khàn khàn ám muội của Phàm Ngự truyền ra. Trên người An Tuyết Thần đều nổi da gà. Làm sao bây giờ?

Giang Lệ Lệ hoài nghi nhìn An Tuyết Thần. Cô đoán cũng không sai lắm, thật ra thì thời gian trước cô đều biết, cho nên cô giả vờ đến trường học, vì lấy học bổng. Nhìn thấy sắc mặt An Tuyết Thần hơi tái. Cầm chặt tay An Tuyết Thần, lớn tiếng nói.

"Tuyết Thần, cậu quyết định thế nào tớ đều tin tưởng, tớ chỉ hy vọng cậu không cúi đầu trước số phận, đó không phải tính cách của cậu." An Tuyết Thần nhìn sắc mặt Giang Lệ Lệ không còn kém nữa, hướng về phía cô ấy gật đầu.

Sau đó liền lôi kéo An Tuyết Thần đi tới trước mặt Phàm Ngự. "Thế gian luôn là thế, đúng chứ?"

Những lời này nói ra, không chỉ có An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn cô, mà ngay cả mắt Phàm Ngự cũng phát ra tia lạ lùng.

"Một trăm vạn, tôi sẽ trả, dù giá cao đến trắng tay tôi cũng không từ bỏ bạn ấy." Không thể không nói cô gái này rất có lòng can đảm và sự hiểu biết.

An Tuyết Thần lôi kéo Giang Lệ Lệ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô. Giống như đang hỏi cô ấy, sao cậu biết?

Giang Lệ Lệ chỉ nói một câu. "Chúng ta là chị em tốt. "

An Tuyết Thần vô cùng kích động nhìn Giang Lệ Lệ. Từ trong túi xách, Giang Lệ Lệ lấy ra một tờ chi phiếu 50 vạn. Trực tiếp ném vào người phụ nữ trên đùi Phàm Ngự, vẻ mặt khinh thường.

"Đây là 50 vạn, ba ngày sau tôi sẽ đưa thêm một tờ 50 vạn nữa, vậy mời anh thả An Tuyết Thần." Đôi tay Giang Lệ Lệ ôm ngực nhìn Phàm Ngự. {tác giả: thật là kỳ quái, sao không háo sắc}

An Tuyết Thần quay người Giang Lệ Lệ lại, đối mặt với cô. "Sao cậu có nhiều tiền như vậy? Nhà cậu có nhiều tiền như vậy sao?"

Giang Lệ Lệ chỉ nhìn An Tuyết Thần cười cười, nụ cười thật là xinh đẹp, mê hoặc người đến thế.

"Yên tâm, tiền này tuyệt đối sạch sẽ. Cậu biết tính cách của tớ mà. Đây là học bổng mấy ngày trước bạn học ở nước Mỹ gửi qua cho tớ, đó là tiền mồ hôi nước mắt của tớ. Quyết định này rất xứng đáng."

Đôi mắt Phàm Ngự vẫn nhìn chằm chằm vào An Tuyết Thần, giống như muốn đem cô đốt cháy mới cam tâm.

"Người bạn này của cô thật là bạn thân, chỉ là cô nên hỏi người bạn thân của cô, cho dù có đem tiền trả lại tôi thì cô ấy vẫn phải tuân thủ hợp đồng. Cô ấy bán cho tôi." Phàm Ngự lười biếng mở miệng, giống như không có quan hệ với cô gái. Đôi mắt chim ưng vẫn nhìn chằm chằm An Tuyết Thần. Anh vốn đang uống rượu với Lạc Trạch, liền nhận được điện thoại của lão Mã, cho nên bảo quản lý dẫn bọn cô đến đây.

"Tiên sinh, làm phiền anh giết heo cũng phải lau miệng cho sạch." Giang Lệ Lệ bị anh làm cho tức giận đến chết rồi. Có tiền thì giỏi lắm, có tiền là có thể đem người mua tới mua lui sao.

Một màn này toàn bộ đều thu hết vào trong mắt Lạc Trạch, đôi mắt xếch nhìn chăm chú vào cô gái nồng nặc mùi thuốc súng. Vẻ mặt đùa giỡn.

Giang Lệ Lệ cảm thấy mình bị nhìn chăm chú, nên nhìn lại theo hướng tầm mắt nỏng rực đó.

"A, a, ưmh. . . . . ." Hình tượng này, trong nháy mắt khiến Giang Lệ Lệ nôn mửa. Đơn thuần là do hình ảnh này.

Hành động này khiến người nào đó đen mặt, có người tán thưởng, vẻ mặt Phàm Ngự nghiền ngẫm nhìn Lạc Trạch, cánh tay dài duỗi liền đỡ lấy than thể Giang Lệ Lệ, ôm lại gần.

"A. Anh làm cái gì." An Tuyết Thần ngồi ở trong lòng Phàm Ngự. Kinh ngạc kêu lên. Phàm Ngự cũng không quản cô.

Giang Lệ Lệ nghe thấy tiếng kêu của An Tuyết Thần liền nhanh chóng nhìn lại. Một tay nắm ở bộ phận dạ dày, một cánh tay chỉ vào Phàm Ngự.

"Này, anh, anh mau buông Tuyết Thần ra. Các anh đều là ai. Cho là có tiền thì giỏi lắm sao, bộ dạng đẹp trai thì giỏi lắm sao. Bộ dạng đẹp trai thì có cơm ăn à, hay là vẫn tiêu tiền, vẫn sống lâu trăm tuổi. Buông Tuyết Thần ra, khoa chúng tôi không nhìn hình ảnh này, các anh muốn biểu diễn, khoa chúng tôi cũng không có hứng thú nhìn."

Bị tức khiến Giang Lệ Lệ hồ đồ, cái gì cũng dám nói, còn An Tuyết Thần thì quan sát nét mặt Phàm Ngự, thấy không có gì bất thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Lại nghe thấy Phàm Ngự mở miệng.

"Bây giờ, người cô lo lắng không phải tôi, mà là Trạch."

Nói xong An Tuyết Thần nhìn về phía bên cạnh, thấy vẻ mặt yêu nghiệt của Lạc Trạch đã biến thành xanh mét, gân xanh hiện rõ trên trán. Câu nói kế tiếp rõ rang không phải là nói Lạch Trạch sao? Sao anh ta có thể nhận phán xét như vậy của phụ nữ chứ.

Giang Lệ Lệ há miệng thở hổn hển, nhìn theo ánh mắt An Tuyết Thần. Lại nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông kia không tốt lắm. Trong lòng không tự chủ mà run rẩy.

Đôi mắt xếch của Lạc Trạch híp lại, tượng trưng cho giờ phút này anh ta nguy hiểm đến cỡ nào. Lạc Trạch tự lẩm bẩm trong lòng: "Bọn họ, từ lúc nào thì anh - Lạc Trạch bị một con nhóc mắng. Anh không cho cô biết tay, nhìn một chút cũng không muốn lăn lộn. Nhất là khi ở trước mặt Phàm Ngự. Sau này anh sao còn mặt mũi."

Lạc Trạch, mắt cứ nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ như vậy, mở miệng nói: "Ngự, cậu dẫn giai nhân của cậu đi trước đi."

Phàm Ngự thấy thế cũng chỉ mỉm cười ôm lấy An Tuyết Thần chuẩn bị rời đi. Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần bị Phàm Ngự ôm đi. Vội vàng hô: "Này, anh mang bạn ấy đi đâu, buông bạn ấy ra."

Giờ lại muốn gì. "Thủy Li, Lệ Lệ, tôi cảnh cáo anh, nói cho bạn anh không được làm tổn thương bạn ấy."

Phàm Ngự liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ, mở miệng nói: "Cô lo cho bản than mình trước đi?" Dứt lời, liền sải bước rời đi. Lưu lại Giang Lệ Lệ.

Sau lưng bỗng có cảm giác lạnh thấu xương. Quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú – yêu nghiệt giờ đây cách cô không quá 5m. Toàn thân người đàn ông tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

"Anh, anh, anh muốn làm gì? Tôi phải đi." Giang Lệ Lệ vừa lùi về phía sau vừa nói, biết không còn đường có thể lùi.

Hai cánh tay Lạc Trạch chống đỡ trên vách tường, đôi mắt hẹp dài hơi hé, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khẩn trương, nhìn kỹ thì thấy dáng dấp coi như thanh tú.

"Làm gì, lát nữa cô sẽ biết." Nói xong cũng lấn người tới, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vừa nãy khiến anh tức giận.

"Ưmh, ưmh. . . . ."

Hai bàn tay nhỏ bé của Giang Lệ Lệ lien tiếp đấm lên người Lạc Trạch, nhưng đối với người thường xuyên rèn luyện sức khoe như Lạc Trạch mà nói thì không khác gì mát xa, trái lại anh rất hưởng thụ.

"Này, Phàm Ngự, bạn của tôi vẫn còn ở bên trong đấy? Tôi không thể bỏ mặc bạn ấy." An Tuyết Thần nằm ở trong ngực Phàm Ngự kháng cự lại.

"Nói không chừng bạn của em sẽ rất hưởng thụ đó?" Nói xong, cũng ném cô vào trong xe, nghênh ngang rời đi.

Một chỗ không xa, người đàn ông nhìn theo bóng xe rời đi, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment