Nhà Tuck Bất Tử

Chương 7

Đó là câu chuyện lạ kỳ nhất mà Winnie từng nghe. Cô nhanh chóng ngờ rằng họ chưa kể chuyện này cho ai nghe ngoại trừ trò chuyện với nhau - có nghĩa cô chính là vị thính giả thật sự đầu tiên của họ; vì họ quây quần quanh cô như trẻ con bu quanh gối mẹ, người nào cũng cố làm cô chú ý, đôi khi cả ba còn nói cùng một lúc, cướp lời nhau một cách hào hứng.

Tám mươi bảy năm về trước, gia đình nhà Tuck đã đi một quãng đường dài tới miền Đông để tìm nơi định cư. Ngày ấy khu rừng không như bây giờ, nó là một cánh rừng rộng lớn như lời bà nội kể vậy: trải dài xa tít mù tắp. Họ tính sẽ dựng một nông trại ngay khi đến chỗ cánh rừng kết thúc. Nhưng cây cối chẳng có vẻ gì là sẽ hết cả. Lúc đến được chỗ khu rừng ngày nay và rời khỏi đường mòn đi tìm nơi cắm trại, họ vô tình đứng trên dòng suối ngầm ấy.

"Nơi đó đẹp lắm," Jesse nói cùng tiếng thở dài, "Trông giống hệt như bây giờ. Một khoảng rừng trống, ngập tràn ánh nắng, với cái cây to có những đốt rễ sần sùi ấy. Cả nhà dừng lại đó và mọi người cùng uống nước suối, cả con ngựa nữa."

"Không hẳn," bà Mae lên tiếng. "Con mèo không uống nước. Chuyện này quan trong lắm đấy."

"Đúng vậy," Miles nói, "đừng bỏ đi chi tiết đó. Tất cả chúng ta đều uống, trừ con mèo."

"Được rồi, dù sao đi nữa," Jesse tiếp tục, "nước đó có vị hơi lạ. Nhưng bọn anh vẫn cắm trại qua đêm ở đó. Rồi ba anh khắc một chữ T lên thân cây để đánh dấu chỗ đã đến. Rồi cả nhà anh tiếp tục lên đường."

Sau cùng họ cũng ra được khỏi cánh rừng và cách đó hàng dặm về phía Tây, họ tìm thấy một thung lũng vắng người và bắt tay vào dựng nông trại. "Bọn anh dựng một căn nhà cho ba mẹ," Miles kể, "và một căn lều gỗ cho Jesse và anh. Tụi anh đã nghĩ đến chuyện sớm lập gia đình nên cần phải có nhà riêng."

"Lần đầu tiên mọi người nhận ra có điều gì đó bất thường," bà Mae nói, " là lúc Jesse bị té khi trèo cây..."

"Anh đang trèo lên đến khoảng giữa," Jesse xen vào, "cố gắng cưa đứt mấy cành cây lớn trước khi chặt cả cây thì bị mất thăng bằng và anh té..."

"Nó rớt xuống u một cục trên đầu," bà Mae vừa nói vừa rùng mình. "Chúng ta chắc là nó gãy cổ rồi. Nhưng lại xem mới thấy là nó chẳng bị sây sát tẹo nào."

"Không lâu sau đó," Miles tiếp tục, "có mấy người thợ săn đi ngang qua nhà lúc sẩm tối. Con ngựa này đang gặm cỏ dưới mấy gốc cây thì họ bắn nó. Nhầm nó là nai, họ nói vậy. Em tin nổi không chứ? Nhưng vấn đề là họ không giết được nó. Viên đạn xuyên qua mình nó mà không để lại một vết xước."

"Rồi ba bị rắn cắn..."

"Và Jesse ăn phải nấm độc..."

"Rồi mẹ bị đứt tay nữa chứ," bà Mae nói "Nhớ không? Lúc cắt bánh mì ấy."

Nhưng thời gian trôi qua mới chính là yếu tố khiến gia đình Tuck lo lắng hơn cả. Họ đã dựng nên nông trại, định cư ở đó và kết bạn với mọi người xung quanh. Nhưng mười năm, rồi hai mươi năm, họ buộc phải đối diện với sự thật rằng đã có điều gì đó cực kỳ không ổn đã xảy ra. Chẳng ai trong gia đình họ già đi cả.

"Lúc đó anh đáng lẽ ngoài bốn mươi rồi," Miles buồn rầu nói, "Anh đã lấy vợ, có hai con. Nhưng bề ngoài thì trông vẫn như hai mươi hai. Vợ anh cuối cùng cũng cho rằng anh đã bán linh hồn cho quỷ. Cô ấy bỏ anh đi. Cô ấy bỏ đi mang theo cả hai con."

"Anh mừng là mình chưa từng lấy vợ," Jesse chêm vào.

"Bạn bè nhà bác cũng vậy," bà Mae tiếp lời. "Họ xa lánh gia đình bác .Có tin đồn về trò phù thủy. Phép thuật hắc ám. Thật ra cũng không trách họ được, nhưng cuối cùng rồi thì nhà bác cũng phải rời bỏ nông trại. Cả nhà không biết phải đi đâu về đâu nên đành trở lại con đường đã đến, chỉ đi lang thang vô định thế thôi. Giống như là dân Digan vậy đó. Lúc đến được tận đây thì mọi thứ dã thay đổi, dĩ nhiên. Cây cối bị chặt gần hết. Có người dọn đến ở và cả một ngôi làng mới xuất hiện - đó là Treegap. Con đường vẫn còn đây nhưng ngày trước nó chỉ là lối mòn do bò tạo ra mà thôi. Cả nhà đi vào khu rừng nhỏ còn sót lại để cắm trại, rồi khi đến chỗ khoảng rừng trống có cái cây và con suối đó, gia đình bác nhớ lại hết mọi chuyện."

"Nó chẳng thay đổi gì cả. cũng giống như bọn anh vậy," Miles nói. "Và cũng nhờ đó mà bọn anh khám phá ra mọi chuyện. Ba anh đã khắc một chữ T lên thân cây, nhớ chứ, hai mươi năm về trước, nhưng chữ T đó vẫn nằm ngay vị trí mà ba anh đã khắc. Cái cây đó chẳng cao thêm được chút xíu nào trong suốt quãng thời gian dài. Trông nó vẫn y hệt như vậy. Còn chữ T thì mới nguyên như thể chỉ vừa mới được khắc lên đó ."

Rồi họ nhớ lại chuyện đã uống nước. Cả nhà họ - và con ngựa. Còn con mèo thi không. Con mèo sống thật lâu và hạnh phúc ở nông trại, nhưng đã chết khoảng mười năm trước rồi.Thế là sau cùng họ nhất trí rằng con suối chính là nguồn gốc mọi sự trẻ mãi không già của họ.

"Khi chúng ta rút ra kết luận này," bà Mae tiếp tục. "Ông Tuck - chồng bác, Angus Tuck - nói ổng muốn biết chắc một lần cho dứt khoát. Ổng lấy ra khẩu súng ngắn và nhằm thẳng vào mình, và trước khi mọi nhười kịp can ngăn, ổng bóp cò." Bà Mae dừng lại một lúc lâu, mấy ngón tay đặt trên lòng đan vào nhau, xoắn chặt cùng sự tập trung căng thẳng vì cố nhớ. Sau cùng bà lên tiếng, "Phát đạn vật ổng ngã xuống. Xuyên qua tim. Nhất định phải thế vì ổng cố tình nhắm như vậy mà. Rồi viên đạn bay xuyên qua người ổng. Nó thậm chí chẳng để lại một vết xước. Giống như là - con biết đấy - như viên đạn vô nước. Và trông ổng không hề suy suyển, như thể ổng chưa từng bắn mình vậy ."

"Sau chuyện đó nhà anh giống như phát điên lên vậy," Jesse vừa nói vừa cười toe toét nhớ lại. "Quỷ quái thiệt, chúng ta sẽ sống bất tử. Em có hình dung ra nổi bọn anh cảm thấy như thế nào khi khám phá ra chuyện đó không?"

"Nhưng rồi tụi anh lai ngồi xuống và bàn bạc..." Jesse lại chêm vào.

"Và chúng ta nhận ra mọi chuyện rồi sẽ tệ hại vô cùng nếu mọi người biết về con suối đó," bà Mae nói "Chúng ta bắt đầu thấy trước thế nghĩa là sao." Bà nhìn Winnie dò hỏi "Con hiểu không cưng? Thứ nước đó - nó làm cho con ngưng lại ngay tại chỗ. Nếu con mà uống nó ngày hôm nay thì con sẽ mãi mãi là một cô bé gái. Con sẽ không bao giờ lớn lên được, không bao giờ."

"Bọn anh không hiểu nổi nó hoạt động như thế nào, hay thậm chí tại sao lại như vậy," Miles tiếp.

"Ba anh nghĩ đó là thứ còn sót lại - ừm, từ một kế hoạch khác về cách thế giới này nên trở thành," Jesse nói "Một kế hoạch đem lại kết quả không mấy tốt đẹp. Và thế là mọi thứ đều bị thay đổi. Chỉ có điều con suối đó đã bị bỏ quên. Có lẽ là ông đúng. Anh cũng không biết nữa nhưng mà em thấy đó, Winnie Foster, lúc mà anh nói với em anh một trăm lẻ bốn tuổi là nói thật đó. Nhưng nhìn anh thật sự chỉ mới mười bảy và theo chỗ anh biết thì chắc anh sẽ mười bảy tuổi cho đến ngày tận thế."
Bình Luận (0)
Comment