Nhắm Mắt Nhớ Mở Mắt Yêu

Chương 9

Cô có chút không tin được. Chuyện quá khứ mà cô dành ra bốn năm trời để trốn tránh, vốn dĩ định chạy trốn suốt cả cuộc đời này, hóa ra chỉ là một trò đùa. Cô chỉ là một con ngốc. Chị giấu cô, anh đùa giỡn cô. Rốt cuộc họ coi cô là cái gì trong cuộc đời họ. Thích thì nói, vui thì làm, không cần cho cô biết, cũng không cần cô hiểu. Lẽ nào cô chỉ là ngoại truyện trong cuộc đời họ. Cô đau lòng. Còn đau hơn cả cảm giác bị anh phản bội ngày đó.

Cứ cho là như những gì anh đã giải thích. Vậy nếu chuyện ngày đó thực là do chị không thể nói. Thì chuyện hôm nay là thế nào? Anh xuất hiện trước mặt cô, lại còn dẫn theo thằng bé. Cứ mặc cô hiểu nhầm, cũng không nói cho cô biết mối quan hệ thật sự của bọn họ. Hại cô coi thường bản thân mình, hại cô đấu tranh vì trở thành kẻ thứ ba, hại cô đau lòng cho chính mình trong quá khứ.

“Được lắm.” Cô khẽ nghiến răng ken két.

……….

Từ khi biết được sự thật từ anh, cô cũng đã nhận được câu trả lời từ phía chị. Chị hồn nhiên kể lại câu chuyện tình yêu có ngọt ngào, có trúc trắc của chị cùng chồng, đồng thời cũng nhân tiện giới thiệu anh rể chính thức của cô, cũng như bố chính thức của thằng bé. Lời kể nhẹ nhàng, nhưng sau đó ẩn chứa biết bao đau khổ. Nghe hết toàn bộ câu chuyện của chị, cô mới biết trước đây mình vô tâm như thế nào, cứ lẳng lặng sống cuộc sống của mình, thi thoảng còn oán trách chị, có biết đâu chị cũng phải âm thầm gặm nhấm quá nhiều nỗi đau. Họ quen nhau ở Mỹ cũng đã được một thời gian dài. Trai tài, gái sắc thu hút nhau cũng là chuyện dễ hiểu, lần đó anh ta có việc trở về Việt Nam, vốn chỉ định về vài ngày, sau đó bỗng dưng biến mất không dấu vết. Chị đuổi theo, cuối cùng không gặp được, vô tình lại phát hiện mình đã có thai. Đến lúc này cô mới hiểu ra rằng, hóa ra trước đây chị không phải bị bệnh, chỉ là ốm nghén. Cũng không phải chị lén lút xem bài báo về áo cưới mà là bài báo dành cho bà mẹ mang thai. Chị vẫn tìm cách liên hệ với anh ta, nhưng anh ta hầu như đều lánh mặt. Nếu như là bình thường, hẳn nhiên ai cũng cho rằng anh ta là một thằng đểu. Nhưng chị vẫn khăng khăng cho rằng anh ta yêu mình, một cách mù quáng. Cô khẽ cười khổ. Có lẽ gene nhà cô là đại biểu cho sự cứng đầu. Cô như vậy, chị cũng như thế. Nhưng may mắn thay, sự kiên trì của chị là đúng đắn. Chị dựng lên một vở kịch, là yêu hay không yêu, đều đánh cược vào ngày cưới, đến lúc nhìn thấy anh ta ngồi trên xe lăn, chị mới hiểu tại sao anh ta lại ra đi không một lời từ biệt.

Nếu họ nói cho cô vở kịch đó dựng lên là để ép anh rể hiện tại phải xuất hiện, chắc cô cũng đã vui vẻ phối hợp mà không thương tâm đến mức độ ngày đó phải biệt vô âm tín. Dù sao cô cũng nhiệt tình hoàn thành vai diễn, dẫu không biết rằng mình đang là diễn viên. Thấy chị hạnh phúc mãn nguyện như hiện tại, mọi sự ấm ức trong lòng cô cũng có chút xuôi xuống. Nhưng dù có tha thứ cho chị thì cô cũng nhất quyết không chịu tha thứ cho anh. Cô không biết liệu đây có phải là phân biệt đối xử hay không. Nhưng nghĩ đến việc cô vì anh mà nhận muôn vàn tổn thương như vậy, khiến cô có chút không cam lòng. Phải biết rằng tình cảm vốn là thứ không thể đem ra để đùa giỡn. Đau đớn của cô, mất mát của cô, anh chưa từng trải qua, làm sao có thể hiểu được? Làm sao mà bảo cô dễ dàng tha thứ cho anh được đây. Trái tim nhiệt huyết tình yêu của cô vì anh mà bùng cháy, cũng vì anh mà tắt lịm. Hiện giờ chẳng lẽ lại để anh thổi nhẹ một cái là có thể dễ dàng bùng cháy lên sao. Cô không cho phép bản thân mình dễ dãi như vậy. Càng không cho phép anh xem thường cô như thế. Cứ thế. Có người phải chấp nhận cơn giận dữ của cô. Có người phải chịu phạt vì lỗi của mình. Có người phải đi tìm cách thổi lại ngọn lửa tình yêu vẫn còn đang nhen nhóm. Và cái người đang ôm trong mình một tá nhiệm vụ đó, lại không thể tiếp cận đối tượng để xin xỏ khoan hồng.

Anh bị cô sập cửa ngay trước mặt. Không được gặp thằng bé, chứ đừng nói gì tới gặp cô. Anh khẽ thở dài. Cách mạng gian truân, sao đường đến tim cô ngày càng trắc trở.

……

Thằng nhóc lại tiếp tục sống cùng cô. Chỉ khác một điều là có một người bị cấm cửa. Chẳng phải có lời bài hát: “Con gái nói có là không, con gái nó không là có đó” sao? Phải rồi, con gái là sinh vật khó hiểu nhất trên thế gian này. Phải chăng thượng đế sinh ra phụ nữ là để thử thách nam giới. Cuộc sống của con người không thể quá dễ dàng được, như vậy sẽ nhàm chán. Vậy nên phụ nữ và đàn ông trên thế giới này sinh ra là để dằn vặt lẫn nhau. Yêu thương hay chán ghét vốn không dễ phân biệt. Một khắc đó người ta yêu nhau, nhưng khắc sau lại chán ghét nhau. Nhưng ai biết được, chán ghét đó là do yêu thương mà thành hay tổn thương mà có. Cô nhất nhất xác định cảm giác của mình, đè nén trái tim đang vì anh mà rục rịch yêu thương, cũng đang âm thầm bùng lửa giận. Phải khiến anh hiểu được cảm giác bị lạnh nhạt là như thế nào. Anh cũng phải nếm trải nỗi đau của cô khi tình yêu cho đi mà không có lời hồi đáp. Cô là người bụng dạ hẹp hòi, vậy nên, có thù tất báo. Trước đây mỗi giờ mỗi khắc đều mong muốn có anh. Nhưng giờ khắc này, cô bỗng thấy trái tim mình bình yên lạ. Dằn lòng lại. Giống như ngàn vạn yêu thương trước đây bỗng dưng vụt mất. Ngày ngày đi làm, ngày ngày sống, không thèm để anh trong đáy mắt. Mặc cho ai đó vẫn luôn lặng lẽ theo sau.

Cô khẽ nhếch môi cười. Nếu mà trước đây cũng thức tỉnh sớm như vậy, có lẽ đã dễ dàng điều khiển được trái tim, không để bản thân quằn quại đau đớn. Dạo này tư tưởng thoái mải, mặt mũi cũng tươi tắn hơn. Cô hay cười, dễ mở lòng với người khác. Cuộc sống cũng bỗng nhiên trở thành màu hồng, khắp nơi đều dễ thở. Cô không biết rằng, bất tri bất giác mình lại trở nên trẻ trung yêu đời hơn trước.

Anh lẳng lặng theo dõi cách cô làm việc, cách cô coi anh như không khí, không biết nên khóc hay nên cười. Cứ nghĩ rằng cô biết được sự thật rồi, sẽ không còn giận anh nữa, sẽ lại yêu thương anh như trước. Ảo tưởng cô lại trở thành mèo nhỏ sà vào lòng anh. Nhưng anh lầm rồi. Cô bỗng nhiên lại lạnh lùng như vậy. Coi anh như không hề tồn tại nữa. Lại còn tươi cười trước mặt đồng nghiệp nam như thế. Cô có biết cô như vậy có bao nhiêu hấp dẫn không? Được lắm. Lại dám khiến anh lo lắng. Anh ầm thầm suy tính, hết cách rồi, phải đánh nhanh thắng gọn, cứ để thế này anh không thể yên tâm sống nổi qua ngày.

…………

Những ngày tiếp theo là những ngày sóng yên bể lặng. Anh không bám riết lấy cô. Cô cũng vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, quẳng anh ra sau đầu, không quan tâm đến kẻ vô lương tâm đó nữa. Nhưng cô không hề biết. Cô cứ nghĩ là lòng mình đã bình lặng, chứ đâu hiểu nổi đây là sự yên lặng trước cơn bão về. Để đến khi gió bão đổ bộ, lại không kịp chống đỡ. Cứ vậy để cho gió lốc tàn phá, quên mất bản thân đã tự dặn lòng đừng quan tâm tới anh thêm nữa.

Cô thấy anh đứng với người phụ nữ khác. Lại có vui vẻ hớn hở chọn hoa hồng. Đây là cái gì? Mấy ngày trước vẫn còn đeo bám theo cô, chỉ vài ngày sau đã ngọt ngào bên người phụ nữ khác. Cảm thấy hỏa lực dồn lên não, cô tức giận đến phát điên. Chỉ mới buông lỏng cảnh giác, liền để anh rơi vào ma trảo của người dưng. Cô có chút không cam lòng. Lại dâng lên một tầng sở hữu. Khốn kiếp. Cô không chiếm được cũng không cho phép kẻ khác được đụng vào. Bắn về phía người phụ nữ kia ánh mắt như tia lửa điện. Cô cũng không chầm chậm mà nhìn xem, người phụ nữ kia oan ức tới dường nào.

………

Cô ôm một bụng tức giận về đến nhà, thằng bé đã an ổn ngồi trên sô – pha xem hoạt hình. Thấy khuôn mặt bị mây mù che phủ của cô, nó có chút chột dạ. Cô đặt mông ngồi phịch xuống bên cạnh nó, mắt nhìn màn hình mà như muốn ăn tươi nuốt sống. Thằng bé mấy ngày nay sống trong vui vẻ, bây giờ đột ngột thấy mặt mũi cô hình sự như vậy, nó không dám khanh khách cười như lúc nãy nữa, trong lòng âm thầm lo lắng, có khi nào cô phát hiện ra nó ăn hết đống bim bim hôm qua cô mới mua rồi không? Nó cúi mặt nhìn tay, thỉnh thoảng ghé mắt qua liếc trộm cô một cái, hối hận vạn phần vì không để dành lại một gói cho cô.

“Này nhóc, trước đây ba con ở nhà có hay gặp gỡ phụ nữ không?”

“Dạ?” Bỗng nhiên cô lên tiếng khiến thằng nhóc giật nảy mình.

Cô khẽ nhíu mày. “Dì hỏi con thôi mà, làm gì giật mình ghê vậy?”

“Gặp ai cơ dì?”

“Thì ý là mấy chị gái xinh đẹp ấy.”

Thằng bé mở mắt to tròn long lanh, nhìn cô lắc đầu vô tội.

Cô khẽ thở dài, thật ngốc mà, ngẫu nhiên lại đi bàn luận vấn đề này với một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện.

Thằng bé lẳng lặng đánh giá thái độ của cô, rồi thấy cô dường như không đề cập gì đến bim bim, nó âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lần sau mấy việc lén lút như này vẫn là nên hạn chế làm, hại tim, hại não lắm. Rồi như nghĩ nghĩ ra điều gì, nó mở miệng nói.

“Dì có muốn làm vợ của ba không?”

Mấy ngày nay đầu óc cô đã được đả thông, anh rể cô là người Hà Nội, nên ngẫu nhiên sẽ gọi “bố, mẹ”, còn anh là bố nuôi, để dễ phân biệt nên thằng bé gọi anh là ba. Hiển nhiên theo kiểu xưng hô của thằng bé, “ba nó” ở đây là chỉ anh rồi.

“Hả?” Cô trợn mắt nhìn thằng bé, lắp bắp nói: “Con, con nói gì vậy? Ai bày con nói vậy?”

“Không phải sao, hôm nay ở trường con có nghe các bạn bảo một gia đình là phải có một vợ một chồng và có thể có một vài đứa nhỏ. Như là mẹ con với bố con với con ấy. Nhưng mà ba con chỉ mới có con thôi, thiếu một người vợ.” Nó vừa nói vừa xòe mấy ngón tay múp míp ra đếm. Vẻ mặt hiển nhiên là ba nó đang thiếu một người vợ. Cô khẽ rớt nước mắt trong lòng, con nít bây giờ quá quá thông minh.

……………

Sáng hôm sau lại là một ngày đầy bất ngờ đối với cô, sáng sớm đến công ty đã thấy một giỏ hoa hồng đỏ tươi đặt trên bàn. Ban đầu cô còn tưởng ai đó để nhầm đồ lên bàn của cô, hôm qua thấy anh đi với người khác ở tiệm hoa đã thấy không vui rồi, hôm nay còn thấy hoa hòe trước mặt, trong lòng có chút cáu giận, lạnh lùng hỏi.

“Ai để nhầm đồ lên bàn em qua dọn liền đi nhé.”

Mọi người âm thầm che miệng cười khẽ. Có người lên tiếng trêu chọc.

“Đồ của ai còn chưa biết, không phải trên đó có thiệp sao?” Nói rồi có cười khúc khích cực mờ ám.

Cô khẽ nhăn trán, kéo tấm thiệp móc trên giỏ hoa, lật ra.

“Ngốc. Không thể chúc em ngủ ngon nên đành chúc em ngày mới vui vẻ.”

Nét chữ cứng cáp, hơi nghiêng. Này là chữ của anh. Cái gì thuộc về anh cô đều nhớ rõ. Nếp nhăn trên trán từ từ dãn ra, mặt hơi hơi nóng. Lần đầu tiên nhận được hoa từ anh, lại là trong cái tình huống này. Có chút ngại, nhưng mà vui chết đi được. Tâm trạng thấm thỏm của phụ nữ sắp già lần đầu được nhận hoa, đâu phải ai cũng có thể hiểu được. Cô ngẩn ngơ cười như một con ngốc.

Chiều về tới nhà thấy cửa đã mở sẵn, lại nghe trong nhà có tiếng lục đục, cô xô cửa xông vào nhà, liền thấy chị đang quay lưng nấu bếp, thằng bé đang ngồi chơi lego với một người đàn ông xa lạ. Cô lại sững người. Chị nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn cô, lại cười tươi rói.

“Em về rồi hả, chị vừa nấu xong, căn đúng giờ ghê.” Nói xong lại quay lưng bắc bếp.

Khóe môi cô hơi giật giật. Này cũng quá tự nhiên rồi. Đây có phải là nhà cô không vậy? Từ khi nào an ninh lại kém như vậy? Ai thích tới thì tới sao? Cũng không báo cho chủ nhà là cô đây một tiếng nữa.

Cô thả túi xuống ghế, người đàn ông kia khẽ mỉm cười gật đầu chào cô, cô cũng gật đầu chào lại. Cảm giác hơi khó xử. Đành vào bếp với chị.

“Chị về lúc nào vậy?”

“He he, bất ngờ sao?”

Cô lại giật giật khóe miệng, từ khi nào chị gái của cô cũng trẻ con như vậy.

“Vâng, bất ngờ muốn thót tim luôn.”

“Hi, Còn nhiều bất ngờ lắm đó, cứ chuẩn bị tinh thần mà đón đi, đừng có vui mừng quá mà bất tỉnh nhé.”

Bỗng dưng có cảm giác bất an, này còn chưa hết bất ngờ nữa sao?

…….

Mâm cơm cũng đã dọn xong, mọi người ngồi quây quần quanh bàn, nhưng mà lại dư một bộ chén đũa. Cô tính dọn đi thì bị chị ngăn lại.

“Đủ mà, đủ mà.”

Cô chưa kịp mở miệng cãi, thì đã thấy có người mở cửa bước vào, tay còn xách thêm hai chai coca lớn. Thằng bé ùa ra kéo tay ba nó, hay là kéo hai chai nước ngọt cô cũng chưa rõ nữa.

Cô khẽ ngồi xuống ghế, đây cũng không phải bất ngờ, anh vẫn ăn trực nhà cô suốt đó thôi.

Bữa cơm trải qua có chút lặng lẽ, mặc dù là bữa cơm gia đình hiếm khi mới có được, nhưng cô vẫn có chút không quen. Đối với người anh rể đang ngồi trước mặt này, cô vẫn cảm thấy có khúc mắc trong lòng. Mặc dù không phải là kì thị người khuyết tật, nhưng nhìn anh ta như vậy, cô bỗng thấy đau lòng cho chị. Chị gái cô dù có mạnh mẽ hơn người thì cũng chỉ là một người phụ nữ, sống cùng với anh ta, sao chị có thể đảm đương hết được. Sống một mình và chăm sóc một người tàn tật là hai việc hoàn toàn khác nhau. Huống chi chị còn phải chăm sóc tới hai người. Một lớn, một nhỏ. Có lẽ vì vậy mà thằng bé mới tới sống với anh. Cô không cam lòng nhưng chị thì khác. Nhìn chị vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy, cô không thể mở miệng chất vấn chị. Chị lựa chọn cuộc sống như nào, là quyền của chị. Có lẽ đối với chị, hạnh phúc đơn giản là được ở bên người mình yêu. Chồng chị tuy là người tàn tật, nhưng xem cách anh ta âu yếm nhìn chị, cũng đủ để khiến cô cảm nhận được tình cảm mà họ dành cho nhau. Duyên số là cái con người không thể định đoạt, nhưng vui vẻ chấp nhận duyên số hay không là do lòng người. Cô cũng chỉ có thể âm thầm mong họ có cuộc sống mãn nguyện hạnh phúc.

………….

Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, chị lôi kéo chồng cùng thằng bé đi ra ngoài. Thấy chị ôm cả túi xách hành lý theo, cô giữ tay chị lại.

“Chị làm gì vậy?”

“À, à chị thuê khách sạn rồi.”

“Sao không ở lại đây, nhà rộng mà.”

“Cũng có phải nhà em đâu mà ở.” Chị khẽ cười.

Dù không phải thực sự là nhà cô nhưng mà tạm thời nó vẫn là… nhà cô. Cô đang định giải thích thì lại bị chị chặn lại.

“Chị đùa thôi, đây là vợ chồng chị đi tuần trăng mật lần hai, khách sạn cũng đã thuê, ở hay không cũng đều đã mất tiền, tiện ghé qua thăm em thôi.” Nói rồi cười tít mắt.

Dạo này chị hay cười, hay nói. Cô cũng chỉ cười, giúp chị xách hành lý ra taxi. Chị quay đầu, nháy mắt với người con trai đứng sau khung cửa, dùng khẩu hình khẽ nói: “Good luck!” Nói xong cúi đầu lên taxi cùng chồng và con trai.

Quay vào nhà thì thấy anh vẫn đang ngồi trên ghế sô – pha, nhàn nhã xem tivi. Đầu cô đầy vạch đen, đừng tưởng một giỏ hoa là mua chuộc được cô, cô vẫn còn giận đấy nhé.

“Anh ở đây làm gì, về đi.”

Anh giả bộ làm ngơ, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình. Cô đoán chắc anh chẳng biết cái chương trình đó nó đang nói gì đâu, tự nhiên lại đi coi quảng cáo phân bón nông nghiệp.

Cô chống nạnh, đứng trước mặt anh, chắn giữa anh và màn hình tivi.

“Anh về đi. Tôi không tiếp người dưng.”

Anh khẽ nghiêng đầu, nhàn nhã dựa vào ghế, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình.

Cô nổi điên. Kéo tay anh, dùng hết trọng lượng cơ thể để lôi anh dậy.

“Có đứng lên không thì bảo?”

Anh nhịn cười, cầm tay cô kéo mạnh một cái, theo đà cô té về phía trước, đâm đầu vào ngực anh.

“Hự, em ám sát anh.”

Cô ngẩng đầu lên, ôm trán, mắt long lanh nhìn anh tố cáo.

“Gì hả, là ai hả, ai bảo anh kéo mạnh quá làm gì.”

“Ai bảo em cứ đuổi anh đi.”

“Hóa ra anh không bị điếc.” Cô liếc xéo anh một cái.

“Nói thừa.”

“Không điếc thì đã nghe rồi, đi về, không tiễn.”

Anh lại ngước mắt nhìn trời, làm như lời cô nói là mây trôi gió thổi. Khốn khiếp, lại giả vờ. Cô chống đầu gối lên ghế, đưa hai tay chụp hai bên tai anh, kéo mặt anh nhìn thẳng vào mặt mình, thôi miên.

“Đi về, đi về, đi về.”

Anh chúi đầu về phía trước, môi chạm môi. Cô sững người trong chốc lát, xô anh ra, đứng bật dậy.

Tay đưa lên che môi lại, mắt vẫn trợn trừng nhìn anh. Cô không thể tin được, anh hôn cô. Vậy mà lại hôn cô. Đã bao lâu rồi họ không hôn nhau, đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô được chạm vào bờ môi ấy. Cô nhớ anh, cũng nhớ những yêu thương ngọt ngào. Khao khát được bên anh, hôn anh. Nhưng không phải trong tình huống này. Cô vẫn còn rất giận. Cô không biết anh khi nào thì nghiêm túc, khi nào thì đùa bỡn. Cái cô cần lúc này là lời giải thích từ anh, chứ không phải là những yêu thương bất chợt như trêu đùa. Cô không muốn chỉ vì yêu anh mà để anh điều khiển cuộc đời cô. Mặc dù, chỉ là một cái chạm nhẹ từ anh, đã như có một luồng điện tê tê chạy dọc bờ môi, vuốt ve trái tim đang liền sẹo. Mọi cảm xúc yêu dường như ùa về. Trước mặt anh, cô luôn là kẻ thất bại. Không có ý chí, không phản kháng. Mặc kệ là yêu hay không yêu, chỉ cần được bên anh, trái tim đã dần thỏa mãn. Thói quen thực sự đáng sợ. Dù cho đã cố tình quên đi, nhưng phản ứng của cơ thể là chân thật nhất. Cô khóc, nước mắt cứ thế tràn qua khóe mi. Đã lâu lắm rồi, lại mới đứng trước mặt anh, để nước mắt lăn dài từng giọt.

Nhìn cô khóc, anh đau lòng, trái tim dường như thắt lại. Anh đứng lên song song với cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, để cô dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về. Cô bé của anh, luôn dựng lên vẻ ngoài gai góc, hay thích giận dỗi chống đối anh, thích cười nói, thích làm như vô tâm không có chuyện gì, nhưng anh biết, ẩn sau lớp vỏ cứng cáp ấy, là một trái tim mong manh đến dường nào. Anh biết hết. Biết từ lần họ trao cho nhau nụ hôn đầu. Anh không ngốc, cô lại bộc lộ rõ ràng như vậy. Tình yêu vốn là thứ đẹp đẽ, không cần che giấu. Nhưng ẩn sâu trong tâm hồn anh vẫn là cảm giác tội lỗi. Anh đấu tranh giữa những cảm xúc yêu. Anh không đủ can đảm để giữ lấy tình yêu từ cô, cũng không thể bỏ qua lòng tự tôn để yêu cô. Nếu là một người con gái khác, có lẽ mọi chuyện cũng dễ dàng hơn. Anh thừa nhận mình ích kỉ, biết cô yêu anh, biết mình không nên yêu cô, nhưng lại không đủ vị tha để buông tay cho cô đi tìm hạnh phúc mới. Những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô, có lẽ đã rạch nát trái tim cô, tạo thành hàng nghìn vết sẹo mãi không thể lành lại.

“Anh xin lỗi.”

Lời nhẹ nhàng thốt ra, nhưng lại như mồi lửa châm vào những cơn giận đang chực chờ bùng nổ trong cô. Cô khẽ nhếch môi, lạnh lẽo.

“Xin lỗi? Anh thì có lỗi gì chứ? Thích thì yêu, không thích thì bỏ. Em yêu anh lâu như vậy, tuổi trẻ của em, những gì tốt đẹp nhất từ em, đều đã cho anh, vậy mà anh chỉ cần xin lỗi là coi như có thể rũ bỏ tất cả những điều em đã dành cho anh sao?”

Anh khẽ siết chặt vòng tay. Phải, anh đã coi rẻ tình cảm của cô, đã bỏ qua cảm xúc của cô. Là anh sai, tất cả đều là lỗi của anh.

“Anh coi em là con nít sao? Đùa giỡn em chưa đủ sao? Đối xử với em tốt như vậy, để cho em không thể xa anh, rồi đột nhiên buông tay em cưới người phụ nữ khác. Anh có biết anh ác lắm không, giày xéo trái tim em như vậy thì vui lắm sao. Anh có biết em đã đau lòng như thế nào khi nhìn anh tại đám cưới. Em đã từng nghĩ, hạnh phúc của em, tình yêu của em hóa ra chỉ là bong bóng xà phòng, chạm vào là vỡ. Vì anh mà em đã nghĩ mình không thể yêu thêm ai được nữa. Vậy mà bất chợt anh lại trở về đây. Nói rằng anh chưa từng kết hôn. Đứng trước mặt em, lại ôm em, lại hôn em như vậy. Anh, anh… ”

Cô vừa nói vừa khóc nấc lên, lời nghẹn ở họng. Rốt cuộc là yêu hay không yêu. Rốt cuộc anh nghĩ gì. Bao nhiêu lời trách móc, cô quên hết. Hận mình không thể nói hết cho anh biết những nỗi đau mà mấy năm qua cô đã phải chịu đựng. Chỉ vì yêu anh, mà cuộc đời cô từ hạnh phúc đến khổ đau đều đã nếm trải đủ. Những đêm nằm khóc một mình đủ để cô hiểu tư vị của sự cô đơn. Lúc cô đau lòng như vậy, anh ở đâu?

“Còn có những cô gái ở bên anh, sao trong lúc em cô đơn anh lại có nhiều phụ nữ vây quanh như vậy, lúc nào cũng có người bên cạnh nên anh không cần em đúng không? Đã không cần em sao anh còn cứ dây dưa bên em mãi. Anh có biết mỗi lần anh xuất hiện khiến em đau lòng như thế nào không? Cứ tưởng đã quên được anh rồi, hóa ra lại không phải. Mỗi lần trái tim đã sắp bình yên thì anh lại đến để khiến tim em dậy sóng. Anh ghét em lắm sao, ghét đến mức phải khiến em sống hết cuộc đời này trong vô vọng, trong đau khổ sao?”

Nghe lời cô trách móc làm anh thêm chua xót. Cũng không biết phải nói gì để an ủi cô. Chỉ biết im lặng ôm chặt người thương trong lòng. Anh đã hối hận biết bao từ ngày để cô ra đi. Đến lúc đó anh mới biết rằng mình đã yêu cô nhiều thế nào. Anh lao đầu vào làm việc, chỉ để quên đi bóng lưng gầy yếu của cô hôm đám cưới. Nhưng mỗi đêm về nằm thao thức, anh lại nhớ cô đến xé ruột xé gan. Chỉ mong được ôm cô, giữ chặt cô trong vòng tay mình. Thân mình nhỏ bé của cô không ngừng run lên, khiến anh càng không nỡ buông tay. Lần này, anh sẽ không bao giờ cho phép cô rời xa anh thêm nữa.

“Nếu ghét em thì đã không làm như vậy.”

Dựa vào ngực anh, khóc đến mệt. Cuối cùng cô cũng chịu ngừng, cảm thấy bao nhiêu uất ức hóa ra có thể dễ dàng trôi tuột đi theo dòng nước mắt như vậy. Nếu biết sớm như thế, có lẽ cô đã để cho bản thân mình khóc thét lên, biết đâu sẽ không còn đau lòng như vậy. Nhưng cô biết, cảm giác nhẹ lòng lúc này không phải chỉ là do xả hết ấm ức trong lòng, mà vì có anh ở bên lắng nghe và an ủi cô. Cuối cùng, thì cô vẫn không thể xa anh được.

“Anh coi em là gì vậy?”

Anh khẽ sững người, rồi chợt hiểu ra ý cô là gì.

“Vậy em coi anh là gì?”

“Người… em yêu.”

“Ngốc, anh yêu em.” Anh khẽ cười, ghé vào tai cô thầm thì.

“Từ khi nào?”

“Không biết, em cứ đốn tim anh dần dần, anh cũng không biết khi nào thì gục ngã trước em nữa rồi.”

Cô bật cười, vậy mà cũng nói được.

“Em biết em yêu anh từ lúc nào sao?”

“Biết.” Từ khi hiểu chuyện đời đã bắt đầu yêu anh rồi. Dẫu cho tình cảm đó lúc khởi đầu có thể chỉ là thích thôi, nhưng dần dần trở thành yêu, rồi khiến hình ảnh của anh trong trái tim em không bao giờ phai mờ được nữa. Anh hại em yêu anh, liệu anh có chịu trách nhiệm cả đời?

“Sao ngày xưa anh bảo không thể yêu em?”

“Là do anh ngu ngốc.”

Cô ngước ánh mắt còn ngập nước lên nhìn anh.

Anh ép đầu cô vào ngực mình, để cô lắng nghe nhịp tim anh từng hồi từng hồi rung lên vì cô. Là do anh ngu ngốc, để cái tôi của bản thân đè nát lý trí, mất em rồi mới biết em là điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Chỉ vì ngày đó anh đã lỡ hứa với người con gái kia: “Sẽ không yêu người mà em quen biết.”. Lúc Diệp nhớ lại chuyện này, cũng cười xòa nói anh ngu ngốc, lời hứa gì đó vốn chỉ là thuận miệng nói ra, lúc đó tuổi trẻ nông nổi, cũng chỉ là ích kỉ không muốn nhìn người mình từng yêu hạnh phúc bên một người con gái khác. Diệp cũng không ngờ anh lại coi trọng nó như vậy, giữ gìn lời hứa đó suốt từng ấy năm, càng không ngờ chỉ vì một lời nói vu vơ, mà hại hai người loanh quanh đi tìm hạnh phúc. Sau khi cô ra đi, Diệp mới biết chuyện, đành ra sức tìm cô, bù sai lầm cho họ. Chuyện này, cô vô tâm đã đành, người trong cuộc còn mù lối, khiến cô không khỏi dở khóc dở cười.

Anh vòng tay qua eo cô, kéo nhẹ, để cô ngồi trên đùi mình, mặt sáp lại gần, tự nguyện dâng lên một nụ hôn nóng bỏng. Môi lưỡi dây dưa, đất trời đảo lộn.

Cô khẽ yếu ớt đẩy anh ra. Nửa đấu tranh nửa không nỡ.

“Làm gì hả? Em chưa tha cho anh đâu.”

Cô cảm thấy bản thân thật sự mất mặt, chỉ vì một giỏ hoa đã xuôi lòng, vì một nụ hôn đã buông vũ khí, quá là thất bại. Cuối cùng lại phải đầu hàng trước nhan sắc của anh, này là bị sắc dụ rồi. Chẳng lẽ cô là sói đói ăn quàng sao, thiếu thốn quá rồi nên đâm ra hàng phòng thủ suy yếu, lòng ầm ầm đổ lệ.

“Giờ chưa tha thì anh sẵn sàng dành cả đời mình chờ em tha thứ.”

Anh mỉm cười, kéo cô lại, hôn tiếp. Cứ như vậy quấn quít một chỗ. Cho đến khi đầu óc mụ mị, mới buông nhau ra. Giận hờn gì, đau khổ gì, đều đã là quá khứ. Hiện tại, là anh bằng xương bằng thịt, là anh chủ động trở về bên cô. Anh khẽ thầm thì.

“Bơ bảo muốn có mẹ nuôi, em đồng ý nhé.”

Cô khẽ ngượng ngùng gật đầu. Lúc này cũng chẳng có đầu óc đâu mà phân tích xem “mẹ nuôi của Bơ” thực ra cũng không hẳn là đồng nghĩa với “vợ của anh” đâu. Chỉ vì nó gần giống với câu lúc thằng nhóc hỏi cô ban sáng nên khiến cô tự động nhập cả hai khái niệm làm một thôi. Thật sự quá ngu ngốc.

Đến lúc tỉnh táo suy nghĩ lại thì mọi sự cũng đã rồi. Lâu lâu nghĩ lại cũng chỉ dám thầm oán anh sao ngày đó anh không cầu hôn bằng câu khác, kiểu như “mẹ của con anh nhé”, như vậy có phải là chắc chắn hơn không. Cũng may mắn làm sao, cuối cùng cô vẫn là mẹ nuôi của Bơ, cũng đồng thời là mẹ ruột của con trai anh rồi. Cảm thấy hạnh phúc.

Cuộc đời này, em nhắm mắt đi về phía trước, yêu anh, rời xa anh, rồi lại yêu anh. Tuổi thanh xuân chậm rãi qua đi, những tưởng không có anh bên cạnh, cuối cùng vẫn là anh cầm tay em cùng sóng bước, dẫu muộn màng.

May mắn, cuối cùng, em yêu anh, anh cũng đã yêu em.

HẾT.
Bình Luận (0)
Comment