Thân mặc trang phục dân tộc màu trắng có thêu màu vàng đặc biệt, đeo ở bên hông một thanh đoản kiếm nối với dây lưng, phối với khăn trùm đầu dài màu trắng quấn trên đầu, một vương tử Ả rập anh tuấn tràn ngập phong tình dị quốc liền đứng trước người Tomoya. Tomoya chỉ lo nói chuyện với Takada nên căn bản không phát hiện vương tử đã giá lâm.
“Chúng ta đã lâu không gặp mặt như vậy, chẳng lẽ anh lại không lên tiếng gọi sao?”
Trên mặt hiện lên nụ cười đậm chất vương giả cao quý, Abu Ben Mahathir Di Yaru Kassem đưa tay nâng bàn tay của Tomoya lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Yaru tuy rằng là một tiểu quốc ở Trung Đông, nhưng bởi vì tài nguyên dầu mỏ phong phú nên thu vào lợi nhuận rất lớn, có thể liệt vào danh sách một những vương quốc giàu nhất thế giới. Mà nhị vương tử của dòng họ Kassem vương quốc Yaru này, vào ngày sinh nhật thứ mười chín đã trở thành Chủ tịch tập đoàn công ty chuyên sản xuất đồ điện tử đứng đầu trong số các xí nghiệp của gia tộc.
Cậu kế thừa cặp mắt màu lam của người mẹ mang huyết thống Anh quốc, làm cho Tomoya cảm thấy không có chỗ nào để trốn.
“Hay là anh cảm động đến không nói được nên lời? Muốn ta tặng anh một nụ hôn chào hỏi nồng nhiệt không?”
Khuôn mặt đẹp trai làm cho người ta muốn ngừng thở kia của Mahathir chậm rãi đến gần, ngay tại lúc thiếu chút nữa đụng tới môi, Tomoya mới tỉnh lại từ trong mơ lập tức kêu to.
“Oa a –––”
Anh vội vàng vươn hai tay giữ chặt khuôn cằm duyên dáng giống như điêu khắc kia của Mahathir Di.
“Cậu, cậu muốn làm gì! Thiếu chút nữa cậu liền hôn phải tôi a!”
“Hóa ra anh có thể nói a? Ta còn nghĩ giúp anh hút tiếng ra cơ.”
Trên mặt Mahathir Di lộ ra nụ cười đẹp như thiên sứ, nhưng lúc vào trong mắt Tomoya lại không khác gì ác ma khủng bố.
“Cái, cái này không cần làm phiền cậu, hơn nữa ở đây nhiều người như vậy cũng không thích hợp hôn môi.”
Hôn môi ở đây sẽ làm cho mọi người trong hội trường đều kinh ngạc mà đi tới, Tomoya vội vàng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cằm của Mahathir Di ra.
“Vậy anh nói nơi không có ai là có thể hôn môi sao? Lần sau ta sẽ cân nhắc.”
Ý tứ của tôi là đừng làm loại trò chơi nhàm chán kiểu này! Tomoya chỉ có thể hò hét như thế ở trong lòng.
(Đúng rồi, anh làm sao biết ta sẽ đi vào từ cửa ra?)
A! Tomoya bị hỏi trọng điểm bất giác chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“À… Bởi vì…” Anh liều mạng tìm kiếm lý do thích hợp ở trong đầu, nhưng nghĩ thế nào cũng không được. Vạn nhất nếu lý do tìm được không tốt, lập tức sẽ bị vương tử nhìn thấu.
“Tôi… Là muốn làm người đầu tiên chúc mừng điện hạ…” Tomoya nói xong lời nói nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Phải không? Ta còn nghĩ là anh muốn chạy thoát chứ.”
“Sao, sao có thể như thế chứ…”
Nhìn thấy nụ cười khổ trên mặt Tomoya, Mahathir Di chỉ thản nhiên mỉm cười.
“Nói cũng đúng, anh sao có thể muốn trốn khỏi ta chứ nhỉ?”
Hô, xem ra cậu ta đã chấp nhận lý do của mình. Nhưng đối phương chính là Mahathir Di khôn khéo, quyết không thể xem thường.
“Cái này còn phải nói. Đúng rồi, tất cả mọi người đang ở đại sảnh chờ ngài, ngài vẫn nên vào sớm một chút đi. Takada, anh tới dẫn đường…”
Vẫn là nhanh chóng đá Mahathir Di vào hội trường, lúc đó mình sẽ tìm cơ hội chạy thoát.
Ném vương tử điện hạ cho trợ lý xong, lúc Tomoya xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên giống như bị ai đó giữ chặt lại từ phía sau, thân thể thiếu chút nữa mất thăng bằng mà ngã xuống.
Điện hạ Mahathir Di kéo cổ âu phục của anh từ phía sau, nhưng lại coi anh như mèo mà bắt lại.
“Điện, điện hạ, ngài muốn làm cái gì?” Tomoya ngạc nhiên vừa quay đầu lại, đúng lúc đón nhận ánh mắt màu xanh lạnh như băng của Mahathir Di.
“Anh nói dối cũng không biết chùi mép sao?” Mặc cho ai đều nhìn ra được vẻ mặt cậu đang tức giận.
“Nói dối? Tôi không hiểu ngài đang nói gì…”
Anh không nghĩ tới thái độ của mình chỉ biết thêm dầu vào lửa mà thôi.
“Anh muốn làm cho ta tức giận như vậy sao? Anh nghĩ rằng ta không biết anh đang nghĩ cái gì sao? Anh nghĩ ném ta cho đám lão già trong mắt chỉ có lợi dục này, còn mình thì tìm cơ hội bỏ trốn hả?”
Tomoya biết mình không có chỗ biện giải. Nhưng người luôn biết cách tự cứu mình, cho dù biết rõ vô vọng…
“Điện hạ, đó là…” Anh còn chưa nói xong, đã bị Mahathir nghiêm khắc cắt ngang.
“Anh không cần giải thích! Muốn chạy trốn chỉ có con đường bị phạt mà thôi.”
Phạt! Từ này làm cho khuôn mặt Tomoya trắng bệch, cho dù cậu ta là vị khách quan trọng của công ty, cũng không thể để mặc cậu ta điều khiểu a.
“Xin, xin đừng như vậy. Ngài có quyền gì mà đòi trừng phạt tôi?”
“Quyền? Đương nhiên là có a, anh không phải là món đồ chơi cho ta tiêu khiển khi nhàm chán sao? Loại yến hội không thú vị như vậy nếu để cho anh chạy thoát, ta không phải sẽ nhàm chán đến chết sao?”
“Còn có rất nhiều người có thể cùng ngài chơi a!”
“Anh thật sự là không nghe lời.”
“Oa a!”
Tomoya bị nhấc bổng lên, tựa như con mèo nhỏ bị Mahathir Di ném lên người hai tên vệ sĩ.
“Selleck, nhốt anh ta vào trong phòng ta, còn phải phái người giám thị ở cửa.”
Cứ như vậy, Tomoya không rõ nguyên cớ bị hai vệ sĩ mặc võ trang Ả rập xách đi.
“Điện, điện hạ…” Anh cảm thấy mình giống như tử tù sắp bị hành hình.
“Ta sẽ nhanh chóng chấm dứt yến hội nhàm chán này, anh ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta. Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đem việc độc quyền bán thương phẩm mới cho công ty các người.”
Không nhìn đến cầu xin trong mắt Tomoya, Mahathir Di mỉm cười đi về phía hội trường.
Biết nói cái gì nữa cũng vô dụng, Tomoya chuyển hướng Takada cầu cứu.
“Takada… Anh cứu cứu tôi a…”
Không nghĩ tới Takada chẳng những không phản ứng, còn trả lại cho anh một động tác tay cổ vũ.
“Anh, anh cái đồ phản tặc đáng giận này!” Tiếng của Tomoya càng lúc càng xa.
Ở lại trước hội trường cũng chỉ còn hai người Mahathir Di cùng Takada.
“Điện hạ Mahathir Di, lời ngài nói vừa rồi…”
Takada khụ một tiếng nói.
“Là thật chứ?”
“Đúng vậy, ta sẽ ký hợp đồng với công ty các người. Nhưng ta muốn các người sẽ đem Tomoya giao cho ta.”
“Không thành vấn đề, ngài muốn làm gì anh ta thế nào là tùy ngài. A, tôi có nên quay lại không?”
“Ta sẽ suy nghĩ…” Mahathir Di nói xong, tao nhã đi vào hội trường.