Không biết vì sao, Hoắc Niệm Hoài bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chấn động, ngực đột nhiên nổi lên đau đớn.
Nhưng phía sau người bị gắt gao đè lại, dục vọng nóng bỏng lại không ngừng ở trong cơ thể ra vào, làm cho hắn tâm thần kích động, rất nhanh đã bị khoái cảm mãnh liệt cắn nuốt lý trí, mặt khác không thể tự ngẫm.
Trong mơ mơ màng màng, Vô Ảnh đưa hắn theo vách tường kéo tới trên giường, sau đó lại như hờn dỗi mà áp lên, tiếp tục chà đạp.
Hoắc Niệm Hoài tay chân như nhũn ra, thân thể tuy rằng mãnh liệt lay động, tinh thần lại thủy chung tập trung không được, khi thì nhớ tới bộ dáng trước đây của Vô Ảnh, khi thì lại nghĩ tới thù diệt môn đáng sợ kia, trong lòng khí huyết bốc lên, một mảnh mờ mịt.
Dưới ánh trăng mông lung, ngay cả gương mặt thanh tú đáng yêu của Vô Ảnh cũng trở nên dữ tợn vạn phần.
Hoắc Niệm Hoài vẻ mặt sợ hãi cả kinh, rốt cục nhớ lại người trước mắt này cũng đồng dạng họ Triệu, vô luận như thế nào, đều là một trong những cừu địch của hắn! Sát ý vừa khởi, lòng bàn tay liền xuất hiện mặt thanh chủy thủ, vì thế nâng lên cánh tay, không chút nghĩ ngợi ra sức đâm tới.
…… Huyết nhục mơ hồ.
Nhưng dù ở trong biển máu, Vô Ảnh vẫn như cũ vô tình, ánh mắt nhiều tình tự nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Ngươi thật sự ngay cả ta cũng muốn giết?”
Hoắc Niệm Hoài cả người run lên, cảm giác ánh mắt kia như lợi kiếm đâm vào ngực hắn, nhất thời đau đớn tận xương.
Trong nháy mắt, cả tay chân đều lạnh lẽo.
“A ——”
Hoắc Niệm Hoài há miệng thở dốc, bỗng dưng hô lên.
Sợ hãi qua đi, sương mù cùng huyết vụ trước mắt lại thoáng chốc biến mất không thấy.
Trong phòng im ắng, Hoắc Niệm Hoài nhẹ nhàng suyễn một hơi, phát hiện bản thân êm đẹp nằm trong ngực Vô Ảnh, đã không còn chủy thủ sắc bén, cũng không còn vết máu, hết thảy đều chỉ là cảnh trong mơ. Nguyên lai hắn lúc trước bị gây sức ép quá lợi hại, nhưng lại ở trong thời điểm hoan ái hôn mê bất tỉnh, thẳng đến vừa rồi bị cơn ác mộng kinh tỉnh lại.
Mà Vô Ảnh nằm ở bên cạnh hắn vẫn không ngủ, ngón tay chậm rãi bò lên mái tóc đen của hắn, hỏi: “Sao vậy? Gặp ác mộng?”
“Không có gì, ” Hoắc Niệm Hoài vẫn có chút kinh ngạc, cũng không nói cho Vô ảnh biết tâm sự của hắn, cho nên con ngươi vừa chuyển, khẽ cười nói, “Vì sao không đổi gian phòng khác?”
Vô Ảnh nhẹ nhàng hanh một tiếng, không để ý tới.
Hoắc Niệm Hoài biết tính tình của y, lường trước người này đang giận lẫy, không khỏi thấp cười ra tiếng. Hắn lúc này tâm thần chưa định, sớm không có ý mệt mỏi, liền tiến đến bên người Vô Ảnh, thân thủ sờ lên hai má bạch ngọc của y.
Vô Ảnh nhíu mày, lập tức chụp lấy tay hắn.
Hoắc Niệm Hoài thay đổi tay, lại đi niết niết cằm y.
Vô Ảnh trừng mắt nhìn, lại một chưởng chụp được.
Như thế qua lại mấy lần, Hoắc Niệm Hoài thẳng đem đậu hủ Vô Ảnh ăn sạch không sai biệt lắm, vừa mới dừng lại, tà tà nghĩ rồi chợt chế trụ y, cười hì hì hỏi: “Ngươi ngày trước đáng yêu như vậy, sau đó làm sao lại biến thành bộ dạng băng lãnh này?”
Bên trong lời nói, rất có ý tứ tiếc hận.
Vô Ảnh cũng không đáp, chỉ loan loan khóe miệng, khẽ cười lạnh.
Y không cười tốt, cười xong, lúm đồng tiền bên má lập tức sâu sắc vài phần, phía trên một đôi con ngươi ngập nước, thật sự động lòng người đến cực điểm.
Hoắc Niệm Hoài nhìn thấy ngẩn ngơ, nhịn không được cười ha ha, nhân cơ hội sở trường chỉ trạc hai má y.
Vô Ảnh bị hắn huyên phiền lòng, một phen bắt lấy cổ tay hắn, hung hăng trừng hắn.
“Nha, Môn chủ đại nhân như thế nào lại hướng phía ta làm nũng?” Đáng tiếc Hoắc Niệm Hoài không những không sợ, ngược lại cúi đầu ở bên môi Vô Ảnh hôn một cái, ngữ khí khinh bạc cười nói, “Ngươi còn như vậy trừng tiếp nữa, ta có thể không khách khí.”
Khi nói chuyện, quả nhiên cực không khách khí gặm cắn lên.
Vô Ảnh bị hắn đùa giỡn như vậy, trong lòng tự nhiên tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: “Đừng hồ nháo.”
“Cáp, ” Hoắc Niệm Hoài vẫn cười, cổ tay tuy rằng bị chế trụ, đầu ngón tay lại ở bên mặt Vô Ảnh vẽ vòng tròn, “Ngươi trước tiên trả lời vấn đề của ta, không thì muốn hay không để ta nháo tiếp.”
Vô Ảnh mày nhíu lại, hồi tưởng từ nhỏ đến lớn, không phải một hồi vẫn bị y ăn gắt gao sao? Sau khi giằng co một trận, rốt cục thất bại, thở dài: “Sát thủ Lạc Hoa các các ngươi, hẳn đều là trăm dặm mới tìm được một tay tốt đi?”
“Đương nhiên.”
“Phải bồi dưỡng ra một sát thủ như vậy, nói vậy thực không dễ dàng?”
“Còn cần phải nói sao! Sát thủ tối quan trọng chính là lãnh khốc vô tình, cho nên đầu tiên phải làm cho bọn họ tuyệt thất tình lục dục, trừ bỏ mệnh lệnh chủ tử, mặt khác một mực……” Nói xong, Hoắc Niệm Hoài bỗng nhiên dừng lại, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, thẳng ngoắc ngoắc nhìn Vô Ảnh.
Vô Ảnh dưới sự quan sát chăm chú của hắn, không những không tránh không né, ngược lại khẽ động khóe miệng, chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười.”Ảnh môn cũng như vậy.”
Chỉ có quái vật vô tâm vô tình, mới có thể ở Ảnh môn sống sót!
Hoắc Niệm Hoài nghĩ đến đây, lại đột nhiên rất nghi hoặc, nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là cốt nhục của cẩu Hoàng đế kia, sao lại bị đưa đến nơi đó?”
Vô Ảnh thu liễm ý cười, mặt không chút thay đổi đáp: “Ta lúc trước khi gặp người kia, hắn cho ta hai con đường để lựa chọn. Một là từ nay mai danh ẩn tích, hắn bảo hộ ta một đời vinh hoa phú quý.”
“Ngươi tất nhiên là khinh thường như thế.” Hoắc Niệm Hoài xuy một tiếng nở nụ cười, nói.
Vô Ảnh liếc nhìn hắn, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu, nói tiếp: “Hai chính là dấn thân vào Ảnh môn, sống hay chết, mặc cho số phận.”
“Nha, khó trách ngươi lại chọn con đường thứ hai.” Hoắc Niệm Hoài chớp chớp mắt nhìn, bừng tỉnh đại ngộ thấp giọng nói, “Dã tâm của ngươi quả nhiên rất lớn.”
Lên làm thủ lĩnh Ảnh môn vẫn còn chưa đủ, thứ Vô Ảnh chân chính muốn, tất nhiên chính là ngôi vị Hoàng đế.
Hoắc Niệm Hoài cực kỳ hận người Triệu gia, tốt nhất bọn họ tự giết lẫn nhau, cho nên nghĩ đến đây, không khỏi mặt mày mỉm cười, vô cùng thoải mái.
Vô Ảnh thân thủ sờ sờ mái tóc Hoắc Niệm Hoài, nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc những thứ ta muốn, đến nay cũng chưa từng có được.”
“Yên tâm, ” Hoắc Niệm Hoài tự nhận đã đoán được tâm tư của y, cười dài tiến đến bên tai y, khí tức ấm áp lan tràn, “Ta chắc chắn giúp ngươi một tay.”
Nghe vậy, Vô Ảnh đúng là vẻ mặt biến đổi, mâu sắc nháy mắt chuyển ám vài phần. Nhưng lập tức khôi phục như thường, ngón tay xuyên qua tầng tầng tóc đen, từng chút xoa hai má gập ghềnh của Hoắc Niệm Hoài, từng chữ một niệm: “Đúng vậy, trừ ngươi ra, trên đời không ai có thể trợ giúp ta.”
Hoắc Niệm Hoài thấy y tin tưởng chính mình như vậy, trong lòng quả nhiên rất thống khoái, con buồn ngủ cũng dần dần ập lên, bất tri bất giác đích tựa vào bên cạnh Vô Ảnh ngủ mất.
Hắn tngủ thẳng đến buổi sáng ngày thứ hai mới tinh dậy, phát hiện cửa phòng vẫn mở rộng, Vô Ảnh lại sớm không thấy bóng dáng.
Hoắc Niệm Hoài biết y xuất quỷ nhập thần, cũng không để ở trong lòng, chậm rãi đứng dậy xuống giường, tính toán gọi vài hoa nương tiến vào hầu hạ.
Ai ngờ hắn vừa mới đi đến cạnh bàn, chỉ thấy một đạo bóng đen từ ngoài cửa sổ tiến vào.
Hoắc Niệm Hoài hoảng sợ, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người kia, lại giật mình không nhỏ. Nguyên lai hắc y nhân kia là sát thủ – thuộc hạ tối đắc lực của hắn, hiện giờ không những ban ngày mạo muội hiện thân, hơn nữa trên cánh tay còn có một đạo vết kiếm thật dài.
“Thuộc hạ khấu kiến Các chủ.”
“Sao lại thế này? Ngươi đã quên của quy củ của ta sao? Vì sao giữa ban ngày nơi nơi chạy loạn?”
“Thuộc hạ bị người truy tung, trừ bỏ lúc này, thật sự không có cơ hội tới gặp Các chủ.”
Hoắc Niệm Hoài nheo mắt, lập tức nổi lên lòng nghi ngờ, hỏi: “Những người khác đâu?”
“Vài huynh đệ đi cùng thuộc hạ, đều trúng bẫy rập của quân địch, toàn quân bị diệt.”