Hoắc Niệm Hoài rất nhanh nắm tay, chậm rãi hôn lên cánh môi lạnh lẽo của Vô Ảnh, trong cổ họng ê ẩm nghẹn uất, tràn đầy huyết vị nồng đậm. Hôn một hồi lâu, mới thở hổn hển, xoay người nằm lên giường, thân thủ ôm lấy thắt lưng Vô Ảnh, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi có yêu ta hay không?”
Con ngươi đen láy của Vô Ảnh sâu thẳm như nước, thần sắc đờ đẫn gật gật đầu.
Hoắc Niệm Hoài liền khẽ động khóe miệng, biểu tình thật sự khó coi, cũng không biết là khóc hay cười, lại nói: “Vậy ngươi hôn ta một chút đi.”
Vô Ảnh yên lặng một trận, quả nhiên khuynh thân về phía trước, cúi thấp…hôn lên nửa gương mặt thanh tú tuấn mỹ của Hoắc Niệm Hoài, nụ hôn mềm nhẹ theo khóe mắt chảy dọc xuống, một đường kéo dài tới đến bên môi, chỉ là chạm vào không chạm vào nửa khuôn mặt che dưới mái tóc đen của hắn.
Hoắc Niệm Hoài ngực khó chịu, nắm thành nắm tay, ngón tay trở nên trắng bệch, liều chết cắn khớp hàm.
Hắn nếu sử dụng nhiếp hồn đại pháp, nên dự đoán được kết cục này.
Chiếm được người lại không chiếm được tâm, từ nay về sau, Vô Ảnh cùng thiên thiên vạn vạn những người khác……không có khác biệt nào nữa.
Mà hắn lại nhớ rõ, người này ngày trước như thế nào yêu hắn, như thế nào ôn nhu hôn lên hai má hắn, như thế nào đem tâm của mình giao lên tay hắn.
Chỉ cần một lần chần chờ, sẽ không có nơi yên ổn mà sống.
Trong lúc hoảng hốt, thân thể Hoắc Niệm Hoài nhịn không được khẽ run rẩy, rõ ràng đã đem ái nhân ôm vào trong ngực, nhưng lại lạnh lẽo đến cực điểm. Hắn nhếch môi, kiệt lực muốn làm ra một nụ cười, khóe mắt lại như trước một mảnh ướt đẫm.
Tiếp theo, bàn tay ấm áp đột nhiên che lên mắt hắn.
Hoắc Niệm Hoài ngẩn ngơ, tiếp theo chợt nghe một đạo tiếng nói lạnh như băng lại quen thuộc ở bên tai vang lên: “Nói qua bao nhiêu lần? Nhiếp hồn đại pháp là công phu bàng môn tà đạo, không đối phó được với ta.”
Hoắc Niệm Hoài tâm đầu nhất khiêu, vội vàng kéo cái tay kia xuống, có chút kinh ngạc trừng Vô Ảnh, nói: “Ngươi không bị khống chế?”
Vô Ảnh khép hờ con ngươi, trên mặt thủy chung là biểu tình lạnh lùng thản nhiên, vô thanh vô tức.
Hoắc Niệm Hoài không khỏi nắm chặt tay y, lại nói: “Vậy ngươi vừa rồi…… vì sao nói yêu ta?”
“Hoắc công tử không phải rất muốn nghe sao?” Vô Ảnh khóe mắt nhất loan, chậm rãi cười rộ lên, lúm đồng tiền giáp bên má sâu sắc thêm vài phần, chân chính ôn nhu đáng yêu, “Ngươi vì hai chữ này, không tiếc ngay cả nhiếp hồn đại pháp cũng sử, ta tự nhiên phải nói cho ngươi nghe.”
Vừa nói, tay trái hướng lên trên mấy tấc, nhẹ nhàng đẩy ra tóc đen giáp bên má của Hoắc Niệm Hoài, ngón tay chạm lên gương mặt dữ tợn khủng bố kia.
“Ta yêu ngươi.” Vô Ảnh một bên ôn nhu trầm thấp, một bên hôn lên da thiệt lồi lõm quanh mắt Hoắc Niệm Hoài, như có như không thở dài, “Từ nhỏ đến lớn, người ta toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn chỉ có ngươi, nếu là điều ngươi muốn, vô luận là thứ gì ta đều làm được. Ta bỏ tên Triệu Thanh An dấn thân vào Ảnh môn, chỉ vì muốn một lần gặp lại ngươi. Ta liều mạng luyện võ công thật tốt, chỉ vì muốn tương lai có thể bảo hộ ngươi. Ta tự tay phế đi một tay một chân này, là vì không chịu phụng chỉ đối phó ngươi……”
Hoắc Niệm Hoài trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, mỗi câu của Vô Ảnh, đều khiến thân thể hắn run lên. Hắn cùng với Vô Ảnh quen biết nhiều năm, biết rõ này người này có bao nhiêu kiêu ngạo, nếu không thương tâm đến cực hạn, sao có thể đem bí mật ẩn giấu này nói ra miệng?
Mà tất cả những gì Vô Ảnh đã làm, hắn căn bản cho tới bây giờ cũng không biết quý trọng.
Hoắc Niệm Hoài cắn chặt răng, trên mặt xanh xanh trắng trắng, biểu tình vặn vẹo đến lợi hại.
Vô Ảnh vẫn là bộ dáng cười lạnh, khinh miêu đạm tả nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Hoắc công tử không phải thích nghe ta nói những lời này sao? Hiện tại ngươi đều nghe thấy, có thích hay không? Nếu đã vừa lòng, vậy mau cút đi.”
Vô Ảnh ngày trước khi yêu hắn, dù có xé rách miệng cũng không chịu thẳng thắn bày tỏ tâm ý. Mà hiện giờ đã nói ra miệng, tự nhiên đã không thể vãn hồi.
Hoắc Niệm Hoài trong lòng hiểu được, lại chỉ ngốc lăng bất động.
Vô Ảnh hừ lạnh một tiếng, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, sờ soạng trong cái gối tìm ra một cây lược cũ, nhưng lại trong một mảnh hôn ám này lại khiến trong đầu Hoắc Niệm Hoài nổi lên gợn sóng. (chém T^T)
Trong phòng im lặng đến kì lạ.
Động tác Vô Ảnh rất chậm rất chậm, con ngươi sâu kín âm trầm, ánh mắt vẫn khóa trên mắt Hoắc Niệm Hoài, quả thực ôn nhu đến cực điểm.
Chiếc lược cũ bằng gỗ thuận theo tóc Hoắc Niệm Hoài chảy xuống, một lần lại một lần.
Ngắn ngủn trong chốc lát, lại giống như cả đời dài lâu vậy. Như thế sau khi lặp lại vài lần, Vô Ảnh lại kéo mái tóc đen của Hoắc Niệm Hoài, thật cẩn thận che lên nửa khuôn mặt kia.
Chỉ là, không thể thay hắn búi tóc.
“Nhìn thấy không? Cho dù ta vẫn yêu ngươi như vậy, cũng không có biện pháp trở lại như ngày trước.” Vô Ảnh liếc mắt nhìn tay phải của mình một cái, cười đến vô cảm, nói, “Ngươi đi đi.”
Dứt lời, nhẹ buông tay, chiếc lượt thuận theo rơi xuống, “Ba” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Hoắc Niệm Hoài cả người chấn động, chỉ cảm thấy tâm của mình cũng theo đó mà rơi trên mặt đất, lập tức tứ phân ngũ liệt.
Hắn há miệng thở dốc, lại cái gì cũng nói không nên lời, mắt chỉ thấy Vô Ảnh một lần nữa quay về nằm trên giường, đưa lưng về phía hắn, y trầm đi vào giấc ngủ, mắt thấy sắc trời từ tối thánh sáng, cửa sổ dần lộ ra một tia nắng.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, trong một đêm mưa gió nặng nề, Vô Ảnh thân trúng kịch độc, khi đơn độc nằm trong khách ***, có hay không cũng giống như hắn hiện tại…… thống khổ lại tuyệt vọng?