Dứt lời, một cước đem Triệu Vĩnh Yên đá trở về, sau đó ống tay áo vung lên, đảo mắt liền rời khỏi Hoàng cung.
Sau nửa canh giờ, Vô Ảnh thuận lợi trong một khách *** của kinh thành tìm được Hoắc Niệm Hoài.
Lúc đó sắc trời vẫn còn tối, trong phòng ngọn nến nửa cháy nửa tắt, Hoắc Niệm Hoài dưới ánh nến mỏng manh tự châm tự ẩm, trên mặt là biểu tình nhất phái thản nhiên mà tự tại, cho dù nhìn thấy Vô Ảnh từ cửa sổ nhảy vào, cũng chỉ nhợt nhạt cười.
“Đến?”
Vô Ảnh hai tay ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn hắn, đạo: “Ngươi hôm nay nháo ra chuyện cũng không nhỏ.”
“Cáp, bất quá ở trong Hoàng cung đi dạo một vòng mà thôi, rốt cục có gì a? Yên tâm, thời điểm ta ám sát Hoàng đế cố ý che mặt, không ai biết Hoắc Niệm Hoài đã chết mà sống lại. Về phần Thất hoàng tử thôi…… Nói vậy cũng sẽ không thừa nhận cùng nghịch tặc như ta có giao tình.”
“Hồ nháo!” Vô Ảnh cầm nắm tay, từng bước tiêu sái đến bên cạnh bàn, đáy mắt ẩn ẩn có tức giận bốc lên.
Hoắc Niệm Hoài lại không chút nào sợ y, ngược lại thân thủ kéo một cái, đem Vô Ảnh kéo đến bên cạnh ngồi xuống, cười dài nói: “Đến, bồi ta uống rượu.”
Hắn ngày thường tuy rằng thái độ bất cần, cũng tuyệt đối sẽ không cười đến vui vẻ như vậy, hiển nhiên sau khi đi trong Hoàng cung nháo quá một hồi, tâm tình tuyệt đối tốt lên.
Vô Ảnh ngưng mắt nhìn chăm chú vào hắn, trầm giọng hỏi: “Ngươi vì cái gì không giết Hoàng thượng?”
“Ta quả thật một kiếm đâm tới, đáng tiếc bị hắn né tránh.”
“Nói dối.” Vô Ảnh thanh âm bình tĩnh, ngữ khí cũng là vạn phần chắc chắn.
“Ha ha.” Hoắc Niệm Hoài lại cười rộ lên, đôi mắt vừa chuyển, đạo: “Không tồi, ta nếu muốn lấy tính mạng cẩu Hoàng đế kia, thật sự là chuyện dễ dàng. Nhưng ta cố tình muốn cho hắn sống, để hắn thời thời khắc khắc lo lắng hãi hùng, không biết khi nào thì sẽ chết trong long ỷ.”
“Ngươi cũng cố ý giá họa cho Thất hoàng tử?”
“Ân, mỗi người đều biết Thất hoàng tử rất sợ chết, nhưng ta chính là muốn đưa hắn kéo vào ngôi vị Hoàng đế chi tranh này. Ta muốn cẩu Hoàng đế kia mắt thấy nhi tử thân sinh tự giết lẫn nhau, huynh đệ phản bội, ha ha.” Hoắc Niệm Hoài khi nói chuyện, trên mặt lộ vẻ thản nhiên mỉm cười, đáy mắt lại lộ vẻ tàn nhẫn, nhìn vặn vẹo đến cực điểm.
Nếu không có cừu hận tận xương, như thế nào lại hiện ra biểu tình như vậy?
Vô Ảnh thở dài một tiếng, cúi mâu, chậm rãi cầm lấy tay Hoắc Niệm Hoài.
Hoắc Niệm Hoài trong lòng nhảy dựng, lệ khí trong mắt thế nhưng hóa đi không ít, hướng về phía Vô Ảnh mỉm cười, ôn nhu nói: “Ngươi nói…… Ta báo thù như vậy có được không?”
“Ngươi thích là được.”
“Kia trước khi ta nghĩ ra biện pháp tiếp theo đến gây sức ép với người Triệu gia, thời gian còn trống sẽ ở bên ngươi cho khỏe.”
Nghe vậy, Vô Ảnh từng chút mở to hai mắt nhìn, mâu trung hiện lên một tia dị sắc.
“Như thế nào?” Hoắc Niệm Hoài nhếch môi, tươi cười diêm dúa lẳng lơ, “Ngươi thấy lạ lắm sao?”
Vô Ảnh không nói lời nào, chỉ duỗi tay ra, chặt chẽ đem người ôm vào trong ngực, cằm chống trên vai Hoắc Niệm Hoài, thái độ lạnh lùng như thường, hô hấp lại thoáng có chút rối loạn.
Hoắc Niệm Hoài cúi đầu cười rộ lên, thuận thế xả hạ mặt nạ màu bạc trên mặt Vô Ảnh, trạc trạc lúm đồng tiền giáp bên má y mà ngoạn.
Vô Ảnh nhướng mày, lập tức vỗ tay hắn.
Hoắc Niệm Hoài cũng không giận, lấy ra chén rượu vừa uống được một nửa một hơi cạn sạch, sau đó ngẩng đầu lên, dán lên môi Vô Ảnh uy qua.
Vô Ảnh mày túc càng nhanh, tay lại chế trụ thắt lưng Hoắc Niệm Hoài, không ngừng làm nụ hôn này sâu thêm.
Vừa hôn xong, Hoắc Niệm Hoài tươi cười xán lạn hơn, khẽ thở một hơi đạo: “Uy, ngươi có nhớ hay không lúc trước ở trên núi, ta đã nói câu nói kia?”
“Câu nào?”
“Ta nói……” Hoắc Niệm Hoài nghiêng qua… ở bên tai Vô Ảnh không nhẹ không nặng cắn một ngụm, giọng nói khàn khàn, “Đợi tay ngươi chân tốt hơn, ta nhất định phải mang cả vốn lẫn lời đòi lại.”
Đòi lại cái gì?
Không cần phải nói cũng biết, bởi vì hắn đã bắt đầu động thủ xé rách xiêm y Vô Ảnh.
Vô Ảnh nhắm lại con ngươi, vẫn không nhúc nhích mà ngồi, thật yên lặng nói: “Trong rượu có độc.”
“Chỉ là độc dược bình thường thôi.” Hoắc Niệm Hoài đắc ý dào dạt mỉm cười, tiếp tục vùi đầu khổ làm, “Ngươi lừa ta nhiều như vậy, ta cuối cùng nên trả thù một chút đi?”
Khi nói chuyện, đã đem xiêm y vướng bận ném xuống đất, tay từ ngực Vô |Ảnh tiếp tục trượt xuống.
Trên gương mặt thanh tú đáng yêu của Vô Ảnh không chút biểu tình, thanh âm so với bình thường lạnh lùng kiên quyết hơn rất nhiều: “Ngươi cho là cùng một chiêu có thể đối phó được ta hai lần?”
“Di?” Hoắc Niệm Hoài lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vô Ảnh xoay người đặt trên bàn.
“Ta nếu trúng độc một lần, tự nhiên sẽ không trúng lần thứ hai.” Vô Ảnh ngữ điệu băng lãnh, động tác lại cực kì mềm nhẹ, chậm rãi đẩy ra tóc đen giáp bên má Hoắc Niệm Hoài, từng chút hôn lên nửa gương mặt làm người ta sợ hãi kia.
Hoắc Niệm Hoài mặc y hôn như vậy, bất giác trong lòng loạn nhảy dựng lên, khí lực cà người đều biến mất không thấy, bị thô lỗ đè nặng như vậy, trên người lại bất động, đành phải nhấc chân đá đá, cắn răng đạo: “Đê tiện……”
Chuyên môn công kích nhược điểm của hắn!
Vô Ảnh có tai như điếc, tiếp tục hôn xuống, thậm chí cố ý trên khóe mắt Hoắc Niệm Hoài cắn một cái.
Hoắc Niệm Hoài cả người phát run, ngay cả mũi chân đều banh thẳng, “A” kêu ra tiếng, đáy mắt sương mù mênh mông, không cam lòng nói: “Chẳng lẽ lại là trên bàn? Tốt xấu gì cũng đổi đến trên giường đi?”
“Hảo.” Vô Ảnh nói chắc chắn, thế nhưng trên mặt lại giãn ra nụ cười, lúm đồng tiền giáp bên má sâu sắc vài phần, bộ dáng thập phần động lòng người.
Hoắc Niệm Hoài nhìn thấy cơ hồ ngây người.
Chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, đã bị ngã ở trên giường, mà thân hình nóng bỏng của người nào đó cũng áp lên, chặt chẽ chế trụ hai tay của hắn, một đường hôn xuống.
Chờ một chút! Người phải đòi nợ rõ ràng là hắn, như thế nào lại biến thành bộ dáng này?
Hoắc Niệm Hoài thấp chú một tiếng, cố gắng giãy dụa.
Vô Ảnh lại dùng môi ngăn chặn cái miệng của hắn, hàm hàm hồ hồ nói: “Hoắc công tử ngay cả xiêm y cũng giúp ta cởi, ta chắc chắn như ngươi mong muốn.”
“……” Hỗn đản!
“Về sau ngươi cũng không cần hạ độc gì đó nữa, trực tiếp bảo ta chết trên người ngươi cũng được.”
“……” Hạ lưu!