Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 141

Dịch: LTLT

Quý Minh Nhuệ không tiện tìm Trì Thanh, về tình về lý đều không thích hợp.

Có lẽ người khác không biết chút gì về mối quan hệ giữa Trì Thanh và Giải Lâm, nhưng Quý Minh Nhuệ biết rõ chuyện này đến mức không thể rõ hơn được nữa.

Giải Lâm là ai?

Người đàn ông vừa mới qua sinh nhật bị nghi ngờ đã vi phạm luật hình sự và hiện đang bị truy bắt là bạn trai của người anh em tốt nhất của anh ta.

Trì Thanh là người duy nhất có thể tìm thấy Giải Lâm, nhưng anh không tiện tham gia vụ án này, ít nhất nếu muốn đi theo các bước đúng quy trình là không được.

Quý Minh Nhuệ ngồi trước máy tính.

Anh đã xem tất cả camera giám sát trên con đường có liên quan đến chiếc xe của Giải Lâm ngày hôm đó vô số lần.

Việc xem camera giám sát có thể nói là chẳng có manh mối nào cả.

Mỗi lần anh ta xem camera giám sát thì lại đối mặt với khoảng cách giữa người bình thường và thiên tài một lần.

Trong tình huống tỉ lệ phá án cực cao, camera giám sát có hầu hết trên con đường và không mấy xuất hiện góc chết thế mà hắn có thể biến mất không còn tăm hơi. Vả lại còn biến mất trước ánh nhìn của mọi người.

Hôm sau, sau khi xem camera giám sát vẫn không thu hoạch được gì Quý Minh Nhuệ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên mở danh bạ, ngừng lại mấy giây ở hai chữ “Trì Thanh”.

Giải Lâm biến mất, người muốn tìm thấy hắn nhất ngoại trừ cảnh sát ra thì còn có một người rất muốn tìm được hắn. Đó chính là Trì Thanh.

Quen biết Trì Thanh nhiều năm như thế, anh ta thật sự rất hiểu Trì Thanh.

Nhưng muốn tìm được Giải Lâm nếu không có camera giám sát do cảnh sát cung cấp thì chỉ một mình Trì Thanh rất khó tìm được.

Nếu như…


Có một cơ hội xem camera giám sát đặt ở trước mặt Trì Thanh, cậu ta có xem không?

Đầu óc Quý Minh Nhuệ nhanh chóng nhảy số.

Vào lúc anh ta đang do dự có nên bấm hay không thì màn hình chợt lóe sáng, màn hình chuyển sang giao diện nghe điện thoại, người gọi đến hiển thị rõ ràng là: Trì Thanh.

“…?”

Advertisement

Cuộc gọi đến vẫn đang không ngừng rung.

Chấp nhận or từ chối?

“Alo?”

Quý Minh Nhuệ hắng giọng, giả vờ không có việc gì cười hì hì nói: “Đang định gọi điện thoại cho ông đây. Mẹ tôi mua lò nướng, mấy hôm nay lại buôn bán được không ít đồ, bảo ông nếu rảnh thì đến chơi một chuyến.”

Quý Minh Nhuệ nói xong, đầu bên kia im lặng vài giây.

Sau đó một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Được.”

“Lúc nào?” Giọng nói lạnh nhạt đến mức gần như khiến anh ta không cảm nhận được bất cứ độ ấm nào lại hỏi tiếp.

“Tối nay đi.”

Quý Minh Nhuệ đáp.

Giọng nói của Trì Thanh rất có đặc trưng, giống như nước mưa lạnh lẽo: “Vậy tôi qua đó tìm cậu.”


Quý Minh Nhuệ cảm thấy cục đá trong lòng mình đã rơi xuống, nhưng vẫn có gì đấy nghẹn ở cuống họng.

Anh ta lôi camera giám sát trong thư mục ra để ở màn hình máy tính, ở cùng với người không bao giờ hành động theo lẽ thường như Trì Thanh và Giải Lâm lâu, suy nghĩ phá án của anh ta cũng được mở rộng. Anh ta chỉ để camera giám sát ở màn hình máy tính mà thôi, anh ta cho Trì Thanh xem chưa? Chưa.

Nếu như Trì Thanh nhân lúc anh ta không có mặt xem nó… Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến anh ta đâu chứ.



Trì Thanh đến đúng vào khoảng thời gian bận rộn nhất trước khi đồn cảnh sát tan làm. Tất cả mọi người đều bận đến chóng mặt. Trì Thanh mặc áo hoodie màu đen, quần jean bao lấy chân, mang một đôi ủng màu đen, khiến cả người trông gầy vô cùng. Cộng thêm đêm mưa hôm đó ra ngoài đuổi theo xe với Khương Vũ, anh bị gió thổi làm cho suýt bị cảm, nên lúc ra ngoài anh đeo thêm một cái khẩu trang.

Tóc mái quá dài rũ thẳng xuống, còn chút nữa thì chạm đến mép khẩu trang.

Thứ duy nhất trên gương mặt có thể khiến người khác nhìn thấy rõ ràng chỉ có sống mũi quá vượt trội của anh, nó vượt trội đến mức khẩu trang cũng không che giấu được.

Trì Thanh đẩy cánh cửa kính văn phòng làm việc của đồn cảnh sát ra, giống như ngày đầu tiên anh đến đây, lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Anh ngồi trên sô pha chơi điện thoại một hồi, sau đó hỏi Quý Minh Nhuệ: “Ông còn bao lâu nữa?”

Quý Minh Nhuệ sắp xếp hồ sơ xong xuôi, vừa đứng dậy vừa nói: “Sắp rồi sắp rồi, chờ tôi đem chồng báo cáo này lên tổng cục đưa cho anh Bân thì có thể tan làm rồi.”

Trì Thanh ngước mắt lên: “Báo cáo?”

Quý Minh Nhuệ: “Là báo cáo về camera giám sát, mấy hôm nay xem đến nỗi mắt tôi muốn mờ luôn. Không nói nữa, đến trễ anh Bân đi về giờ.”

Sau khi Quý Minh Nhuệ đi, trong văn phòng làm việc chỉ còn lại Khương Vũ miệt mài xử lý tài liệu.

Khương Vũ đang múa bút thành văn, bỗng nhiên bị ai đó vỗ ở sau lưng, cậu ta quay đầu lại hỏi: “Trợ lý Trì? Sao thế?”

Trì Thanh tiện tay cầm một tập hồ sơ ở trên bàn Quý Minh Nhuệ lên nói: “Quý Minh Nhuệ nói cậu ta để quên hồ sơ, bảo cậu đem qua đó giùm cậu ta.”

Trên túi hồ sơ không viết gì cả, không nhìn ra được rốt cuộc đựng hồ sơ gì.


Nhưng Khương Vũ thấy gần đây nhiệm vụ công việc của Quý Minh Nhuệ quả thực rất nhiều, cộng thêm tính cách lơ đễnh của anh ta thì để quên đồ cũng không phải không có khả năng.

“Cậu ta mới đi không lâu, giờ cậu đi còn kịp đó.”

Khương Vũ hoàn toàn không nghĩ rằng Trì Thanh sẽ lừa mình, thế là cậu ta ngây thơ tốt bụng lập tức gác lại công việc đang làm, cầm hồ sơ chạy ra ngoài.



Chờ người trong văn phòng rời đi hết, bàn tay đeo găng tay màu đen của Trì Thanh đặt lên tay nắm cửa.

“Lạch cạch” một tiếng.

Cửa bị khóa lại.

Sau đó anh ngước lên nhìn camera trong văn phòng, chấm nhỏ màu đỏ giống như một con mắt đang nhìn chằm chằm anh.

“Tách”.

Trong văn phòng vắng vẻ vang lên tiếng nhấp chuột rõ ràng.

Đang cầm con chuột là một bàn tay đeo găng tay màu đen. Bàn tay ấy đang nhấp nhẹ lên phím trái con chuột, sau đó lại buông tay ra.

Trì Thanh vừa mới kéo thanh tiến độ của video giám sát. Anh dựa theo thời gian kéo thanh tiến độ đến cuối, kéo thẳng đến một thời điểm nhất định nào đó, hình ảnh giống như bị lag nhấp nháy lóe qua vài phân đoạn mơ hồ, khó nối liền, sau đó ngừng lại ở một ngã tư nào đấy.

Ngã tư này trông cũng không có gì đặc biệt nhưng sau khi xe chạy qua con đường này thì sẽ tiến vào một đoạn đường hầm tối om. Chiếc xe chạy thẳng về trước khoảng hai ba cây số nữa thì mới có thể “nhìn thấy mặt trời lại.”

Lối vào đường hầm tối om dưới lòng đất tiến về trước dần sinh ra hai đường màu đen.

Hai đường màu đen song song được tạo thành từ hai đường hầm chồng lên hai đường thẳng song song màu đen mà anh dùng bút mực đen vẽ ra vào tối hôm qua.

Thời gian trong video giám sát trôi nhanh hơn hiện thực rất nhiều, màu ảnh xám xám giống như một tấm kính lọc.

Trong tốc độ phát được tăng gấp 5, mỗi một chiếc xe trong video đều giống như được cài thêm máy tăng tốc độ, chạy tới chạy lui, đi nhanh như bay.

Khoảng chừng mười mấy giây sau, chiếc xe tư nhân màu đen của Giải Lâm xuất hiện trong khung ảnh.


Đúng lúc này, Trì Thanh nhấp vào nút trái chuột một lần nữa, hủy bỏ tốc độ phát.



Ở chỗ khác.

Cuối cùng trước khi đến tổng cục, Khương Vũ cũng đuổi kịp Quý Minh Nhuệ.

“Đồ ông để quên.” Khương Vũ dừng xe bên lề đường, vịn vào cửa xe của Quý Minh Nhuệ, đưa hồ sơ qua khe hở cửa xe, “Sao ông vẫn còn để quên đồ tùm lum vậy? Chuyện này để anh Bân biết thì ông nếm mùi đau khổ liền.”

Quý Minh Nhuệ không ngạc nhiên chút nào nhận lấy hồ sơ.

Sau đó một tay khác của anh ta sờ sau gáy, cười tí tởn nói: “Ông không được nói cho anh Bân biết đó.”

Quý Minh Nhuệ ngồi trong xe, đưa mắt nhìn xe Khương Vũ rẽ ra khỏi ngã tư. Sau đó anh ta đặt hồ sơ lên chỗ ghế phụ, lái xe về hướng ngược lại với tổng cục.

Anh ta vẫn lái xe về lại đồn cảnh sát, nhưng vị trí đậu xe vô cùng kín đáo. Thân xe anh ta dừng ở đầu hẻm đối diện đồn cảnh sát, từ góc này có thể nhìn thấy người ra vào đồn cảnh sát, nhưng từ cổng đồn cảnh sát về phí đầu hẻm không thể nhìn thấy anh ta.

Quý Minh Nhuệ ngồi trong xe yên lặng chờ đợi.

Anh ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thầm nói Trì Thanh nhất định sẽ rời khỏi đồn cảnh sát sau khi Khương Vũ về lại không bao lâu.

Trì Thanh đã xem video giám sát, sau khi rời đi… sẽ đi đâu?



“Bác tài.” Trì Thanh đưa tay lên kéo khẩu trang, khiến gương mặt được che kỹ càng hơn. Sau khi lên xe anh nói: “Chạy theo định vị này là được.”

Tài xế là người bản địa, anh ta nhiệt tình đạp chân ga nói: “Được thôi.”

Anh ta cúi đầu nhìn bảng chỉ dẫn hỏi: “Nơi này ít khi có người đến, còn ở rất xa, anh sống ở đó hả?”

Trì Thanh nhìn kính chiếu hậu qua cửa xe, sau đó anh lại bình tĩnh dời tầm mắt đi, một lát sau mới nói: “… Không phải.”

“Tôi đi tìm một người.”

Bình Luận (0)
Comment