Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 15

“Dao là cháu trộm.”

Cậu bé tên đầy đủ là Lý Khang, cậu ngồi trên chiếc ghế đối diện với phòng thẩm vấn, đồng phục quá khổ bao lấy cả người cậu, ống tay áo có một vùng sẫm màu, đó là vết máu do vừa rồi không cẩn thận bị dính.

“Con dao trước đây cũng vậy, chau với Tiểu Lương (bé trai ở cửa hàng tiện lợi) là bạn bè, cháu thường đến đó tìm cậu ấy chơi. Cháu biết trong cửa hàng tạp hóa không có camera, cho nên cháu trộm dap, cậu ấy cũng không chú ý.” Cậu thậm chí còn biết không để lại thông tin quan trọng, “Nếu như cháu lưu lại ghi chép mua hàng, mấy chú rất dễ tìm ra cháu.”

“Có lẽ là vì giết nhiều quá rồi nên mèo hoang dần không còn tụ tập ở nhà máy nữa. Hôm đó, cháu tay không từ nhà máy về nhà, cửa sổ nhà bà cụ Vương không có đóng, con mèo nhà bà ấy nằm trên cửa sổ. Lúc bắt mèo, điện thoại rơi mất, cháu không nhặt kịp.”

“Cháu biết điện thoại rơi ở hiện trường chắc chắn mấy chú sẽ tìm được cháu, mà cháu không thể vô duyên vô cớ xuất hiện trong nhà bà ấy, cho nên cháu lấy tượng gỗ trong ngăn tủ đi.”

“Vì sao lại chọn mèo?… Vì mèo nhỏ giống em trai.”

Dù đã bị bắt, hành động của Lý Khang không thể hiện chút căng thẳng nào Vì đang ở độ tuổi dậy thì, trên mặt cậu nổi một vùng mụn, một gương mặt rất bình thường, trông không có bất cứ khác biệt nào với vô số học sinh ngồi nghe giảng trong lớp. Lời nói nói ra khỏi miệng khiến Lý Quảng Phúc đằng sau tấm kính hét toáng lên “không thể là con trai tôi, trong này nhất định có hiểu lầm” dần dần yên lặng.

Mẹ kế của Lý Khang là một công nhân phân xưởng, hôm nay vốn làm ca đêm, khi nhận được tin tức thì lập tức chạy đến, vừa khóc vừa mắng sau tấm kính.

Lý Khang hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng lại treo thêm nụ cười: “Cháu đã sớm biết ông ta với người đàn bà đó lén lút qua lại trước khi mẹ cháu mất. Mẹ cháu vừa qua đời thì vội vã đám cưới. Kể từ hôm nó sinh ra, cháu đã muốn giết nó.”

“Rầm!”

Cửa kính bị người phụ nữ dùng nắm đấm đập mạnh mấy cái.

Cách âm trong phòng rất tốt, không nghe thấy người phụ nữ đó đang hét cái gì, dựa vào khẩu hình lờ mờ nhận ra được nửa câu: “… Mày là đồ súc sinh.”

Lúc này, ngũ quan bình thản của Lý Khang mới chuyển động, cậu mặc kệ người phụ nữ bên ngoài đang gào thét cái gì, nói: “Vết chém vừa rồi không nên động vào cánh tay của nó, cháu nên rạch yết hầu của nó trước.”

Trong phòng thẩm vấn, Quý Minh Nhuệ ngồi đối diện với cậu bé, bị sốc vì ác ý không hề che giấu đến từ một đứa trẻ.

Sau khi Lý Khang được dẫn ra ngoài, người phụ nữ bất chấp ngăn cản, tư thế như muốn nhào đến: “Nó là em trai của mày đó! Nó còn chưa đầy một tuổi nữa!”

Advertisement

Giữa lúc lôi kéo, cổ áo đồng phục bị lệch đi, để lộ một sợi dây chuyền bằng bạc rất bình thường ở cổ Lý Khang, nhìn hình dạng các cạnh bị lộ ra, chắc mặt dây chuyền là một cây thánh giá.


Nhóm nhỏ ba người mới vào nghề, bình thường đều ngâm mình trong mấy chuyện vặt vãnh ở khu phố, lần đầu tiên đối diện với vụ án.

Một vụ án giết mèo hoang rất bình thường, Lý Quảng Phúc, Lý Khang, cùng với người phụ nữ chạy đến sau cùng, bọn họ ở trong tiểu khu Hải Mậu, trông có vẻ chỉ là một gia đình bình thường, không ai ngờ rằng đằng sau gia đình bình thường như này lại giấu một “bí mật” như thế.

Quý Minh Nhuệ vội vàng viết mấy câu tổng kết vào sổ thẩm vấn, sau khi Võ Chí Bân chạy suốt đêm tới thì giao các bước còn lại cho anh Bân có kinh nghiệm hơn.

Anh ta khép sổ lại, chuyển cái ghế ra ngồi ở bên ngoài.

Ngồi đối diện anh ta là hai người khác tham gia vụ án này, bây giờ trời đã khuya, một vị trong đó không thức nổi, người tham gia họ Trì tìm một chỗ ngủ trên chiếc sô pha rất quen thuộc. Có lẽ anh chê ồn, một cánh tay che bên tai. Bởi vì chứng bệnh ưa sạch sẽ, cảm giác không an toàn thể hiện vô cùng rõ ràng, tay co hết lại trong ống tay áo rộng rãi.

Người tham gia còn lại ngồi ở bên cạnh anh lật tạp chí, thấy Quý Minh Nhuệ bước ra còn lên tiếng chào hỏi: “Cảnh sát Quý.”

Ngón tay Giải Lâm đè lên môi, lại bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy ngủ rồi.”

Tình huống này khiến người ta thấy quen thuộc, không lâu trước đây, Quý Minh Nhuệ cũng lấy lời khai bọn họ thế này.

Chẳng qua khi ấy hai người còn đang chỉ đối phương là nghi phạm, bây giờ hung thủ thật sự đã sa lưới, đang thành thật nhận tội trong phòng thẩm vấn.

Quý Minh Nhuệ bắt đầu lấy lời khai: “Sao hai người lại nghe ra được cuộc gọi có vấn đề?”

Dù Giải Lâm có ăn nói dẻo miệng đến đâu cũng khó nói ra được nguyên nhân cụ thể trong này, cứ như thể chỉ là hắn phát hiện một người khát cần đi uống nước, chuyện ăn cơm uống nước không có gì để kể hết.

“Trực giác.”

Quý Minh Nhuệ: “…”

Qua chuyện lần này, Quý Minh Nhuệ mơ hồ cảm thấy, thay vì nói là trực giác, không bằng nói rằng đây là thiên phú nguy hiểm nào đó.

Quý Minh Nhuệ lại hỏi: “Cánh cửa đó là ai đạp?”

“Cậu ấy.” Giải Lâm nói, “Vốn dĩ bảo cậu ấy cùng đóng giả quản lí tài sản với tôi, nhưng cậu ấy thật sự đóng không giống.”


Quý Minh Nhuệ rất tán đồng: “Đúng đó, kỹ năng diễn xuất của cậu ấy thật sự không ổn, nếu không thì cũng không…” Cũng không không có chút tiếng tăm nào từ sau khi tốt nghiệp học viện điện ảnh.

Anh ta còn chưa kịp nói xong, Trì Thanh vẫn luôn ngủ không sâu giấc nhúc nhích cánh tay che trên tai, mở hé mắt ra.

Lời nói trong miệng Quý Minh Nhuệ quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “… Nhưng thực ra con người cậu ấy cũng có chỗ rất tốt, tuy diễn không được người bình thường nhưng lúc diễn phản diện thật sự rất sống động.”

Trì Thanh ngồi dậy nói: “Ông tưởng tôi không nghe thấy câu trước đó sao?”

Thực ra, đếm một vài vai diễn mà Trì Thanh thử vai thành công, hầu như không có ai là người tốt.

Trước đây, vì để cống hiến số lượt xem cho tác phẩm của anh em mình, phim nào Quý Minh Nhuệ cũng xem, tìm xem người anh em của mình rốt cuộc đang ở đâu trong phần lớn phân cảnh không liên quan đến Trì Thanh đôi khi cũng là một thú vui cày phim.

Phần lớn đều là trùm phản diện sau màn, vẻ mặt âm hiểm, nhân vật trong rất có trọng lượng nhưng đất diễn thật sự rất ít.

Giải Lâm tóm được từ khóa: “Diễn?”

Quý Minh Nhuệ: “Nói ra có lẽ anh không tin, thực ra cậu ấy tốt nghiệp học viện sân khấu điện ảnh, tính toán thì cũng đã học một khóa diễn xuất bốn năm.”

Giải Lâm nhớ lại lúc trên xe, câu nói “chú là quản lí tài sản” từ thần thái đến giọng điệu đều không đạt chuẩn, cười một tiếng: “Thật sự rất khó để người ta tin.”

Trì Thanh không để ý đến bọn họ: “Đi được chưa?”

Quý Minh Nhuệ đưa bút cho Giải Lâm: “Kí tên ở đây, hai người có thể về rồi.”

Suốt quá trình, tay Trì Thanh đều rụt vào trong tay áo, chờ Giải Lâm kí xong, lúc này mới miễn cưỡng thò tay ra, khá quen thuộc rút tờ khăn giấy ở bên cạnh, cách lớp khăn giấy, cầm lấy cây bút mà Giải Lâm đưa qua.

“Không cần ghét bỏ đến thế chứ?” Giải Lâm nói, “Người mắc chứng ưa sạch sẽ đều như này giống cậu sao?”

“Tôi bị khá nghiêm trọng.” Trì Thanh thẳng thắn thừa nhận, kí tên xong lại nhét cây bút về lại tay hắn, vo tờ khăn giấy lại, nói, “… Cho nên bất cứ lúc nào cũng cách xa tôi ra một chút.”


Vậy là cuộc hợp tác ngắn ngủi của hai người đã xong, lại khôi phục trạng thái trước đây.

Giải Lâm giống như nghe không hiểu sáu chữ “cách xa tôi ra một chút”: “Đi không? Tôi lái xe đưa cậu về.”

“…”

“Vẻ mặt gì thế, vừa rồi cậu cũng không phải chưa từng ngồi.”

Trì Thanh: “Vừa rồi không được chọn.”

Võ Chí Bân bước ra khỏi phòng thẩm vấn thì nghe thấy đoạn đối thoại này, còn chưa bước vào đã chạm mặt với Trì Thanh mở cửa bước ra.

Giải Lâm nói ở đằng sau anh: “Giờ này có lẽ không gọi được xe đâu, đưa cậu về mà thôi, cậu buồn ngủ đến độ mắt đỏ lên rồi.”

Trì Thanh: “Anh thích đưa người khác về nhà như thế, không bằng đổi nghề làm tài xế đi.”

Vừa rồi Trì Thanh ngủ mười mấy phút, sau khi thức dậy lại càng mệt hơn, đuôi mắt ửng đỏ. Vẻ ngoài của anh rất dễ nhận biết, mái tóc màu đen hơi rũ xuống che khuất mắt, môi đỏ, tay đút vào trong túi, mí mắt không có tinh thần cụp xuống, dáng vẻ không quan tâm đ ến ai.

Giải Lâm lại chào hỏi với Võ Chí Bân: “Đi trước nhé.”

Cây gậy của Võ Chí Bân hơi khựng lại, không phải nhìn Giải Lâm mà là Trì Thanh.

Tô Hiểu Lam đang ôm sổ ghi chép ở đằng sau Võ Chí Bân, còn đang nói chuyện với Khương Vũ: “Thằng bé vẫn là một đứa trẻ sao lại có suy nghĩ này chứ?”

Sau khi Trì Thanh bước ra, Võ Chí Bân vẫn ngừng lại ở cửa, đến khi Quý Minh Nhuệ gọi ông một tiếng “anh Bân”, ông mới hoàn hồn: “Đó là bạn của cậu à?”

“Từ lần gặp đầu tiên, tôi cảm thấy đứa nhỏ này rất quen.”

Quý Minh Nhuệ có hơi bất ngờ: “Có phải anh gặp cậu ấy trên ti vi không? Cậu ấy á, tuy không nổi tiếng gì nhưng vẫn có mấy bộ phim.” Anh ta thuộc nằm lòng nói, “Trong “Truy kích”, nghi phạm xuất hiện mở màn hơn ba giây chính là cậu ấy diễn, còn có phản diện của câu chuyện thứ ba trong “Truyện tu tiên”, ừm, tóm lại đều không phải nhân vật tốt gì…”

Bình thường, Võ Chí Bân hầu như không xem phim.

Bao nhiêu năm nay ông chỉ xem các loại tội phạm và vụ án đặc biệt.

Lần trước gặp mặt, ông không đặt quá nhiều sự chú ý lên người Trì Thanh, sau khi nghe phân tích của Giải Lâm lại vội vàng dặn dò nhóm người Quý Minh Nhuệ đi điều tra Hải Mậu, hôm nay mới cảm thấy quen quen.

Rốt cuộc đã gặp ở đâu…


Võ Chí Bân hỏi: “Bạn của cậu tên gì?”

Quý Minh Nhuệ tưởng rằng Trì Thanh không tiếng tăm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thu hoạch được một fan phim, bèn nhiệt tình giới thiệu: “”Trì” của soa trì, “Thanh” của cám thanh, Trì Thanh.*” (*soa trì: sai lầm, bất trắc; cám thanh: màu xanh sapphires)

Võ Chí Bân cầm hồ sơ trong tay về lại văn phòng, chờ sửa sang tài liệu xong, ông chợt nhớ ra câu nói “thằng bé vẫn là một đứa trẻ” của Tô Hiểu Lan.

Đứa trẻ.

Võ Chí Bân nghiền ngẫm hai chữ này, cẩn thận nhớ lại ngũ quan của Trì Thanh, một lát sau, ông bỗng nhiên cầm lấy chìa khóa xe, đứng lên, lái xe chạy đến tổng cục. Trong tổng cục vẫn còn rất nhiều người như cũ, đều tăng ca vì vụ án, có người nhìn thấy ông, gác công việc trong tay chào hỏi với ông: “Anh Bân.”

Gậy của Võ Chí Bân gõ lên mặt đất, gật đầu với bọn họ.

Đã một khoảng thời gian ông không về lại tổng cục, ông chào hỏi qua loa, đi thẳng đến phòng hồ sơ của tổng bộ.

Tất cả các vụ án trước đây đều được niêm phong cất trong phòng hồ sơ của tổng bộ. Phòng hồ sơ được cài mã hóa quyền hạn, ông vừa đi vừa lấy thẻ chứng nhận quét mã, sau khi cửa điện tử quét được thông tin thì tự động mở ra.

Ông đi đến trước cánh cửa cuối cùng, đây cũng có nghĩa là hồ sơ cất giữ ở nơi này có cấp độ cực kỳ cao.

Võ Chí Bân bắt đầu tìm trên kệ hồ sơ, cuối cùng tìm thấy một tập hồ sơ ố vàng ở trong góc.

Bìa hồ sơ viết: Vụ án bắt cóc trẻ em liên hoàn 18.2.

Đó là mười năm trước, mùa đông năm 2011.

Võ Chí Bân đứng trong phòng hồ sơ chìm vào sự im lặng ngắn ngủi, sau đó ông lật từng trang từng trang, lật đến trang thứ áp chót thì ngừng lại, trong cột người sống sót tìm thấy hai chữ: Trì Thanh.

Bên cạnh đính kèm một tấm ảnh hơi ố vàng.

Ngũ quan của thiếu niên trong ảnh còn chưa trưởng thành hết, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dung mạo kinh người, mặt mày tinh tế, màu con ngươi rất sẫm. Gương mặt này dần dần chồng lên gương mặt vừa mới nhìn thấy.

Trên hồ sơ viết: Sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện người bị hại có triệu chứng mất thính lực và ảo ảnh thính giác*, loại trừ các nguyên nhân gây bệnh khác, nghi là vấn đề tâm lý, bắt nguồn từ sau khi tác động quá lớn mạnh, cơ thể nảy sinh ra phản ứng căng thẳng quá độ. (*là một loại ảo ảnh phổ biến nhất trong các loại ảo ảnh tâm lý. Người bị chứng này có thể nghe và phân biệt những tiếng động rất rõ rệt. Thậm chí nghe giống như tiếng ai nói từng lời một hoặc cả câu)

Nhân viên ghi chép rõ ràng theo tình huống, dòng tiếp theo dùng ngòi bút kích thước khác viết: Tình huống ảo ảnh thính giác biến mất sau ba tháng, hiện đã khỏi bệnh và xuất viện.

Hàng cuối cùng của hồ sơ là cột đánh giá tâm lí.

Trong cột đánh giá tâm lý viết một câu rất lập lửng: Tuy không có gì lạ, nhưng vẫn đề nghị theo dõi lâu dài.

Bình Luận (0)
Comment