Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 157

Dịch: LTLT

[Live stream đã kết thúc.]

Thống kê số lượt xem: 2,3 triệu người.

Trong hình ảnh đen thui chỉ còn lại bình luận hiện tại của người xem.

– Xảy ra chuyện gì vậy???

– Hình như là hiện trường bắt cóc thật đó!!! Âm thanh nói chuyện lúc cuối của bọn họ nghe không rõ lắm, nghe câu được câu mất, nhưng hình như đang nói cái gì mà “mày không nên mở live stream để lộ vị trí”.

– Hồi nãy tui còn nói dựa vào cái stream này mà tìm được địa chỉ là chuyện con người không thể làm được… Vậy mà có người tìm ra được thật hả?

– Dựa vào live stream đã có thể tìm được vị trí, người này là ai vậy?

Tô Hiểu Lan suốt quá trình theo dõi tình hình của kênh live stream, trái tim nhảy lên cổ họng của cô vẫn chưa thể hạ xuống, sau khi nhìn thấy sự xuất hiện ngắn ngủi của Giải Lâm với Trì Thanh cô mới thở phào một hơi. Cô nghĩ thầm, người bình thường đúng là không thể làm được, có thể làm ra loại chuyện này cũng chỉ có hai vị cố vấn luôn không xuất chiêu theo lẽ thường của tổng cục bọn họ mà thôi.

Cùng lúc đó, tổng cục cũng nhận được tin tức, thành công có được địa điểm “Z” giấu mấy đứa trẻ: “Bọn họ dựa vào ánh sáng trong căn phòng, tìm được đèn tín hiệu đối diện khu vui chơi, chỗ đó có cây cầu. Dòng sông phía dưới cây cầu trước đây là một tuyến đường thủy, đèn tín hiệu đã được xây từ lúc đó. Sau khi đường thủy ngừng hoạt động, đèn tín hiệu trở thành vật di tích lịch sử, được bảo tồn.”

Tốc độ xuất quân của tổng cục rất nhanh.

Sau khi có được thông tin của trại trẻ mồ côi bọn họ đã cử người đến tìm kiếm xung quanh trại trẻ. Trại trẻ mồ côi chỉ cách khu vui chơi khoảng năm sáu trăm ki-lô-mét, một nhóm người ngồi trên xe cảnh sát chờ xuất phát.

Khi xe chạy đến gần khu vui chơi, màu đèn cảnh sát và màu đèn tín hiệu xen lẫn với nhau, chiếu sáng khu vực đã nhiều năm không có người lui tới này.

Đội trưởng đội hành động chỉ huy trước khi xuống xe: “Tất cả chuẩn bị!”

“Nhiệm vụ quan trọng nhất trong lần hành động này của chúng ta là cứu mấy đứa trẻ. Sau khi vào trong lập tức xác nhận vị trí của mấy đứa trẻ.”

“Lính bắn tỉa ở lại bên ngoài tiếp ứng, chờ chỉ thị.”

“Rõ!”

Tất cả mọi người đều không biết tình hình bên trong như thế nào, nhưng nghĩ đến dù sao Giải Lâm với Trì Thanh cũng có hai người, đối phó một mình “Z”… chắc là có thể cầm cự đến lúc bọn họ tới.

Advertisement

Nhưng tình hình thực tế vốn không phải hai chọi một. Sau khi bị đè vào hồ nước, hai tay “Z” thò vào trong hồ lần mò vài cái, mò được con dao lúc nãy rơi ra. Tiếp đó, gã nương theo lực mà Giải Lâm đè trên tóc gã, nghiêng đầu qua, tăng thêm phạm vi nhìn. Ngay sau đó, gã bỗng nhiên dùng sức cầm dao lên chém ra sau.

Giải Lâm đành phải buông tay ra để né. Hắn nhanh chóng phát hiện mục tiêu của “Z” không phải hắn… mà là Trì Thanh đang cởi trói cho đứa bé ở phía sau.

Trì Thanh vừa cởi trói vừa thử an ủi đứa bé trước mặt. Anh muốn nói “đừng khóc”, nhưng lời nói ra lại là: “Nhóc có thể im lặng được không?”

Đứa bé đó hiển nhiên cũng bị người xông vào bất thình lình dọa sợ hết hồn.


Cậu bé cảm giác được hình như hai người này là đến cứu mình. Nhưng người đàn ông trước mặt trông cũng không giống người tốt lắm, lời nói ra lại giống y chang tên tội phạm bắt cóc kia.

“Hu hu…” Đứa bé đó càng giãy dụa mạnh hơn.

Giọng điệu của Trì Thanh càng lạnh lùng: “Đừng nhúc nhích.”

“Hu hu hu…”

Trì Thanh: “…”

Trì Thanh cởi dây thừng ra trong sự tấn công bằng tiếng ồn của đứa bé, rất khó chú ý đến phía sau. Khi anh nghe thấy câu “cẩn thận” của Giải Lâm đã không kịp nữa. Tính mục tiêu của “Z” rất mạnh, gã còn nhớ cảnh Trì Thanh rớt xuống sông hôm trước, cũng biết vị trí bị thương của Trì Thanh ở chỗ nào.

Trì Thanh đưa tay lên đỡ, mũi dao đâm rách găng tay. Ngay sau đó, “Z” nâng đầu gối đá lên người Trì Thanh.

Tuy vết thương trên người Trì Thanh đã kết vảy, không cần quấn băng gạc bó thuốc nữa, nhưng dù sao cũng đã từng bị dao đâm, đôi môi đỏ tươi của anh lập tức không còn chút máu. Anh cảm nhận được rõ ràng sau khi bị tấn công, miệng vết thương mới khép lại một nửa lại rách toạc ra, máu chậm rãi thấm ra ngoài.

“Trốn phía sau anh.” Giải Lâm nói.

Giải Lâm không tìm được dụng cụ thuận tay. Hắn vớ lấy cái ghế mà hồi nãy đứa bé ngồi đập về phía “Z”, kéo khoảng cách giữa hai người ra, kìm hãm hành động của đối phương. Sau đó, gần như cùng lúc cái ghế rơi xuống đất, hắn đến gần “Z” với tốc độ nhanh nhất, chân đá thật mạnh vào bắp đùi của “Z”.

“Z” thầm r3n rỉ một tiếng. Giữa lúc đánh nhau, cái mũ “Z” đội trên đầu dần rơi xuống, lộ ra một gương mặt xanh xao và gầy gò.

Ngoại hình của gã đàn ông đã có phần thay đổi so với khi còn nhỏ. Gương mặt gầy và dài hơn, đôi mắt sắc bén cụp xuống khiến mọi người có cảm giác không thoải mái. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gã nhìn thẳng vào mắt Giải Lâm, mở miệng nói câu đầu tiên: “Mày đoán đúng rồi. Mười năm trước tao đi lạc ở đây. Tao chờ cả ngày nhưng không ai đến tìm tao.”

Mười năm trước.

Nơi này vẫn chưa bị cỏ mọc um tùm, là một khu vui chơi mới xây, khắp nơi đều là người. Vòng đu quay dựng ở trung tâm khu vui chơi, không ngừng di chuyển từng vòng một.

“Ê.” Trước khi giải tán, một giáo viên trong trại trẻ mồ côi gọi gã lại, gã thậm chí còn nhớ rõ móng tay của người phụ nữ đó được sơn màu đỏ tươi. Giọng nói của bà ta rất bực mình, lương một tháng hơn hai ngàn tệ không đủ để bà ta kiên nhẫn đối xử với một “đứa trẻ mồ côi có vấn đề”, “Đúng 4 giờ tập hợp ở đây, có biết chưa?”

Có thể là người phụ nữ nói nhầm, cũng có thể là cố ý.

4 giờ chiều, một mình gã men theo con đường về lại chỗ này, chiếc xe buýt của trại trẻ mồ côi đã không thấy nữa rồi.

Mặt trời sắp xuống núi, người trong công viên dần dần ít đi.

Gã đi đến chiếc cầu trượt ở khu trò chơi bên cạnh, cả người co ro ở miệng cầu trượt tối om nhìn ra ngoài. Gã muốn xem thử có người đến tìm gã hay không.

Lúc về nếu như phát hiện thiếu một người, nếu như nói nhầm có lẽ sẽ đến tìm gã đúng không?

Gã rõ ràng có thể tự đi về.

Khu vui chơi có bộ phận phục vụ riêng biệt, mượn điện thoại người đi đường gọi 110…

Gã có vô số cách để đi về, nhưng gã không làm.


9 giờ rưỡi tối, có nhân viên trước khi đóng cửa khu vui chơi cầm đèn pin đi tuần tra khắp nơi. Làm xong những công việc cuối cùng trước khi đóng cửa, nhân viên cầm đèn pin quét qua khu trò chơi, không ai phát hiện nơi đó còn có một đứa trẻ đang nấp.

Thế là gã trơ mắt nhìn trời dần dần tối đi. Gã ôm đầu gối, cho đến khi ngọn đèn đường cuối cùng cũng tắt ngóm, gã cuộn mình trong cầu thang, để mặc bóng đêm nuốt chửng gã hoàn toàn. Khoảnh khắc ấy gã đã nghĩ: Thì ra không phải nói nhầm.

Gã chờ đến khi trời khuya, chờ đến mệt mỏi. Khi gã chuẩn bị trèo ra khỏi cầu thang thì loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ. Tiếng bước chân đó nhỏ đến mức giống như ảo giác, sau đó một gương mặt bỗng nhiên xuất hiện trước cầu thang hình tròn!

Kẻ đó đang nhếch miệng mỉm cười với gã!

“Muộn thế này rồi… Sao cháu còn ở đây một mình?”

Đây là câu đầu tiên gã nghe vào buổi tối hôm đó.



Tiếng bước chân trong trí nhớ của “Z” dần dần chồng lên tiếng bước chân trong hiện thực.

“Pằng!”

Căn phòng khóa kín bị cảnh sát dùng súng cưỡng chế mở ra. Đạn bắn vào xích sắt phát ra một tiếng vang cực lớn, ngay sau đó là tiếng xích sắt bị đứt, tiếng bước chân chỉnh tề ở bên ngoài càng ngày càng gần.

Không còn sự ngăn trở của cánh cửa, tiếng khóc của trẻ con nghe càng rõ ràng hơn.

“Hu hu hu hu hu hu!”

Loáng thoáng có người đang an ủi mấy đứa bé này: “Đừng khóc, không sao rồi, mấy đứa giờ đã an toàn.”

Giải Lâm nhìn sâu vào mắt của Z: “Rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày làm cho chuyện rùm beng lên như này, chưa từng nghĩ đến sẽ toàn thân rút lui. Mày không phải không biết hậu quả của việc live stream, thậm chí nếu mày cẩn thận hơn chút nữa, mày hoàn toàn có thể chọn một căn phòng mà ánh sáng của đèn tín hiệu không chiếu đến.” Sau khi bình tĩnh lại, Giải Lâm phát hiện buổi live stream này có hàng ngàn sơ hở. Hắn hỏi tiếp, “Mày cố ý, rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Z không trả lời. Gã trở tay, khuỷu tay dùng sức đánh về phía đối phương. Sau khi có được tự do hoạt động ngắn ngủi, gã lại vươn tay nắm lấy cổ áo của một đứa bé, kéo đứa bé vốn sắp chạy ra khỏi căn phòng lại, đè trước người mình.

Con dao đã bị Giải Lâm làm rơi trong lúc đánh lộn, nhưng việc đó không ảnh hưởng gã ra tay với đứa bé.

Bàn tay dính máu của Z bóp cổ đứa bé đó, hỏi: “Mày có thể đến đây giết tao, tao sẽ không đánh trả. Nhưng nó sẽ chết, mày có dám không?”

Tuy không nhìn ra được biểu cảm gì trên mặt Trì Thanh nhưng giờ anh đau đến sắc mặt trắng bệch.

Cũng bởi vì vết thương trên người khiến anh bỗng nhiên bắt được một điểm chung:

Ban đầu là Quách Hưng Xương, sau đó là anh, bây giờ lại là đứa bé này.

Dường như gã rất mong nhìn thấy Giải Lâm giết người.


Trì Thanh lại liên tưởng đến manh mối mà phía cảnh sát có được lúc đầu. Băng ghi âm kia là tin tức đầu tiên mà “Z” muốn gửi đến bọn họ, bài đồng dao quỷ dị hát: Đi tìm, đi tìm, đi tìm bạn, tìm được một người bạn thân.

Vào lúc bên trong cánh cửa vẫn đang giằng co chưa xong, quân cứu viện đã giải cứu những đứa trẻ bị nhốt khác, nương theo hành lang dài và tiếng khóc tìm được vị trí của nhóm Giải Lâm.

Khu vực “Z” giấu mấy đứa bé là chỗ mà khu vui chơi cho thuê. Khu vực này năm ấy được một lớp bồi dưỡng mỹ thuật thuê sử dụng làm phòng dạy mỹ thuật. Khu vực không lớn lắm được ngăn thành các gian phòng nhỏ, có một hành lang dài ở giữa các lớp học.

Có người ở ngoài cửa hét: “Hai cậu ở bên trong à? Tình huống thế nào rồi?”

“Đừng vào.” Giải Lâm nói, “Trong tay gã có con tin.”

“…”

Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại.



Tình hình ở khu vui chơi nhanh chóng được báo về tổng cục. Võ Chí Bân tiện tay gửi cho nhóm ba người vẫn đang lải nhải hỏi nãy giờ.

Tô Hiểu Lan trả lời: Trước đây tôi từng nghĩ đến vấn đề này. Có nhiều đứa bé như vậy, hành động giải cứu có độ khó rất cao, rất dễ bị gã bắt làm con tin tiếp.

Khương Vũ: Làm thế nào đây? Có thể sắp xếp đội bắn tỉa từ bên ngoài bắn chết không?

Quý Minh Nhuệ biến mất một khoảng thời gian bỗng nhiên trồi lên trong nhóm chat.

Quý Minh Nhuệ: Tôi tới ngay đây.

Tô Hiểu Lan thật sự không hiểu bốn chữ này:?

Tô Hiểu Lan: Ông đi đâu vậy hả?

Tô Hiểu Lan: Với lại chúng ta không phụ trách vụ án này, ông tới cái gì.

Vào thời điểm này, trong tiểu khu Thiên Hinh đã không còn người lui tới nữa. Quý Minh Nhuệ ngồi vào xe lại, anh ta vừa khởi động xe vừa nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế sau thông qua kính chiếu hậu.

Người phụ nữ vẫn mặc bộ quần áo trông rõ là đã lỗi thời, mái tóc một nửa là màu xám một nửa là màu đen buộc qua loa ở sau gáy. Nếp nhăn trên mặt bà ta rất sâu, phía dưới mắt là bọng mắt và quầng thâm mắt đậm màu.

Quý Minh Nhuệ hít sâu một hơi, không gõ chữ nữa, dứt khoát nhấn nút ghi âm. Hiếm khi có được thời khắc chói sáng của cuộc đời mình, thực ra trong lòng anh ta rất kích động, nhưng anh ta cố ép phần kích động này xuống, cố gắng bình tĩnh hết sức nói: “Trong tay tôi cũng có con tin, bây giờ tôi qua đó.”

Tô Hiểu Lan lại ngơ ngác: Con tin?

Không chờ nhóm Tô Hiểu Lan phản ứng kịp, Quý Minh Nhuệ nói tiếp: “Mẹ gã ta đang trong tay tôi.”

Câu nói này lại khiến mọi người ngơ ngác hơn.

… Mẹ?

Mẹ gì cơ?

Tô Hiểu Lan: Chuyện gì vậy? Nói rõ coi, ai là mẹ của gã ta? Ông ở tiểu khu Thiên Hinh lâu như vậy, không ai liên lạc được ông hết. Rốt cuộc ông đi làm cái gì vậy?

“Mọi người đều từng gặp mẹ của gã ta rồi, Dương Yến.” Quý Minh Nhuệ hít thật sâu nói, “Sáng hôm nay tôi gặp bà ta ở trong tiểu khu, cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Sau khi đưa bà ta về nhà thì tôi phát hiện một vài đồ vật trong nhà bà ta.”

Thời gian theo bóng đêm chậm rãi quay lại hồi sáng, trở về lúc Quý Minh Nhuệ bắt gặp Dương Yến.


Anh ta mặc kệ sự từ chối của Dương Yến, lấy cớ quá nhiều đồ đạc nên đưa bà ta đến thẳng cửa nhà.

“Chị Dương, đi lâu như này em có hơi mệt.” Quý Minh Nhuệ đứng ở cửa, nhìn vào trong nhà bà ta qua khe cửa, “Em có thể vào trong ngồi uống miếng nước không?”

Dương Yến không tiện từ chối, nghĩ một lát nghiêng người nhường đường: “… Vào đi.”

Quý Minh Nhuệ bước vào trong, dạo một vòng trong nhà Dương Yến. Người phụ nữ không hay ra ngoài, nên trong nhà được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp. Anh ta cầm cái túi có đựng áo len kiểu nam và dao cạo râu trong tay, thuận miệng hỏi: “Mấy thứ này đựng ở đâu cho chị đây?”

Vấn đề tinh thần của Dương Yến không giống bệnh nhân tâm thần bình thường lắm, nếu như không chú ý đến vài chi tiết nhỏ kỳ lạ thì bà ta gần như không khác gì người bình thường: “Để trong phòng con trai tôi.”

“…”

Con trai chị mất rồi mà.

“Phòng con trai chị là phòng nào?”

“Phòng thứ hai bên tay trái.”

Quý Minh Nhuệ mang tâm trạng kỳ lạ mở cửa phòng. Một cái giường, một bàn sách, một cái tủ quần áo, đồ đạc chất đầy trong phòng. Trên bàn sách có ống đựng bút, lịch, máy tính, máy chơi game, ở mép ngoài cùng có để cả một dĩa trái cây được bày biện tỉ mỉ, chỉ là chưa từng có người ăn, trái cây trên dĩa đã bị ô xi hóa không còn hình dạng từ lâu.

Giường chiếu mới được phơi, ba món màu xám, được trải rất gọn gàng ngay ngắn.

Tất cả đều trông giống như căn phòng này thật sự từng có người ở vậy…

Ban đầu Quý Minh Nhuệ nghĩ rằng là bản thân nghĩ nhiều, có lẽ Dương Yến chỉ là vẫn luôn sống trong thế giới ảo tưởng mười năm nay, ảo tưởng “con trai” vẫn đang sống cùng bà ta nên mới mua những đồ vật đáng nghi này. Áo len và dao cạo râu đều là mua cho “đứa con trai” tưởng tượng không hề tồn tại của bà ta.

Cho đến khi anh ta đặt đồ xuống chuẩn bị bước ra thì vô tình nhìn lướt qua mấy quyển sách hình như không phải sách mới trên giá.

Trạng thái của sách mới được bày trên kệ khác hẳn với trạng thái của sách đã có người từng đọc. Giữa trang sách với nhau sẽ để lại một khoảng trống nhỏ xíu. Đây đều là sách mà Dương Yến mua cho “đứa con trai” không tồn tại kia, bà ta có lẽ sẽ không mở ra xem mới đúng.

Quý Minh Nhuệ nói thầm, ở lâu với Trì Thanh cùng cái người nào đó đã lừa anh em tốt của mình đi, năng lực suy nghĩ của anh ta đã tăng lên.

Anh ta lấy một quyển sách có dấu vết được lật ra xem rõ ràng nhất, phát hiện là một quyển luyện đề thi của cấp ba. Điều khiến anh ta lạnh cả người nhất đó là mỗi một câu hỏi bên trong đều có dấu vết có ai đó từng viết lên!

Đây là do ai viết?

“Đó là mấy đề ôn tập mà con trai tôi làm lúc học cấp ba.” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng trả lời quỷ dị. Quý Minh Nhuệ hoảng sợ xoay người lại thì thấy tay Dương Yến đang cầm một ly nước, tay còn lại để sau lưng, khóe miệng vẽ ra một nụ cười kỳ quái nói với anh ta, “Thành tích của con trai tôi vẫn luôn rất tốt. Nó rất thông minh, cậu đang tìm nó sao?”

Phía sau Dương Yến chính là huyền quan. Huyền quan có một tấm gương thử quần áo, trong gương chiếu rõ ràng bàn tay để sau lưng của Dương Yến… trong tay bà ta đang cầm chặt một con dao.

Khoảnh khắc đó, Quý Minh Nhuệ cảm thấy lông tơ của mình đều dựng đứng.

Suy nghĩ của Quý Minh Nhuệ thoát ra khỏi hồi ức. Anh ta nhe răng, thuận tay lấy chiếc khăn lựa mà Tô Hiểu Lan để quên trên xe khi làm nhiệm vụ lần trước băng bó vết thương trên cánh tay, đồng thời quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia, xác nhận hai tay hai chân Dương Yến ngồi phía sau đều bị trói chặt, không có khả năng thoát ra.

“Bà ta hỏi tôi có phải đang tìm con trai bà ta không, còn cầm dao chém tôi. Lúc tôi cướp lấy dao không cẩn thận đụng trúng bà ta. Bà ta giả vờ bị thương, sau đó đánh tôi ngất xỉu. Lúc tôi tỉnh lại đã bị bà ta nhốt trong phòng chứa đồ, trời cũng đã tối rồi.”

“Nói thật, đến bây giờ tôi cũng chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện là thế nào.” Không còn thời gian nói quá nhiều trong nhóm, sau khi băng bó xong Quý Minh Nhuệ trả lời câu cuối cùng, “Nhưng hình như hai người họ có liên quan nhau thật. Z là con trai bà ta, còn về phần tại sao Z là con trai bà ta… bây giờ tôi cũng chưa tìm được đáp án.”

Tác giả có lời muốn nói: Sắp kết thúc rồi, nếu không có gì bất ngờ thì còn ba bốn chương nữa.

Thật sự xin lỗi mọi người, phần cuối cùng viết không suôn sẻ lắm… Có vài vấn đề về mặt thiết lập, có vấn đề về khả năng, cộng thêm trạng thái cảm xúc của khoảng thời gian này cũng không tốt, đang cố gắng điều chỉnh. Thật sự rất xin lỗi.

Bình Luận (0)
Comment