Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 33

Dịch: LTLT

Cửa phòng quan sát bỗng nhiên bị đẩy ra, hai đương sự Trì Thanh với Giải Lâm lại chẳng có phản ứng gì nhưng người ở cửa đã ngạc nhiên đến rớt cằm.

Một lúc sau, Quý Minh Nhuệ mới tìm lại được giọng nói của mình: “Mấy người…?”

Trì Thanh nhìn anh ta.

Quý Minh Nhuệ: “Găng tay của ông đâu?”

“Tháo rồi.” Trì Thanh nói, “Mắt ông có vấn đề à, không nhìn thấy sao?”

“…”

Đương nhiên anh ta nhìn thấy.

Vấn đề là vì sao ông nội này lại tháo găng tay chứ?

Bây giờ Quý Minh Nhuệ có hơi ghen tị, sự ghen tị này chủ yếu bắt nguồn từ việc anh ta luôn cho rằng mình mới là bạn thân nhất của Trì Thanh. Từ hồi cấp ba thì mối quan hệ giữa anh ta và Trì Thanh luôn thân thiết hơn người khác, những người kia đều phải cách xa Trì Thanh hai mét, nhưng anh ta có thể xuất hiện trong phạm vi một mét.

Tuy lúc anh ta nói chuyện với Trì Thanh, Trì Thanh thường không để ý đến anh ta.

Nhưng những người bạn khác ngay cả cơ hội nói chuyện đơn phương với Trì Thanh còn chẳng có, so sánh như này, mối quan hệ giữa anh ta với Trì Thanh rõ ràng vô cùng “gần gũi”, dù chữ “gần gũi” này khiến người ta cảm thấy cực kỳ nhỏ bé.



Dưới sự cố gắng cực khổ của Quý Minh Nhuệ, cuối cùng nhiều năm sau anh ta cũng đã nhìn thấy dáng vẻ không đeo găng tay của Trì Thanh.

Còn bây giờ.

Anh ta không còn là người có mối quan hệ tốt nhất với Trì Thanh nữa rồi!

Con ngươi của Quý Minh Nhuệ chấn động.

Nếu như Trì Thanh biết hoạt động tinh thần của người này nhiều đến vậy thì chỉ tặng anh ta hai chữ: Bị điên.

Quý Minh Nhuệ nói: “Vậy hai người không ai muốn giải thích à… Vì sao ông lại để cho anh ta nắm tay?”

Trì Thanh không định nói nhiều: “Chữa bệnh.”

Quý Minh Nhuệ: “?”


Advertisement

Giải Lâm bổ sung giùm Trì Thanh: “Bán sĩ tâm lý khuyên cậu ấy bình thường nên tiếp xúc với người khác nhiều hơn.”

Quý Minh Nhuệ lại hỏi: “Sao cậu không tiếp xúc nhiều với tôi?”

Trì Thanh: “Đụng ông cảm thấy gớm.”

Quý Minh Nhuệ: “Đụng anh ta thì không…?” Thì không thấy gớm à?

Câu hỏi này Quý Minh Nhuệ không có nói hết, cảnh tượng trước mắt đã nói cho anh ta biết đáp án, còn hỏi nữa thì cũng chỉ tự rước nhục.

Thế mà Giải Lâm vẫn cứ tiếp tục, nói thẳng ra cho anh ta biết: “Cách giải thích tiếp xúc nhiều với mọi người hơn thực ra không chính xác lắm.”

“?”

“Chủ yếu là tiếp xúc với tôi.” Giải Lâm nói tiếp, “Hiện tại cậu ấy không chấp nhận nổi người khác.”

Quý Minh Nhuệ: “…”

Bọn họ không thể rối rắm về vấn đề này được nữa, ngay sau đó, cửa phòng quan sát lại bị gõ, cảnh sát Lưu cùng một nhóm phá án nhưng được phân công việc khác thò đầu vào cửa nói: “Ba mẹ của Tiết Mai đến rồi.”

Ba mẹ Tiết Mai đều là dân quê, gia đình có hai con gái, một con trai, Tiết Mai xếp thứ hai, không phải đứa lớn nhất cũng không phải đứa được chiều nhất, kẹp ở chính giữa thường xuyên bị người nhà không để ý.

Tiết Mai học đại học cũng là rời gia đình đến bên ngoài, cho nên người trong nhà đã quen cô ấy sống một mình bên ngoài, cảm thấy dù sao con mình có thể tự chăm sóc bản thân là được, một tháng không liên lạc là chuyện bình thường. Chỉ có mỗi khi Tiết Mai nhận tiền lương, trong nhà cần gì mới chủ động liên lạc với cô.

Tình huống gia đình giống hệt với Dương Trân Trân, ba mẹ Dương Trân Trân ly dị, một người tái giá một người tái hôn, hai bên đều không quan tâm đ ến cô, lễ tết có thể hỏi thăm một câu đã được lắm rồi.

Võ Chí Bân: “Hỏi kỹ xem, xem thử Tiết Mai có tiết lộ thông tin nào với bọn họ không, phải cụ thể đến nội dung của từng cuộc gọi, không thể bỏ qua bất cứ tình huống nào.”

Sau đó còn có chuyện phải làm, không còn việc của Giải Lâm nữa, hắn lắc lắc mấy ngón tay đang nắm trong lòng bàn tay: “Đi không, cùng về?”

Trì Thanh đi theo sau Giải Lâm, ba mẹ Tiết Mai đúng lúc đứng ở trong hành lang, một người phụ nữ nông thôn tang thương, khóc đến mức khàn cả giọng: “Sao lại như vậy, tháng trước chúng tôi còn gọi điện thoại… Nó nói Tết sẽ về, sao giờ nó lại đi rồi?”

Trì Thanh không thể hiểu nổi đau thương này của mẹ ruột Tiết Mai.

Giải Lâm nhận ra Trì Thanh nhìn người phụ nữ kia nhiều lần: “Sao thế?”

Trì Thanh: “Chẳng phải bình thường bà ấy rất ít khi liên lạc với con gái sao?”


“Sinh vật con người này rất phức tạp.” Giải Lâm nói, “Yêu cũng rất phức tạp.”

Ngón tay của Trì Thanh vẫn đè vào lòng bàn tay của Giải Lâm, hắn dẫn Trì Thanh đi ngang qua khúc hành lang ầm ĩ này. Hắn vừa đi vừa nói: “Cách thức biểu đạt tình yêu của mỗi người sẽ khác nhau, có người yêu lâu dài, có người yêu trong chớp mắt, có người sau khi mất đi, bất giác mới phát hiện thực ra mình yêu sâu đậm đối phương, thậm chí có đôi khi hận cũng là một loại tình yêu.”

Khuya hôm nay, Trì Thanh mở to mắt, kim giờ chuyển qua “12”.

Lần này không phải vì ồn mà là vì lời nói đó của Giải Lâm.

Từ “yêu” này hình như càng khiến anh cảm thấy lạ lẫm hơn những cảm xúc mà anh không thể biết, anh chưa từng suy nghĩ đến từ này.

Đối với rất nhiều người mà nói, tiết học đầu tiên về tình yêu thường bắt nguồn từ ba mẹ.

Nhưng từ lúc còn nhỏ, ấn tượng của Trì Thanh về ba mẹ đã ít càng thêm ít, có lẽ từng có ấm áp nhưng đó cũng là ở hồi còn rất nhỏ.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ mờ tối, tổng cục vẫn đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người tăng ca vì vụ án, mệt rồi thì nằm ở chỗ làm việc ngủ một lát. Lần này vì vụ án đột nhập vào phòng kì lạ xảy ra trong khu vực bọn họ quản lý mà Võ Chí Bân tạm thời bị điều về tổng cục làm việc.

Lúc này ông đang cầm gậy, bước ra khỏi phòng hồ sơ nhưng trong tay lại không phải là tài liệu liên quan đến vụ án này mà là một bản hồ sơ cá nhân.

Trang đầu tiên của hồ sơ viết: Trì Thanh.

“Đã điều tra hồ sơ giùm cậu rồi.” Võ Chí Bân nói với điện thoại, “Bây giờ cậu xem à?”

Đầu kia điện thoại, giọng nói của Giải Lâm hờ hững: “Gửi qua đi.”

Võ Chí Bân làm cảnh sát hình sự mấy chục năm, không dễ lừa như Giải Lâm, buổi sáng tuy ông không hỏi trực tiếp nhưng trong lòng lại nói thầm… Trì Thanh này mấy lần liên tục đụng phải vụ án, chỉ là trùng hợp?

Bởi vì Trì Thanh là một trong những người còn sống sót của vụ trọng án năm đó, nhân viên phá án khi ấy đã tiến hành điều tra về Trì Thanh, thông tin chi tiết về tình hình gia đình và những theo dõi ngắn gọn sau đó của anh được ghi chép trong hồ sơ cá nhân.

Nhưng thân phận của người sống sót trong vụ án bắt cóc được mã hóa ở cấp độ rất cao, dù được lưu giữ trong hồ sơ cá nhân ở tổng cục thành phố cũng không thể lộ ra một chút thông tin liên quan đến vụ án bắt cóc.

Cho nên trong hồ sơ cá nhân này đã xóa đi phần liên quan đến án bắt cóc.

Giải Lâm ngồi trong phòng làm việc, ngón tay cầm cây bút máy màu đen, lật xem tài liệu sao chép mà Võ Chí Bân gửi đến: “Tình trạng gia đình, ba mẹ gặp tai nạn giao thông, từ nhỏ được gửi nuôi ở nhà cậu, thành tích học tập xuất sắc…”

Tài liệu cho thấy từ nhỏ mối quan hệ giữa Trì Thanh với nhà cậu cũng được, dù sao cũng không phải con ruột mình, không thân thiết lắm, nhưng cũng không cắt bớt chi phí ăn mặc của Trì Thanh. Mà từ sau lần bị mất khả năng nghe ngoài ý muốn, thái độ của Trì Thanh đối với gia đình nhà cậu có sự thay đổi rõ rệt.

Sau khi xuất viện do mâu thuẫn chuyện tiền bồi thường tai nạn giao thông năm ấy của ba mẹ Trì mà Trì Thanh dứt khoát kiện ra tòa, cũng sau đợt ra tòa đó mới biết được, bọn họ nhận nuôi Trì Thanh chỉ vì khoản tiền bồi thường kếch xù, ngoài miệng nói là giữ giùm nhưng thực tế thì mấy năm đầu đã bị bọn họ tiêu sạch sẽ.


“…”

Ánh mắt của Giải Lâm dừng lại ở bốn chữ “thay đổi rõ rệt”, không nghĩ ra được khoảng thời gian Trì Thanh nằm viện đã xảy ra bước ngoặt gì khiến anh phát hiện sự thật gia đình cậu nhận nuôi mình.

Nửa phần sau hồ sơ gần như khớp với tình huống hiện tại mà hắn biết được, tính cách lầm lì, sau khi thi đại học thì học chuyên ngành diễn xuất, nhưng thiên phú diễn kịch rõ ràng không đủ.

Tuy phần hồ sơ cá nhân này có vài chỗ khiến lúc đọc Giải Lâm hơi ngừng lại, nhưng nhìn tổng thể thì không có chỗ nào đáng nghi cả.

Điện thoại vẫn đang kết nối, Võ Chí Bân ở đầu dây bên kia hỏi: “Cậu cảm thấy cậu ta có vấn đề à?”

Giải Lâm suy nghĩ một hồi, nói: “Có hơi đáng nghi, nhưng mà không liên quan đến vụ án, là một chuyện khác.”

Võ Chí Bân nói thầm trong bụng, cậu không giống đang nghi ngờ người ta mà ngược lại cảm thấy rất hứng thú với người ta.

Buổi tối hôm nay Trì Thanh không ngủ ngon.

Hôm sau, anh vừa nghe các loại giọng nói trong tòa nhà vừa tiến hành chữa trị online với bác sĩ tâm lí. Bác sĩ Ngô chào hỏi trong điện thoại: “Gần đây cậu cảm thấy có ổn không? Phối hợp với anh Giải thế nào rồi?”

Trì Thanh không muốn nhắc đến họ Giải nào đó kéo anh đến tổng cục ngồi cả ngày, nhưng mà phải thừa nhận rằng lúc ở bên cạnh Giải Lâm, cả thế giới rất yên tĩnh.

Trì Thanh thừa nhận trạng thái hiện tại của mình vô cùng khó hiểu: “Tôi không muốn đến gần anh ta nhưng lại không kìm được mà đến gần.”

Bác sĩ Ngô: “… Hiện tượng này bình thường thôi, dù sao cậu vẫn chưa thích ứng, có thể làm đến mức độ không bài xích đã rất tốt rồi, chúng ta bước từng bước chậm rãi.”

Bác sĩ Ngô tiến hành tư vấn theo thường lệ, hai người nói chuyện một hồi.

Giữa lúc tư vấn, giọng nói trong tòa nhà chợt trở nên nhiều hơn.

Căn hộ dưới lầu cuối cùng cũng kiếm được khách thuê, hôm nay quyết định xong, ký hợp đồng cho thuê.

[Con gái được đó, cho con gái thuê thì mình yên tâm hơn, con gái cẩn thận, dễ nói chuyện.]

Giọng nói biến dạng này là chủ nhà đang nói.

Ngay sau đó, một giọng nói biến dạng khác vang lên, Trì Thanh nhớ giọng nói này, đây là cô gái lần trước muốn ở cùng với người khác: [Cuối cùng cũng thuê được căn hộ thích hợp, nơi này cũng gần chỗ làm, vừa vặn cậu ấy cũng rất thích.]

Bác sĩ Ngô đang nói thì phát hiện đối diện không lên tiếng bèn hỏi: “Có nghe thấy không? Alo?”

Từ trong đống giọng nói, Trì Thanh miễn cưỡng phân biệt ra giọng của bác sĩ Ngô: “Xin lỗi, có hơi ồn, không nghe rõ.”

“Ồn sao?”

Đâu có ồn đâu, đầu kia điện thoại rõ ràng rất yên tĩnh.

“Ồn, tư vấn hôm nay kết thúc ở đây đi.” Trì Thanh nói, “Hôm khác lại hẹn.”

Bác sĩ Ngô nghe thấy một tràng tiếng tút dài trong điện thoại, không hiểu gì hết, lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ là giọng nói của mình làm ồn đến cậu ấy sao?”


Sau khi căn hộ lầu dưới được cho thuê, công ty chuyển nhà nhanh chóng đến, trong tòa nhà lại bắt đầu ồn ào. Từ xế chiều, người của công ty chuyển nhà đã không ngừng ra vào.

Buổi tối Trì Thanh không ngủ ngon, sáng cũng không thể yên bình.

Anh mở giao diện trò chuyện của Giải Lâm trong ứng dụng weliao, nhìn một lúc lâu, phát hiện thật sự không tìm được cớ gì, đang quyết định thoát ra thì trong giao diện có thêm một tin nhắn.

Giải Lâm: Lầu dưới có người chuyển đến, xuống xem không?

Trì Thanh đáp: Xem cái gì?

Giải Lâm: Nghe nói là một cô gái.

Trì Thanh vô thức nhớ đến chiếc nhẫn mà Giải Lâm đeo trên tay, rất muốn nói xem con gái thì anh tự xuống xem đi.

Nhưng mà ngay sau đó Giải Lâm lại gửi đến một tin.

– Vụ án chưa phá, con gái thuê nhà bên ngoài khó tránh khỏi nghĩ nhiều, đặc biệt là người mới chuyển đến cũng chẳng quen biết ai, dù sao cũng gần, xuống chào hỏi gặp mặt.

Có lẽ là lời nói của Giải Lâm thật sự có mấy phần có lý, hoặc có lẽ là bên tai quá ồn.

Lúc Giải Lâm hỏi lần thứ hai “có đi không”, Trì Thanh trả lời một câu “đi”.

– Vậy cậu ra ngoài đi.

– Tôi ở cửa thang máy.

Lúc Trì Thanh mở cửa bước ra, Giải Lâm đang chờ thang máy ở cửa thang máy. Hắn ăn mặc rất bình thường, không có vì xuống dưới lầu mà cố ý thay quần áo, quả thực chỉ là đi chào hỏi đơn giản.

Giải Lâm: “Tôi còn tưởng cậu sẽ nói không muốn làm quen, muốn đi thì tự đi.”

Trì Thanh: “…”

Anh thật sự muốn nói như thế nếu như không bị mất kiểm soát.

Chỗ đến ở lầu dưới, thang máy nhanh chóng đến nơi.

Lúc cửa thang máy mở ra, những giọng nói lộn xộn vừa rồi cách Trì Thanh gần hơn.

Trì Thanh chưa bước ra thang máy, chần chừ mấy giây không rõ ràng ở trong thang máy.

Giải Lâm nhìn anh, biết anh cảm thấy bên ngoài nhiều người, để ý thấy bàn tay anh buông thõng bên người không mang găng tay, thế là rất tự nhiên vươn tay ra dắt anh ra ngoài: “Không sao, không cho bọn họ đụng vào cậu.”

Bên ngoài thang máy quả thực rất nhiều người, nhân viên chuyển nhà không ngừng kéo thùng lớn đi ra đi vào.

Nhưng sau khi chợt yên tĩnh, Trì Thanh cảm thấy… những người này trông cũng không phiền đến thế.

Bình Luận (0)
Comment