Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 5

Trong lòng mỗi người đều có bí mật.

Trì Thanh xuống xe, bảo vệ phụ trách canh cổng của tiểu khu có một gương mặt hòa ái, gã mặc một cái áo khoác màu xanh quân đội, vẻ mặt tươi cười mở cửa giùm người dân: “Xin chào, đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.”

Gã có mối quan hệ vô cùng hòa hợp với phần lớn người dân ở đây: “… Lại dắt chó đi dạo à? Hôm nay Vượng Tài trông có tinh thần hơn mấy ngày trước nhiều.”

Mọi người đều khen gã là một người tích cực hướng về trước, vô cùng lạc quan.

Chỉ có Trì Thanh biết thực ra gã bị trầm cảm rất nặng, nụ cười treo trên mặt chỉ là một cái mặt nạ, buổi tối mở to mắt cả đêm nhìn trần nhà ngẩn người: [Mỗi ngày mình đang làm gì… Mình còn sống để làm gì?]

“Píp!” Khóa cửa được mở ra.

Trì Thanh hơi ngước mắt, trên gương mặt bảo vệ vẫn đang treo nụ cười quen thuộc.

Con đường bên trong tiểu khu rộng rãi, các tòa nhà san sát nhau.

Trì Thanh đi từ cổng vào, trên đường có một nhân viên vệ sinh đội mũ chắn gió đẩy xe đi ngang qua. Công nhân vệ sinh khom người, làm lụng vất vả quá sức khiến hắn ta trông già hơn rất nhiều so với tuổi thật. Trong xe vệ sinh đặt mấy loại dụng cụ, chở đầy rác.

Vợ hắn ta mới qua đời tháng trước.

Có hộ dân tốt bụng sẽ gom chai nhựa rỗng lại đưa cho hắn ta, trước khi đi lặng lẽ nói: “Nén bi thương.”

Hắn ta quả thực trông rất đau lòng, vàng mắt đỏ cả một tháng trời.

Cho đến khi có lần Trì Thanh vứt rác không cẩn thận đụng trúng tay hắn ta, phát hiện hắn ta giống như người sắp chết đuối trôi vào bờ thở hồng hộc, trong lòng lén mừng thầm: [Không có nhiều tiền cho cô ta khám bệnh, mấy năm nay vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc cô ta, cuối cùng cô ta cũng buông tha cho mình…]

Trì Thanh ở tòa 16.

Anh đi ngang qua nhân viên vệ sinh, mở cửa tòa chung cư bước vào.

Thang máy hiển thị “8”, đang từ tầng tám xuống.

“Đinh.”

Cửa thang máy vừa mở ra một khe hở, còn chưa nhìn thấy ai thì đã nghe thấy giọng nói của một cô bé hoạt bát.

Cô bé cột hai bím tóc, nắm lấy tay người lớn, đang ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ ơi, tối nay ba có về không ạ?”

Advertisement

Người phụ nữ nắm tay cô bé mặc áo len màu nâu nhạt, dịu dàng nói: “Hôm nay ba tăng ca… Được rồi, đã đến nơi, chú ý nhìn dưới chân, đừng có ngã nữa.”

Bọn họ là hộ dân ở trong tòa nhà này, một nhà ba người, hai vợ chồng là đôi vợ chồng mẫu mực nổi tiếng trong tiểu khu.


Mấy năm trước, ngày đầu tiên Trì Thanh chuyển vào tòa nhà này, người phụ nữ kia đến tặng một hộp bánh quy tự mình làm: “Nghe nói anh mới chuyển vào, đúng lúc tôi làm chút bánh quy, nếu không chê thì nhận nhé.”

Người phụ nữ lại ngại ngùng cười: “Không biết có hợp với khẩu vị của anh không, nhưng mà chồng tôi rất thích ăn.”

[… Anh ta còn tưởng đứa nhỏ là con mình thật.

Nếu như không phải điều kiện anh ta tốt, có nhà ở bản địa…]

Người phụ nữ bước ra khỏi thang máy, nhìn Trì Thanh.

Trì Thanh không đáp lại, ấn nút số lầu. Anh nhìn dáng vẻ đầy sức sống của cô bé, ngây thơ hối thúc: “Mẹ ơi, mẹ mau lên.”

Cửa thang máy dần khép lại.

Trong lòng mỗi người đều có bí mật.

Anh chưa bao giờ gặp người mà mình không đọc được suy nghĩ.

Rất nhiều người có suy nghĩ khó nói ra ở đáy lòng, có tội lỗi không ai biết được ẩn giấu, cũng có h@m muốn không thể nói nhiều ở miệng. Những suy nghĩ này giống như một vực sâu khổng lồ, cửa động đen nhánh sâu hoắm dường như có thể nuốt chửng tất cả.

Thang máy nhanh chóng đi lên thông qua đường ống tối đen như mực.

Trong quá trình đi lên có cảm giác hơi mất trọng lực, Trì Thanh nhớ đến dáng vẻ của tên điên lúc ngồi trong văn phòng lấy sách ra khỏi mặt, nghĩ rằng khoảnh khắc vừa rồi không đọc được gì hết có lẽ chỉ là trùng hợp.

Rèm cửa trong phòng đóng kín, chặn hoàn toàn ánh nắng ở bên ngoài, cũng không mở đèn, nhưng Trì Thanh rất thích nghi với vùng tối này.

Anh không thích môi trường sáng quá.

Lúc Quý Minh Nhuệ gọi điện thoại video qua, anh đang co một chân, ngồi trong ghế sô pha chuyển kênh truyền hình. Ti vi phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh đậm, màu xanh hắt lên trên người anh, phác họa ra đường nét ngũ quan.

Quý Minh Nhuệ miễn cưỡng nhìn thấy gương mặt góc nghiêng của anh trong ánh sáng này: “… Anh hai, anh là quỷ hút máu chuyển thế à? Tối thui như mực vậy.”

Trì Thanh dùng hành động thực tế bày tỏ không muốn phối hợp với anh ta: “Không có việc gì thì tôi cúp.”

“Ông đừng mất kiên nhẫn, tôi nói với ông nè, ông như thế sẽ ảnh hưởng đến thị lực…”

Trì Thanh: “Cúp đây.”

“Khoan đã.” Bên Quý Minh Nhuệ lại cực kỳ sáng sủa, hai khung video trong điện thoại giống như một ban ngày, một ban đêm, rõ ràng là cùng một múi giờ nhưng lại tạo cảm giác lệch múi giờ, “Ông vẫn chưa trả lời tôi, đến bệnh viện bác sĩ nói thế nào?”

Trì Thanh chỉnh kênh, màu xanh đậm lấp lóe trên người anh: “Bác sĩ nói, ông ấy cũng không có tự tin lắm.”

Quý Minh Nhuệ: “Đây là sự thật, nhưng mà bác sĩ bây giờ nói chuyện cũng quá thẳng thắn rồi đó.”


Anh ta hỏi tiếp: “Với lại ông gặp trúng tên điên gì vậy?”

Nhắc đến “tên điên”, Quý Minh Nhuệ chợt cảm thấy gương mặt của Trì Thanh được ánh sáng màu xanh đậm phác họa ra càng lạnh lùng hơn.

Trì Thanh: “Hắn bị điên, không có gì đáng nói.”

“…”

Quý Minh Nhuệ muốn nói thực ra ông cũng không bình thường đâu.

Nhưng anh ta không dám.

“Vậy được, ông không sao là tốt.” Lúc đang nói chuyện, Quý Minh Nhuệ cầm điện thoại lên xe, khởi động xe nói, “Tôi còn phải đi tuần, lát nữa lại nói tiếp.”

Trì Thanh không quan tâm, bữa cơm lần trước khiến anh cảm nhận được sâu sắc bản chất công việc của Quý Minh Nhuệ. Anh đặt đồ điều khiển xuống, cuối cùng kênh truyền hình dừng lại ở một chương trình tình cảm: “Lại là nhà nào quậy ly hôn à?”

Quý Minh Nhuệ nghe thấy lời thoại ti vi truyền đến từ phía đầu dây Trì Thanh: “Tuy tuổi tác giữa chúng ta chênh lệch ba mươi tuổi, nhưng mà tôi thật lòng yêu anh ấy. Tôi yêu sự chín chắn của anh ấy, yêu nếp nhăn mà thời gian khắc trên gương mặt anh ấy.” Trán không ngừng run run, không biết bình thường Trì Thanh xem mấy thứ lung ta lung tung gì.

Anh ta nghiêm túc nói: “Có lẽ cậu có hiểu lầm gì đó về công việc của tôi rồi, lần này không phải mấy vụ vặt vãnh nữa đâu đồng chí Trì Thanh.” Anh ta nhấn mạnh, “Lần này là huyết án, kiểu máu chảy thành sông ấy.”

Trì Thanh dời chút sự chú ý khỏi chương trình trong ti vi, liếc nhìn anh ta qua màn hình điện thoại, ra hiệu anh ta nói tiếp.

“Một đêm giết bảy…”

Trì Thanh: “Bảy người?”

Quý Minh Nhuệ: “… Bảy con mèo.”

Trì Thanh không nể mặt chút nào, dời ánh mắt đi: “Ồ.”

Quý Minh Nhuệ biết Trì Thanh không thích động vật nhỏ lông xù.

Thay vì nói không thích, chi bằng nói dường như anh không hề có bất cứ cảm giác nào với thú cưng.

Lúc đi học, có nữ sinh mang về một con mèo hoang từ rừng cây nhỏ của trường, lén nuôi trong phòng học. Tan học mỗi ngày, cả lớp đều vây xung quanh nhìn mèo, chỉ có Trì Thanh không nhúc nhích.

“Ông không xem sao?”

“Có gì đáng xem?”

Quý Minh Nhuệ khi ấy thấp hơn bây giờ nhiều, mỗi ngày đều lén mang giày độn tăng thêm khí thế với sức mạnh để tranh cử cán sự môn thể dục: “Dễ… dễ thương mà, ông không thấy vậy sao?”


Trì Thanh lại không khác mấy bây giờ, vừa tuấn tú vừa u ám, anh lấy bút chỉ lên bảng: “Nói xong chưa, tránh ra, chắn chỗ tôi viết bài.”

Quý Minh Nhuệ lắc đầu, trước khi tắt video, anh ta bóp giọng, nói: “Meo meo dễ thương như thế, sao lại có người không thích meo meo chứ.”

Sự thật đã chứng minh, sức sát thương của từ láy thật sự rất lớn, làn này Trì Thanh chẳng buồn nói hai chữ “cúp đây” mà trực tiếp tắt video luôn.

“Tiểu khu Hải Mậu” nằm ở khu phố cổ, bên trong là tường trắng ngói xanh, ngõ hẻm hẹp dài, tiếng chuông xe đạp và tiếng bánh xe như con thoi qua lại không ngớt ở phố lớn ngõ nhỏ, gần đây có một ngôi trường kết hợp cấp một với cấp hai, là một nơi tràn đầy không khí cuộc sống.

Quý Minh Nhuệ ngừng xe, người còn chưa bước vào tiểu khu thì nhìn thấy một nhóm người vây quanh cổng tiểu khu.

Nước mưa đọng lại tuy đã bốc hơi nhưng vết máu khô bị nước mưa xối trôi đi vẫn dính trên đường, dưới ánh nắng vừa chói mắt vừa dễ thấy. Vết máu chảy dọc theo bãi cỏ, chết một con mèo có lẽ không có gì lạ, nhưng mà trong lùm cây rậm rạp lại chất bảy xác mèo.

Mỗi một cái xác đều bị người ta dùng dao rạch lồ ng ngực ra, cơ quan nội tạng bị kéo mạnh ra ngoài, trộn lẫn lộn xộn và tàn nhẫn lại với nhau, chết rất thê thảm. Tất cả bọn chúng đều mở mắt chằm chằm, lộ ra nửa cái đầu từ trong bịch ni lông màu đen.

Có người che mắt trẻ con lại, bước nhanh qua đám đông này: “… Tạo nghiệp mà, răng độc ác như rứa*?” (*chỗ này bản gốc dùng tiếng địa phương, “sao lại độc ác như thế?”)

Trong đám đông ồn ào, Quý Minh Nhuệ nghe thấy một tiếng gào thóc quen thuộc: “Niếp Niếp của bà!”

Là giọng của bà cụ Vương.

Lúc này qua lớp máu thịt mơ hồ, Quý Minh Nhuệ mới miễn cưỡng nhận ra trong đó có một con mèo chinchilla màu trắng trên lỗ tai có một đốm đen, anh ta từng nhìn thấy con mèo này.

Lần trước đến nhà bà cụ Vương điều tra vụ án đồ trang trí gỗ, con mèo đó nằm trên ban công lén lườm bọn họ.

Tô Hiểu Lan với một đồng nghiệp nam đến hiện trường trước, cô cầm quyển sổ ghi chép xong tình hình hiện trường, lùi ra khỏi lùm cây, nhỏ giọng nói: “Đó là mèo của nhà bà cụ Vương, con gái bà ấy nuôi trước khi mấy, ở cạnh bà ấy rất nhiều năm… Bà đã đổi tên cho mèo, dùng tên ở nhà của con gái gọi nó, là Niếp Niếp.”

Quý Minh Nhuệ nói: “Những chỗ khác có phát hiện gì không? Đều ở đây à?”

Tô Hiểu Lan: “Đều ở đây, cư dân phản hồi dạo này mèo hoang trong tiểu khu càng ngày càng ít, đến hôm qua thì con mèo hoang cuối cùng cũng không thấy nữa. Bọn họ vẫn tưởng là thời tiết chuyển lạnh nên mèo hoang tìm chỗ khác sống tạm.”

Quý Minh Nhuệ nhìn lùm cây, không kìm được mà nhíu mày.

Chuyện ngược đãi giết động vật ở tiểu khu thường hay xảy ra, nhưng mà đa số các tình huống đều là tỉ lệ “đầu độc” và “ngược đãi đến chết” cao hơn, vế trước thường xuất phát từ tranh chấp giữa hàng xóm với nhau, chê động vật ồn ào, vế sau thì xuất phát từ việc xả cảm xúc vì thế mới ức hiếp kẻ yếu.

Mổ mèo đang sống… thật sự ít gặp.

Tô Hiểu Lan lại nói: “Anh Bân nói lát nữa bọn họ đến xem, nhìn thời gian thì chắc cũng sắp đến rồi.”

“Anh Bân” không phải chàng trai trẻ tuổi nào mà là một cảnh sát hình sự già từ bên trên lui xuống. Lúc còn trẻ ông đã từng tham gia không ít vụ án quan trọng. Hai năm trước, trong lúc làm nhiệm vụ ông đã bị thương, cộng thêm cũng đã đến tuổi nên mới lui xuống dẫn dắt đám người mới bọn họ.

Bình thường vừa đến giờ cơm, bọn họ thích vây xung quanh anh Bân, nghe ông kể vụ án. Anh Bân thuận thế nhớ lại năm xưa: “Lúc ấy tôi bắt tội phạm…”

Quý Minh Nhuệ an ủi xong bà cụ Vương khóc đến độ không đứng vững ở bên cạnh, đỡ bà ngồi lên trên bồn hoa, ổn định cảm xúc, lúc anh ta định đứng lên thì nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen đang từ đầu đường bên kia chậm rãi tiến vào, thân xe dừng ngay ngắn ở gần đám đông.

“Anh Bân” của bọn họ bước xuống từ ghế phụ. Anh Bân tên đầy đủ là Võ Chí Bân, tóc đầu đinh cạo rất gọn gàng, vì đi đứng không tiện nên tay phải chống một cây gậy, lúc xuống xe, cây gậy màu đen chạm đất trước: “Chuyện gì thế, ồn ào đến vậy.”

Khoảnh khắc nhìn xuyên qua khe hở, Quý Minh Nhuệ lại bị thu hút bởi người ngồi ở ghế lái.

Góc nghiêng gương mặt của người đàn ông đó cực kỳ nổi bật, hình như hắn đang nhìn về phía này, ánh mắt có vẻ phong lưu lạ thường. Tay hắn đặt trên vô lăng, ngón tay đeo một chiếc nhẫn rất mảnh.


“Anh Bân.”

Võ Chí Bân chống gậy vẫn đi đứng rất nhanh nhẹn: “Tình huống thế nào?”

Quý Minh Nhuệ nhường qua một bên, tiện cho ông nhìn tình hình trong lùm cây: “Chết bảy con mèo, thủ pháp ngược đãi giống hệt, chắc là cùng một người làm. Nhưng mà mưa một trận, rất nhiều dấu vết đã bị nước mưa trôi đi… Với lại, camera bên này bị hư hơn một tháng, đang điều tra camera ở những nơi khác trong tiểu khu.”

Võ Chí Bân: “Toàn là những thông tin vô dụng, không bằng cậu nói mấy cậu điều tra hiện trường lâu như vậy nhưng không tra được cái gì hết.”

Quý Minh Nhuệ: “…”

Võ Chí Bân chống gậy, tốn sức ngồi xuống, nhìn bảy xác mèo một hồi, bỗng nhiên hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Quý Minh Nhuệ với Tô Hiểu Lan đứng sau lưng ông, nhất thời không hiểu ông có ý gì.

Quý Minh Nhuệ nhìn Tô Hiểu Lan, ra hiệu: Tôi đã báo cáo xong rồi, là gọi bà đó hả?

Tô Hiểu Lan đáp lại bằng một ánh mắt vô tội.

Cô mở miệng, đang định tiếp tục nặn thêm chút thông tin gì đó thì nghe thấy có người lên tiếng ở sau lưng cô: “Nhìn từ dấu giày thì nghi phạm là nam giới trưởng thành, nhưng tố chất thể lực của hắn ta có lẽ không tốt lắm, sức lực rất yếu.”

Cô quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt hơi xếch.

Bọn họ đến hiện trường nhìn hơn nửa tiếng đồng hồ chỉ nhìn ra được một vài thông tin bề ngoài.

Nhưng người này vừa mở miệng đã bắt đầu phác họa đặc điểm của nghi phạm, dù chỉ là “tố chất thể lực không tốt”… Nhiều lúc trong các vụ án, chính những đặc điểm nhỏ bé này đã vạch trần hung thủ.

Tô Hiểu Lan cũng mặc lệ hai người không hề quen biết, hỏi: “Sao anh nhìn ra được?”

Người đàn ông không cảm thấy mạo phạm, chỉ trên đất: “Túi ni lông.”

“Phần đáy túi ni lông có dấu vết bị mòn nghiêm trọng, chứng tỏ bị kéo dưới đất một khoảng thời gian.”

Hắn nói xong lại nhanh chóng cầm lấy găng tay cao su mà trước đó Tô Hiểu Lan để ở trên lùm cây.

Phần ngực của những xác mèo này có dấu vết bị đâm thủng, từng cái hố máu cực kỳ đáng sợ xếp thành một hàng dài.

“Bề mặt vết thương không bằng phẳng, có dấu vết bị lôi kéo qua lại.” Tay người đàn ông nhẹ nhàng nâng xác mèo lên, sau khi kiểm tra, tay ngừng lại ở trên mắt mèo, lại nhẹ nhàng che lên đôi mắt đang trừng lớn của mèo, khép mắt mèo lại, khiến nó trông đi bình yên hơn nhiều, “Đây chắc là một con dao răng cưa cỡ nhỏ.”

“Anh ta là ai? Người của tổng cục à?” Quý Minh Nhuệ nhỏ giọng hỏi.

Tô Hiểu Lan nói: “Không biết, tôi mới nghe anh Bân gọi anh ta là “thằng oắt con”.”

Lúc này, một nam cảnh sát khác cả quá trình không nói câu nào mới hoảng hốt mở miệng, thắc mắc: “Rốt cuộc hai người có phải làm ngành này không vậy?”

Quý Minh Nhuệ, Tô Hiểu Lan: “?”

“Anh ấy là cựu cố vấn của đội tổng cục cảnh sát hình sự, Giải Lâm.”

Nam cảnh sát nói xong, lại vô cùng long trọng bổ sung bốn chữ: “… Thần tượng của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment