Dịch: LTLT
Lúc bóng đen rơi xuống, cổ tay Trì Thanh hơi nhúc nhích, mũi dù đánh thẳng về phía hắn ta, bóng đen lập tức lăn qua một bên, gò má sượt qua mũi dù.
Kỹ năng đánh nhau của Trì Thanh không bằng hắn ta, nhưng bóng đen vẫn nhanh chóng phát hiện thị lực của người này trong bóng tối tốt hơn hắn ta rất nhiều, cả buồng thang máy đều tối đen cũng không ảnh hưởng đến thị lực người này chút nào.
“… Gặp ma rồi.”
Bóng đen chửi một tiếng.
Thấy mũi dù màu bạc sáng loáng lại sắp đánh về phía mình, cả người hắn ta nhảy thật mạnh lên trên, nắm lấy thanh xà trên nóc, chân dùng lực, lúc tránh khỏi mũi dù thì đạp thật mạnh vào cây dù trong tay Trì Thanh.
Tốc độ thu dù về của Trì Thanh chậm đi một giây, cán dù bị đạp gãy!
Không có dù làm ám khí, hành động của bóng đen trở nên nhanh nhẹn hơn, hai người lập tức chuyển sang đánh nhau.
Bóng đen vung con dao nhỏ trong tay về phía Trì Thanh, Trì Thanh nghiêng người lùi lại một bước, nhưng bóng đen truy đuổi không buông, lưng Trì Thanh đập thật mạnh vào cửa thang máy. Khoảnh khắc bóng đen đâm tới, Trì Thanh mượn con dao cầm chặt cổ tay hắn ta một cách chính xác…
Mũi dao đâm vào một chiếc găng tay màu đen trên tay Trì Thanh, dường như rạch ra một vết máu rất nhạt.
Trì Thanh cố ý đưa tay ra đỡ, anh không có thời gian tháo găng tay, chỉ có thể dùng cách này miễn cưỡng khiến mũi dao rạch găng tay: “Ai sai mày đến?”
“Bây giờ hỏi chuyện này không có ý nghĩa, có thời gian thì lo cho bản thân mày đi.” Bóng đen nhanh chóng nhìn lên trên thang máy, lạnh lùng nói, “Dù biết là ai thì e rằng cũng chẳng có mạng để sống ra ngoài đâu.”
Bóng đen tính toán thời gian dây cáp đứt trong bụng, hắn ta phải thuận lợi thoát ra khỏi trước khi dây cáp đứt. Theo kế hoạch ban đầu, hắn ta chỉ cần chờ sau khi thang máy rơi, tóm lấy dây cáp còn lại bên trên rồi trèo ra ngoài thì có thể thành công thoát thân.
Bóng đen tạm thời chế ngự được Trì Thanh, lại đang nghĩ đến chuyện dây cáp nên không để ý rằng găng tay màu đen chỉ bị rách một lỗ. Bàn tay bên dưới găng tay trắng quá mức, giống như phát sáng trong bóng tối vậy. Một chút da thịt bị lộ ra ngoài lẳng lặng dính sát vào tay đang cầm dao của bóng đen.
[Người tìm mình là một người nổi tiếng.]
Giọng nói biến dạng vang lên.
[Quên tên là gì rồi, mẹ nó, nếu như để mình biết sẽ gặp hai tên điên thì việc này có nói gì mình cũng sẽ không…]
Vào lúc này, Giải Lâm nhảy từ trên nóc thang máy xuống, đụng thật mạnh vào người bóng đen, thang máy lắc lư dữ dội!
Trong tình huống con người chịu một đòn mạnh, não bộ ở trạng thái ngừng hoạt động trong giây lát, giọng nói biến dạng bên tai Trì Thanh ngay lập tức bị gián đoạn.
Mấy câu này có nghe hay không cũng không có gì khác biệt, chuyện là người nổi tiếng đã rất rõ ràng, thợ săn ảnh sẽ không đi theo người bình thường, vấn đề là người nổi tiếng nào, người đó tên là gì.
Trì Thanh nhíu mày, cảm thấy lần đầu tiên mình chịu đựng chứng ưa sạch sẽ đi đọc suy nghĩ của người khác, cuối cùng chỉ đọc được sự trống vắng.
Vừa rồi Giải Lâm bị hắn ta dùng dao đâm một nhát, sau khi nhảy xuống không thể lập tức đứng dậy. Trì Thanh ngồi xổm xuống đỡ hắn, tưởng rằng có lẽ hắn bị đập trúng rồi.
Bóng đen nhân cơ hội này, lại xoay người xông lên lần nữa: Không còn thời gian, thang máy có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, giữ mạng quan trọng nhất.
Giải Lâm nói: “Có lẽ thang máy có lắp đặt nguồn điện khẩn cấp, ấn tất cả các nút một lần thử xem.”
Trì Thanh làm theo lời hắn, nhấn tất cả các nút, lúc nhấn nút cuối cùng xuống, đèn trong thang máy kêu “lạch tạch” sáng lên lại, thang máy hoạt động trở lại.
Nhưng Trì Thanh chưa kịp nhấn nút mở cửa thì thang máy bỗng nhiên di chuyển, nhanh chóng đưa bọn họ đi lên!
“Có người nhấn tầng 13.” Giải Lâm nói.
Thang máy ngừng lâu như thế chắc chắn có người cần sử dụng thang máy.
Cùng lúc này ở tầng 13.
Một người sống ở đây thấy thang máy lên chậm, không ngừng nhấn nút thang máy “hối thúc”.
Người sống đối diện nghe thấy động tĩnh, mở cửa hỏi: “Thang máy hư rồi sao?”
Người dùng thang máy gấp trả lời: “Hình như vậy, nhấn cả ngày không thấy phản ứng.”
Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Trong quá trình thang máy mất nóc đi lên, chỉ cần ngửa đầu thì có thể nhìn thấy đường ống đen ngòm, thang máy đang tăng tốc đi lên dọc theo đường ống. Bóng đen vừa mới trèo lên nóc thang máy còn chưa kịp đắc ý thì đã bị thang máy mang đi với tốc độ cực nhanh. Mắt hắn ta càng ngày càng trợn to, trong miệng hét ra một tiếng: “Không…”
“Tầng 13 là tầng cao nhất.” Trì Thanh nhặt cây dù bị đạp gãy lên, nói, “Hắn ta sẽ bị thang máy ép chết.”
Thang máy giống như một tấm ép, bóng đen đứng ở vị trí đó, khi thang máy đi đến tầng cao nhất thì giữa tầng thang máy và nóc thang máy không có bao nhiêu không gian trống, hắn ta sẽ bị xoắn vào trong máy.
Bây giờ Trì Thanh chỉ có thể làm một việc, đó là cầm dù trong tay bung ra.
Lúc dù được bung ra chưa đến ba giây thì người vừa rồi còn sống chết đấu với anh đã trở thành một đống máu thịt văng tung tóe, ngay cả tiếng “á” đau đớn cuối cùng của bóng đen cũng chẳng kéo dài bao lâu. Buồng thang máy giống như có một cơn mưa màu đỏ máu, máu thịt như thịt băm từ từ chảy xuống khắp nơi.
Trong thang máy chỉ có chỗ của anh với Giải Lâm đang đứng còn tính là sạch sẽ. Ngón tay Trì Thanh đặt trên cán dù, trên cây dù trong suốt dính đầy máu thịt loang lổ.
Giải Lâm nhìn đỉnh dù trong suốt: “… Cậu còn cố ý mở dù.”
Trì Thanh nhìn hắn: “Không cần cảm ơn.”
Vào lúc này, chứng ám ảnh sạch sẽ luôn thể hiện hành động khác với người bình thường.
Tuy bóng đen chết đi sẽ rất phiền phức, nhưng trước mắt không quan tâm được nhiều đến thế. Bởi vì thang máy lắc lư càng nghiêm trọng hơn sau khi đi lên cấp tốc, mấy giây đi lên ngắn ngủi vừa rồi chắc chắn đã tăng tốc độ đứt rời của dây cáp.
Cửa thang máy đang mở nhưng không liên quan gì đến bọn họ cả, vì sau khi ép người kia xong thì thang máy hỏng hoàn toàn, trượt xuống nửa đoạn, kẹt lơ lửng giữa tầng 13 và 12.
Người nhấn thang máy trước đó chắc là phát hiện cửa thang máy mở ra quá chậm, mất kiên nhẫn nên đã đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm. Bây giờ, cửa thang máy tầng 13 mở ra, không có ai hết.
“Đi lên trên nhân lúc trước khi cửa thang máy đóng lại.” Giải Lâm bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại. Hắn nhìn dây cáp dính đầy máu tươi nói, “Nhanh!”
Bây giờ hắn hành động bất tiện, bảo Trì Thanh lên trước là lựa chọn có độ nguy hiểm nhỏ nhất.
Ai cũng không thể đoán được nửa sợi dây cáp kia còn có thể chống đỡ được bao lâu, rất có thể sẽ đứt ngay lập tức. Cửa thang máy ở tầng 13 mở một hồi, trước khi cửa thang máy sắp sửa khép lại, một bàn tay trắng bệch dính máu chen vào chính giữa khe hở chỉ còn một chút ở giữa cửa thang máy.
Trì Thanh bám vào cửa thang máy, cảm nhận được Giải Lâm ở đằng sau đẩy anh lên.
Sau khi lên xong, anh không đứng dậy ngay mà nằm sấp ở cửa thang máy, đưa tay về phía Giải Lâm: “… Nắm tay tôi.”
Hình như bình thường đều là Giải Lâm đưa tay về phía anh.
Đây là lần đầu tiên anh đưa tay về phía Giải Lâm mà không hề có chút do dự hay cân nhắc gì.
Chứng ám ảnh sạch sẽ, đụng chạm, những từ này giống như bị anh ném ra sau đầu.
Dưới chân Giải Lâm là đường ống cao hơn mười mấy tầng, đường ống giống như một vực sâu không thấy đáy.
Hắn đứng trong buồng thang máy như mới có một cơn mưa máu ngang qua, phạm vi dù của Trì Thanh che được không đủ lớn, những giọt máu nhỏ vẫn văng tung tóe xung quanh hắn.
Lúc Giải Lâm leo lên, vừa mới chạm vào tay Trì Thanh thì “pựt” một tiếng, cuối cùng sợi dây cáp treo thang máy không chống đỡ được nữa, sợi dây cáp cuối cùng đứt hoàn toàn, thang máy rơi thẳng xuống.
–
“Pựt.”
Dây cáp đứt.
“Rầm!”
Thang máy rơi xuống.
Tình huống thang máy rơi xuống tái hiện trong camera giám sát.
Sau khi hai âm thanh này kết thúc, tiếp theo là một tiếng “tách” thanh thúy vang lên.
Đây là tiếng nhấp chuột trái để tạm dừng hình ảnh.
“Được đó.” Trong bệnh viện, Võ Chí Bân đang thao tác laptop xem lại đoạn video này. Ông ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Trễ một giây, hoặc là trợ lý họ Trì kia của cậu không chụp được thì tôi không được nhìn thấy cậu nữa rồi.”
Trên giường bệnh, chân Giải Lâm ngoại trừ vết thương bị bóng đen đâm được băng bó thì còn phải đắp thạch cao thật dày. Nhảy từ trên nóc thang máy xuống vẫn phải chịu lực rất lớn, được chẩn đoán là gãy xương nhẹ.
Nhưng từ trên gương mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra được chỗ nào giống bệnh nhân, thậm chí hắn còn không quên mỉm cười với y tá: “Cảm ơn, cà phê của cô pha rất ngon.”
Võ Chí Bân thật sự muốn vung gậy đánh lên cái chân mới bó bột của hắn!
Ông chỉ xem video giám sát trích ra từ phòng bảo vệ thôi đã cảm thấy kinh hồn bạt vía rồi. Là tầng 13 đó, thang máy rơi xuống từ tầng 13 là khái niệm gì chứ? Tỉ lệ còn sống có thể nói là gần như bằng không.
Giải Lâm lại hỏi: “Cậu ấy sao rồi?”
Võ Chí Bân lập tức nhận ra “cậu ấy” là chỉ ai: “Vị trợ lý vào lúc nguy hiểm còn không quên che dù của cậu không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là cổ tay bị trật khớp nhẹ, bây giờ chắc đang trên đường đến đây.”
Giải Lâm cười: “Tức giận thế, chẳng phải em không sao rồi à. Với lại tên kia thật sự rất nguy hiểm, nếu như em không lấy USB đi thì khả năng tên thợ săn ảnh kia bị giết rất lớn.”
“Cậu còn biết hắn ta nguy hiểm?” Võ Chí Bân nói, “Tôi thấy cậu với trợ lý của cậu còn nguy hiểm hơn.”
Ở chỗ khác, Trì Thanh bị Quý Minh Nhuệ bắt làm kiểm tra xong, bôi chút thuốc lên vết thương, sau đó đi với anh ta đến chỗ Giải Lâm lấy lời khai.
Trước khi Trì Thanh đứng lên, Quý Minh Nhuệ nói với y tá ở trạm y tế: “Chờ một chút, có viên Thanh Tâm gì đó không? An ủi cảm xúc, cho một chai.”
Trì Thanh thay quần áo, tắm rửa ba lần, tay cũng sắp bị lột da. Anh đeo găng tay màu đen, ngồi ở đấy nói: “Tôi không có cảm xúc cần an ủi.”
Quý Minh Nhuệ: “Tôi cần!”
“Ông biết đáng sợ cỡ nào không?” Quý Minh Nhuệ hét, “Hai người mấy ông không muốn sống nữa à?”
Anh ta nói tiếp: “Lát nữa lấy lời khai của hai người chắc chắn sẽ dùng đến thuốc này. Còn nữa, tôi rất tò mò, hai người các ông đã đếm mình lấy lời khai bao nhiêu lần chưa? Lời khai liên quan đến hai ông ở trong đồn cảnh sát đã không nhét vừa một bộ hồ sơ rồi. Sao chỗ nào cũng có hai người vậy? Đi đến đâu thì xảy ra vụ án đến đó… Tình tiết chưa đủ còn muốn tự tạo ra tình tiết. Làm gì có người bình thường nào sẽ chờ đối phương đến giết mình chứ? Chê mạng chưa đủ dài hả?”
Trì Thanh: “…”
Hai người đang nói thì đã đi đến cửa phòng bệnh của Giải Lâm.
Quý Minh Nhuệ làm việc theo thông lệ, mở sổ ghi chép. Chết một người trong thang máy, một mạng người, Trì Thanh với Giải Lâm là người có “tiếp xúc mật thiết” với người chết trong thang máy nên quy trình phải làm gì thì vẫn phải làm theo.
Quý Minh Nhuệ mệt lòng, viết song song họ tên của hai đương sự vào sổ: Giải Lâm, Trì Thanh.
Lời khai của hai người này, anh ta thật sự đã làm đến mệt rồi.