Dịch: LTLT
Lucas ngồi đối diện, không ngờ mình lại bị gọi về, đã thế đối phương mới đến đã hỏi một câu kỳ lạ như vậy. Giọng cậu ta nhỏ đến mức khó nghe, nhíu mày: “Anh hỏi việc này làm gì?”
Giải Lâm cười cong mắt, khá hiền hòa nói: “Làm nghề của chúng tôi phải hiểu tâm lý của tội phạm, có như vậy lần sau gặp tội phạm cùng loại mới có thể hiểu được ý đồ của kẻ hành hung hơn, nên mới cố ý tìm cậu để giao lưu.”
Lucas: “…”
Giải Lâm: “Lúc cậu bỏ da mặt của La Dục vào trong nồi, nồi đã nóng đến mức bốc khói nhỉ? Khi bỏ da mặt La Dục vào, cậu dùng đũa à?”
“Tôi…” Lucas có hơi chần chừ, không biết nên nói phải hay không phải.
Giải Lâm còn giống người dùng nồi dầu nấu mặt người hơn cả cậu ta. Ngón tay của hắn gõ nhẹ lên bàn, nói: “Tôi đoán chắc là cậu dùng tay nhỉ? Vì cầm nó sẽ khiến cậu nhớ lại kh0ái cảm lúc cậu lột nó từng chút một khỏi gương mặt của xác chết. Đúng rồi, khi lột da mặt của La Dục, có phải trong lòng cậu rất sướng không? Nhìn người từng ỷ vào gương mặt đó huênh hoang trước mặt cậu bây giờ biến thành một miếng da khó coi.”
Lucas rõ ràng không nghĩ đến chiêu này, cậu ta cảm thấy nghẹn lời với cách giải thích của Giải Lâm.
Người ngồi trước mặt cậu ta rốt cuộc là cố vấn hay là tội phạm ở phòng thẩm vấn khác được áp giải đến đây?
Một lát sau, Lucas mới lắc đầu nói: “Không, tôi không có cảm giác gì đặc biệt. Lần đầu tiên làm chuyện này, đầu óc trống rỗng, đến khi tôi hoàn hồn lại thì đã làm xong rồi.”
Giải Lâm nhìn cậu ta thật lâu mới nói: “Không có cảm giác gì sao?”
Lucas phát hiện đôi mắt của người cố vấn đối diện này rất đẹp, một đường hẹp dài, màu con ngươi rất nhạt, nhưng lúc này bị hắn nhìn chằm chằm như thế giống như dần dần bị hút vào trong lốc xoáy sâu không lường được.
Hai tay cậu ta bất giác đan vào nhau, ngón tay bấm vào gan bàn tay nói: “Không có. Anh Giải, sức tưởng tượng của anh có hơi phong phú quá rồi.”
Trong phòng quan sát.
Võ Chí Bân vốn không hiểu rốt cuộc Giải Lâm muốn làm gì, nghe đến đây mới có vài manh mối.
Võ Chí Bân khom người, tiến đến gần tấm kính để nhìn rõ hơn tình hình trong phòng đối diện. Ông thầm thì nói: “Không bình thường.”
“Tôi cũng cảm thấy không bình thường.” Người cảnh sát ở bên cạnh Võ Chí Bân gật đầu nói, “Cố vấn Giải quả thật không bình thường. Nếu không phải anh ta có bằng chứng không có mặt ở hiện trường khá đầy đủ…”
“…”
Võ Chí Bân cốc đầu người cảnh sát kia, tức giận mắng: “Ý tôi nói là nghi phạm không bình thường!”
Trong căn phòng cách tấm kính kia.
Giải Lâm chợt bật cười, từ ngữ trong miệng hắn nói ra dù có đáng sợ thì giọng điệu vẫn nhẹ nhàng tùy ý giống như đang bàn về chuyện thời tiết: “Cậu căm hận cậu ta đến thế, thậm chí còn cắt xác cậu ta thành nhiều mảnh, vậy mà lúc làm ra mấy chuyện này lại vẫn không có cảm giác gì. Thật sự là cậu giết người sao?”
“…”
Trong phòng thẩm vấn rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Mấy phút sau, Trì Thanh phá vỡ sự yên lặng, khẽ gật đầu, đánh giá Giải Lâm: “Nghe có vẻ giống anh giết hơn.”
Giải Lâm: “…”
Rất rõ ràng, Lucas không trả lời được những hoạt động tâm lý lúc giết người.
Một câu “đầu óc tôi trống rỗng” không khỏi có ý tránh né chủ đề nói chuyện.
Giết vì thù hận thường kèm theo kích động, hưng phấn…
Vậy là mặt La Dục chưa chắc là cậu ta nấu, sự việc cũng chưa chắc là cậu ta làm.
Nhận thức này khiến tất cả mọi người đau đầu vô cùng. Nghi phạm sa lưới mà bọn họ khó khăn lắm mới bắt được hình như không phải kẻ khởi xướng. Cậu ta đang nhận tội giùm ai? Trên người cậu ta lại che giấu bí mật gì? Câu chuyện đố kị La Dục kể ban đầu có mấy phần thật mấy phần giả?
Sương mù mới vén ra chưa bao lâu lại tụ lại lần nữa, sự tình bắt đầu trở nên khó bề phân biệt.
Lúc nhận điện thoại của tổng cục, Quý Minh Nhuệ vẫn đang tiếp tục tìm chứng cứ ở trong căn hộ Lucas thuê. Đang lục lọi trong tủ, anh ta chợt nghe thấy tin tức bên tổng cục truyền đến: “Cái gì? Có thể không phải do cậu ta giết người?”
Quý Minh Nhuệ đối diện với bàn thờ Phật và vô số tấm bùa u ám trước mặt, rơi vào im lặng: “Đã như thế này rồi, bây giờ nói không phải cậu ta giết, vậy còn có thể là ai?”
Nhưng đối với chuyện này, Trì Thanh lại có cách nhìn khác: “Không phiền phức đến thế, trên người La Dục có rất nhiều thứ khó giải thích, nhưng cậu ta vẫn là người gần với sự thật nhất. Chi bằng nghĩ ngược lại vấn đề, vì sao cậu ta bỗng nhiên đến báo án nói La Dục mất tích?”
Mọi người vừa đi ra ngoài vừa thảo luận vụ án.
Trì Thanh đã quen với môi trường bên trong tổng cục, tuy nhiều người nhưng gọn gàng trật tự, không tính là ồn ào: “Một người làm bất cứ việc gì đều có động cơ hành vi. Chuyện này không liên quan đến cậu ta, vậy mục đích cậu ta đến báo án là gì?”
Một người không liên quan trực tiếp đến vụ án, cậu ta vốn có thể không dính vào nhưng lại chọn báo án vào lúc này, lại đưa chứng cứ đến tay bọn họ rồi nhận hết tất cả. Cậu ta muốn bảo vệ ai?
Trên hành lang người đến người đi, Võ Chí Bân gật đầu với người quen đi ngang, sau đó nói: “Mối quan hệ người với người trong giới bọn họ phức tạp thật sự, rất nhiều việc không phải nói tra thì có thể tra ra được, cần tốn thời gian.”
Người trong giới này bình thường vì để đối phó với đám thợ săn ảnh bản lĩnh cao cường đã sớm luyện được một thân kỹ năng phản trinh sát. Sau khi được bao bọc, ngay cả bản thân chân thật nhất của bọn họ cũng được giấu đi, chưa kể đến vào mối quan hệ phức tạp có thể khiến bọn họ mất chén cơm.
Lúc đi đường, cánh tay của Giải Lâm vẫn treo trên vai Trì Thanh, chân hắn bị gãy không nghiêm trọng đến thế, cộng thêm nghỉ ngơi nhiều ngày, tự đi đường không có vấn đề gì, vậy nên đè lên không nhiều sức lực lắm.
Trì Thanh mặt không cảm xúc bước đi, miệng luôn nói để hắn tự đi nhưng lúc đi thật vẫn sẽ đi chậm lại.
Có thể là thấy hai người nhiều rồi nên cảnh sát đi cùng bên cạnh sinh ra ảo giác Trì Thanh có thể tiếp xúc bình thường với người khác, nhất thời quên mất dáng vẻ không ai được đụng vào của người này.
Người cảnh sát kia vốn muốn đưa hồ sơ vụ án qua, tay còn chưa đụng đến vai Trì Thanh thì Trì Thanh giống như có mắt ở sau lưng, né khỏi tay cậu ta: “…”
Sau khi né xong, Trì Thanh hỏi: “Làm gì?”
Cùng lúc đó, Giải Lâm cũng liếc nhìn người cảnh sát kia.
Giải Lâm: “Cậu vỗ cậu ấy làm gì?”
Vị cảnh sát không ngờ một hành động nhỏ của mình lại khiến hai người kia cảnh giác: “… Ờ, tài liệu.”
Tuy một tay của Giải Lâm chống nạng, tay còn lại gác lên vai Trì Thanh nhưng vẫn tốn sức đưa tay ra: “Cảm ơn, đừng đụng cậu ấy, đưa tài liệu cho tôi là được.”
Cảnh sát: “Xin lỗi, tôi thấy hai người thế này cứ tưởng bệnh của trợ lý Trì khỏi rồi.”
Giải Lâm giơ hồ sơ lên nói: “Bệnh cậu ấy chưa khỏi, nhưng mà chỉ có tôi đụng cậu ấy được. Mấy cậu vẫn nên chú ý chút.”
“…”
Tuy điều này là sự thật nhưng nghe rất giống như đang khoe khoang vậy.
Trì Thanh quay đầu sang: “Anh bớt nói mấy câu thì không ai coi anh câm đâu.”
Giải Lâm: “Tôi nói là sự thật.”
Ban đầu bọn họ tính đến phòng họp, sắp xếp vụ án này cẩn thận một lần nữa, giữa chừng Trì Thanh đến nhà vệ sinh một chuyến.
Anh không đụng vào thứ gì, chỉ là lòng bàn tay ra mồ hôi, có thể là vừa rồi Giải Lâm dựa quá gần lại còn nói lung tung, cũng có thể là điều hòa của tổng cục để nhiệt độ quá cao. Anh rửa tay xong, lúc thò tay vào trong túi chuẩn bị lấy găng tay mới đeo vào thì sờ trúng hoa tai ngọc trai lấy từ nhà Lucas.
Ngón tay Trì Thanh khều vào hoa tai, lấy ra.
Anh tạm thời thoát khỏi suy nghĩ “chắc là Giải Lâm dựa quá gần nên anh mới thấy nóng, đây là phản ứng tự nhiên của con người”, nhìn cẩn thận cái hoa tai này.
Kiểu dáng rất bình thường, anh nhớ lần đầu tiên Ân Uyển Như đến đây đeo một hoa tai đính đá rất lớn, vừa nhìn đã biết là hàng đá quý cao cấp. Trên người những ngôi sao nữ này mang rất nhiều đại ngôn nhãn hàng, bình thường không thể tùy tiện mang trang sức. Hoa tai này trông không giống của nhãn hàng đặc biệt chế tác mà giống hàng phổ thông mua từ cửa hàng chế tác thủ công.
Vậy nên suy đoán bước đầu, người phụ nữ này có thể không phải là ngôi sao gì cả.
Trì Thanh nhìn hoa tai này, lại nhớ đến câu nói trước khi chết của gã che mặt:
[… Là người nổi tiếng, không nhớ rõ tên gì.]
Trước mắt Trì Thanh hiện lên chân dung đặc trưng của các ngôi sao nữ không nổi tiếng mấy trong giới. Sau khi đeo găng tay vào, anh cầm hoa tai trong lòng bàn tay, mới bước ra hành lang thì lại gặp một nhóm người khác.
Bởi vì Lucas bị thẩm vấn lại, người quản lý của Ân Uyển Như cũng bị áp giải đến đây, tiến hành tra hỏi lần hai.
Trì Thanh nhìn lướt qua bóng lưng người quản lý của Ân Uyển Như, để ý thấy dáng người của cô ta rất được, vóc dáng cũng được gìn giữ hết sức. Hình như cô ta rất chú ý hình tượng, bị nhốt mấy ngày nhưng từ đầu đến chân vẫn được sửa sang rất gọn gàng.
Trì Thanh thuận miệng hỏi: “Ân Uyển Như đâu?”
Vị cảnh sát đi ở cuối hàng trả lời: “Cô ta lấy lời khai xong đã về rồi.”
Trì Thanh gật đầu tỏ ý đã biết, đang định về phòng họp nhìn thoáng thấy nhóm người kia đang bước vào lối rẽ. Người quản lý của Ân Uyển Như vốn xoay lưng về phía anh lúc này đổi góc độ, khoảng cách giữa anh với người phụ nữ đó không xa mấy. Trì Thanh nhìn thấy sợi dây chuyền cô ta đang đeo trước mặt, thế là ngừng bước, nheo mắt lại.
Trì Thanh đang nhìn thì trên vai chợt bị người nào đó đ è xuống một sức lực quen thuộc. Giải Lâm ra ngoài lấy nước, trong tay còn đang cầm chai nước khoáng, lúc nói chuyện cúi đầu ghé sát bên tai anh: “Nhìn gì thế?”
Trì Thanh nói: “Lần trước không chú ý đến cô ta, nhìn kỹ thì người quản lý của Ân Uyển Như trông cũng được, vả lại còn chú ý cách ăn mặc. Trước khi làm quản lý cô ta làm gì?”
Giải Lâm nhớ lại đống hồ sơ dày mới mở ra đọc trong phòng họp: “Cô ta à, cô ta vào công ty rất sớm, mới đầu cũng ký hợp đồng nghệ sĩ nhưng mãi không khởi sắc gì. Lãnh đạo công ty cho rằng cô ta có năng lực khác nên đào tạo cô ta thành người quản lý, chuyện lâu lắm rồi. Khoảng thời gian cô ta làm nghệ sĩ hình như không đáng kể, cũng không ai biết đến… Cậu nghi ngờ cô ta à?
Trì Thanh quả thực nghi ngờ cô ta.
Nghĩ kỹ thì thời gian Lucas xuất hiện đúng lúc bọn họ điều tra Ân Uyển Như và người quản lý của cô xong. Rất có thể cô ta sợ bọn họ tra tiếp, muốn chuyển sự chú ý của bọn họ đi. Một khi xử tử Lucas thì sẽ không ai nghi ngờ cô ta. Trong cả chuyện này, cô ta là người khó nghĩ đến nhất.
Cô ta gánh chuyện ở bệnh viện giùm Ân Uyển Như, người đã ở trong tổng cục từ sớm, đây chính là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Nếu như không phải hôm nay trong lúc đi rửa tay nhìn thấy cô ta ở hành lang, Trì Thanh hoàn toàn sẽ không nghĩ đến người này. Cảm giác tồn tại của cô ta thật sự quá yếu, lại đang ở trong tổng cục, đã là trạng thái “bắt giữ”.
… Nếu như là cô ta thật thì công sức người này đánh cờ cũng quá kiên nhẫn rồi.
Trì Thanh vuốt hoa tai ngọc trai trong tay nói: “Có phải là cô ta hay không, thử thì biết ngay.”
Người quản lý của Ân Uyển Như ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện hỏi một câu, cô ta trả lời một câu.
Cô ta rất phối hợp.
Trì Thanh đứng nhìn cô ta qua cánh cửa chớp, nhận thấy hai tay của cô ta luôn chồng lên nhau, đây là loại tư thái khá thả lỏng.
Thẩm vấn dài mười mấy phút, trong quá trình hai bên trò chuyện cũng không xảy ra bất cứ va chạm nào.
Cuối cùng vị cảnh sát ngồi đối diện với cô ta đặt bút xuống, khép quyển sổ lại ra hiệu cô ta có thể đứng lên rời khỏi đây cùng với cảnh sát kia.
Trước khi đi, cô ta hơi cúi người, nhìn khẩu hình dường như nói: Vất vả rồi.
Cô ta làm công việc này thì dù đối mặt với tình huống hiện tại của mình cũng có thể làm rất thành thạo, hay nói cách khác là vì biểu hiện hiện tại của cô ta quá thành thạo nên ngược lại thấy rõ điều kỳ lạ.
Cô ta mở cửa bước ra ngoài, đi về theo con đường đã đi đến đây. Ở chỗ ngoặt, cô ta chợt bị ai đó gọi lại: “Xin chào.”
Cô ta ngừng bước, quay lại thì nhìn thấy một găng tay màu đen, trong lòng bàn tay có một chiếc hoa tai ngọc trai đang nằm im.
Chủ nhân của găng tay màu đen nói rất tùy ý: “Đồ cô làm rơi, mới nhặt ở trên mặt đất.”
Trì Thanh nói câu này rất tự nhiên, không có cảm xúc gì, chính vì không có cảm xúc nên không mang theo ý thăm dò.
Phản ứng ngay lập tức của con người không thể lừa được, với lại anh xuất hiện quá bất ngờ, không cho cô ta thời gian phản ứng.
Người phụ nữ rõ ràng từng nhìn thấy chiếc hoa tai này, cô ta nói câu “cảm ơn” trước, sau đó tay ngừng lại giữa chừng, giờ mới nhận ra lần này mình ra ngoài không hề đeo hoa tai.
…
Để xác nhận, cô ta vuốt d ái tai của mình.
Trên d ái tai không có gì cả.
Một lát sau, Trì Thanh nhìn cô ta nói: “Quả nhiên là cô.”
Hành lang bọn họ đang đứng có hình chữ L, hành lang kéo dài ở sau lưng Trì Thanh, cảnh sát xung quanh đi lại vội vàng, chỉ có bên chỗ bọn họ yên tĩnh đến mức kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Tay của cô ta vốn dĩ đang đeo còng tay, bộ quần áo mà tổng cục phát cho rất giản dị. Cô ta chỉ cần đi qua hành lang này thì đã có thể dùng một tội danh không đáng kể để an toàn thoát khỏi hai vụ án lớn là thuê sát thủ giết người và cái chết của La Dục.
Nhưng chỉ còn mấy bước thôi.
Khoảnh khắc cô ta đi lướt qua Trì Thanh, cô ta bị ngăn lại.
Cô ta vô thức nhìn thấy chiếc hoa tai mình hay đeo đã nói câu cảm ơn.