Dịch: LTLT
“Đây là thành tích kiểm tra đầu năm của các em ấy, các em ấy… lúc đi học không tập trung mấy, thành tích luôn không tốt, luôn xếp cuối trong lớp.”
Hôm sau, tổ chuyên án lại đến trường trung học số 6 – Hoằng Hải, nữ giáo viên một lần nữa nói lại thông tin học sinh mà mấy ngày nay cô đã nói rất nhiều lần cho bọn họ: “Đi học cứ chơi điện thoại, nói không nghe. Quan hệ của tôi với các em ấy không tốt lắm. Cuối học kỳ trước có một lần tôi tìm các em ấy nói chuyện, mong các em ấy không ảnh hưởng đến các bạn khác trong lớp học tập là được, còn về phần các em ấy thế nào, tôi không quản nữa.”
Nữ giáo viên chỉ dạy bọn họ một học kỳ, cũng không hiểu gì nhiều về các thiếu niên có vấn đề này.
“Không quản nữa à?” Lúc ghi chép, cảnh sát hỏi.
“Con người rất khó thay đổi.” Nữ giáo viên thở dài, “Lúc mới dạy học, tôi còn tràn trề nhiệt huyết, nghĩ rằng bản thân có thể giúp đỡ được những đứa trẻ ấy. Nhưng thật sự tôi không làm được, sau này phát hiện, quản lý bọn chúng, không để bọn chúng gây chuyện, bình yên tốt nghiệp đã hay lắm rồi.”
Đang nói, cô để ý thấy trong những người đến đây lần này có thêm hai gương mặt. Hai người đàn ông này cô từng gặp ở rừng cây nhỏ hôm qua. Ở trong nhóm cảnh sát, chỉ có hai người họ không mặc đồng phục cảnh sát, bộ quần áo thường ngày rõ ràng bắt mắt hơn.
Hai người sóng vai nhau bước vào từ cửa văn phòng.
Cô không khỏi nhìn thêm vài lần, sau đó một người trong số họ mỉm cười đi về phía cô, đưa cho cô một ly cà phê nóng. Ánh mắt của người đàn ông này nhìn qua khiến cô nảy sinh một ảo giác nào đó, tưởng rằng lúc này hắn đang nhìn mình một cánh “thâm tình”, ngay cả lời nói trong miệng cũng rất dịu dàng: “Không sao, cứ nói chuyện bình thường, đừng căng thẳng.”
Nữ giáo viên nhận lấy ly cà phê nóng, nói một tiếng “cảm ơn”.
“Cô đứng lớp mấy năm rồi? Nhìn cô rất trẻ, không phải mới tốt nghiệp chứ?”
Hơi nóng của ly cà phê trong tay truyền từ lòng bàn tay đến các nơi khác, nữ giáo viên đỏ mặt: “Tôi… tôi đã đi dạy gần 6 năm rồi.”
Giải Lâm nghiêng đầu đánh giá cô: “Nhưng thật sự không nhìn ra.”
“…”
Bầu không khí lập tức thoát khỏi không khí thẩm vấn mà tổ chuyên án am hiểu.
Cảm giác căng thẳng được xóa bỏ hơn phân nửa.
Nữ giáo viên: “Anh cũng là cảnh sát à?”
Giải Lâm: “Tính một nửa thôi.”
Sau khi vào văn phòng, Trì Thanh tìm một vị trí gần tường đứng. Vị cảnh sát phụ trách lấy lời khai ban nãy lùi lại đến đứng bên cạnh anh, thấy Trì Thanh đang đeo găng tay, sắc mặt lại trông không tốt lắm.
Advertisement
Cảnh sát không dám chủ động chào hỏi với Trì Thanh, thế là ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
Nào ngờ mấy phút sau, trợ lý Trì trông không muốn giao tiếp với người khác chút nào bỗng nhiên gọi cậu ta một tiếng.
Cảnh sát: “Hả? Anh gọi tôi?”
Trì Thanh dùng bàn tay đang đeo găng tay màu đen chỉ về phía Giải Lâm và nữ giáo viên: “Bình thường mấy cậu làm việc đều sẽ giao lưu thế này sao?”
Cảnh sát không hiểu ý của anh: “… Thế nào cơ?”
Hôm nay Trì Thanh đi cùng để điều tra vụ án, có lẽ trong văn phòng có thông tin ẩn giấu nào đó.
Nhưng sự chú ý của anh không thể nào dừng lại ở bất cứ thông tin nào có liên quan đến vụ án.
Anh lạnh mặt nói: “Quan tâm người ta làm việc mấy năm, khen đối phương trông rất trẻ.”
Cảnh sát sờ sau gáy nói: “Bình thường… sẽ không.”
Tuy cảnh sát không biết vì sao Trì Thanh lại hỏi chuyện này, cậu ta lại nhìn Giải Lâm bổ sung thêm một câu: “Cũng sẽ không mua cà phê cho người ta.”
Giải Lâm với nữ giáo viên trò chuyện rất vui vẻ, hai người nói vài câu mới bước vào chủ đề chính. Giải Lâm không chú ý đến cảm giác làm người khác sợ hãi ở sau lưng, hỏi: “Quan hệ của ba học sinh này bình thường chắc rất tốt nhỉ?”
Nữ giáo viên: “Chỗ ngồi của các em ấy đều ở hàng cuối cùng, bình thường luôn đi cùng nhau, quan hệ thật sự rất tốt. Từ đâu anh nhìn ra được điều này?”
Giải Lâm chỉ ba bài thi trên bàn.
“Tối qua tôi xem lại bài thi của bọn họ, bình thường mà nói muốn thứ hạng xếp liền kề nhau như thế này sẽ rất khó, cho nên ngoại trừ trùng hợp ra thì chỉ có một khả năng.” Giải Lâm nói, “Chép đáp án lẫn nhau.”
“Chỗ sai trên ba bài thi nào giống hệt nhau, vừa nhìn đã biết chép lẫn nhau, nên có lẽ quan hệ của bọn họ rất tốt.”
Xếp hạng đứng cùng một chỗ thoạt nhìn có vẻ đáng sợ.
Làm giống như án giết người theo bảng điểm vậy, dường như cố ý chọn học sinh kém để giết.
Nhưng Giải Lâm không nghĩ rằng việc này có liên quan nhiều đến bảng điểm, ngược lại đã chứng thực ba người này có lẽ là một nhóm nhỏ.
Học sinh cấp ba, hiện tượng chơi theo nhóm rất thường gặp.
Cũng phù hợp với đặc thù cơ bản của vụ án báo thù hơn.
Bọn họ ở Hoằng Hải chờ hơn nửa ngày, điều tra đến tận chạng vạng sắp tan học.
Các học sinh cùng lớp của ba học sinh bị giết lần lượt tiếp nhận điều tra của phía cảnh sát.
“Bạn học chết rồi, em có cảm giác gì?”
“Sợ hãi đó, dù sao thành tích của em cũng rất tệ.” Một nam sinh có gương mặt nổi mụn, lúc nói chuyện luôn cúi đầu nói.
“Ngoài sợ hãi ra?”
Tính cách nam sinh vừa tự ti vừa nhạy cảm, cậu ta nắm chặt góc áo, bất ngờ nói: “Hết rồi.”
“Em không cảm thấy buồn sao? Dù gì cũng là bạn học của em.”
Điều khiến tất cả cảnh sát có mặt tại hiện trường ngạc nhiên đó là hầu như cả lớp đều bày tỏ chung một quan điểm: “Không buồn, bọn họ… rất đáng ghét. Bình thường bọn họ luôn thích đùa mấy trò không buồn cười. Giáo viên cũng không quản được bọn họ, chúng em rất ghét ba người đó.”
Tính cách bất hảo của ba người chết được nhiều người biết đến.
Giáo viên không thích, bạn bè cũng chê, hoàn cảnh gia đình phức tạp, tính cách xấu xa cũng chẳng học hành.
Ngoại trừ lúc đầu nói chuyện với nữ giáo viên Giải Lâm có đứng đằng trước một chút, sau khi hắn đã hỏi xong những gì muốn hỏi, lo lắng người trong văn phòng quá nhiều, một mình Trì Thanh đứng đó chắc sẽ không chịu nổi.
“Lát nữa muốn ăn gì?” Giải Lâm nói xong, muốn nắm lấy tay Trì Thanh, nhưng tay vừa duỗi ra được một nửa thì bị Trì Thanh né đi.
Một giây trước khi Giải Lâm sắp đụng vào tay mình, Trì Thanh vờ như không có chuyện gì đút tay vào trong túi áo khoác.
“?”
Giải Lâm không thể phán đoán hành động này của Trì Thanh có tính là “tránh” hay không.
“Chờ lâu quá à? Hay là tên nào đi đường không có mắt đụng phải em rồi?”
“Hôm nay có hơi đông…”
Giải Lâm nghĩ rằng chứng ưa sạch sẽ của Trì Thanh lại phát tác.
Trì Thanh cũng thà mình đang phát bệnh ưa sạch sẽ.
Nếu không thì làm thế nào anh giải thích được tâm trạng kỳ lạ này với Giải Lâm.
Một tai anh đang nghe thông tin mà phía cảnh sát thu thập được, tai còn lại không nghe lời, hướng về phía cuộc nói chuyện của Giải Lâm với nữ giáo viên.
Từ cô trông rất trẻ lại đến cuối cùng nữ giáo viên hỏi có thể kết bạn hay không, sau đó nếu như cô có nghĩ đến thông tin gì thì có thể lập tức báo cho bên cảnh sát.
Cảm xúc không thoải mái lắm này của anh bùng nổ hoàn toàn sau khi Giải Lâm thật sự lấy ra điện thoại quét mã qr của đối phương.
Anh không có lý do, thậm chí có hơi cố tình gây sự nghĩ rằng “nếu như có thông tin gì quan trọng, không mau chóng gọi 110, gửi tin nhắn cho Giải Lâm làm gì”?
Lúc đó anh vẫn chưa hiểu.
Cảm giác này tên là “ghen tuông”.
Chỉ biết, sau khi nhìn thấy gương mặt Giải Lâm, anh vô cùng khó chịu.
“Không có gì.” Cuối cùng, Trì Thanh đè nén những cảm xúc khó giải thích ấy xuống, nói, “Chỉ là hôm nay thấy anh hơi chướng mắt, cố hết sức đừng lắc lư trước mắt em.”
Giải Lâm: “…?”
Giải Lâm nói thầm trong bụng, hắn với người yêu hắn… thời gian hẹn hò làm tròn lên còn chưa hơn một tuần lễ, thế mà đã bắt đầu thấy hắn chướng mắt rồi?
Giải Lâm: “Chướng mắt à? Nói rõ hơn đi.”
Trì Thanh nói thật: “Không thể nói rõ hơn được, chỗ nào cũng chướng mắt.”
“…”
Hoằng Hải đông người, vì không để ảnh hưởng đến học sinh đi học, đám người Tô Hiểu Lan cũng đến giúp đỡ. Bận rộn hơn nửa ngày, tiếng chuông tan học reo lên, Tô Hiểu Lan mới nhớ đến cô còn có một đứa cháu trai phải đi đón.
Nhưng công việc trong tay vẫn chưa làm xong, thế là Tô Hiểu Lan lại đưa ánh mắt mong đợi về phía hai người ở bên ngoài hành lang văn phòng.
Giải Lâm vẫn chưa thảo luận ra kết quả cụ thể về vấn đề “chỗ nào cũng chướng mắt” của Trì Thanh, Tô Hiểu Lan đã thò đầu ra khỏi văn phòng: “Ừm… Nếu như hai người không còn việc gì, có thể đón Hiểu Bác giùm tôi nữa không?”
Thế là hai người gác chủ đề ban đầu qua một bên, lái xe đến trường trung học Quang Viễn đón người. Lần này Tô Hiểu Bác ra rất nhanh, cậu ta vứt cặp sách đựng đồ đến căng phồng lên ghế sau, trong miệng vừa đọc “abandom” vừa lên xe: “abandom,ablilty,able……”
Giải Lâm nhìn kính chiếu hậu: “Hôm nay sao lại chăm chỉ thế, chẳng phải nói không thích học hay sao?”
Tô Hiểu Bác than ngắn thở dài: “Điều quan trọng nhất khi sống chính là vui vẻ, nhưng tiền đề là phải sống đã.”
Bên cảnh sát biết vụ án này có thể không liên quan gì mấy đến thành tích, nhưng những người khác không biết. Cộng thêm tin tức học sinh cấp ba liên tục mất mạng được truyền đi rất nhanh, từ lúc chuyện xảy ra cho đến bây giờ đã được truyền đến tất cả trường cấp ba ở thành phố Hoa Nam.
Tin nóng của các trường đều dán bảy chữ “vụ án giết người ở Hoằng Hải”.
Dù nhà trường thấy một cái thì xóa một cái nhưng vẫn không ngăn được mong muốn thảo luận không ngừng trào dâng của học sinh.
– Hoằng Hải chết ba người rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình
=====================================
– Bạn tui học bên Hoằng Hải, cảnh sát đến đó luôn, ầm ĩ lắm.
Đang thảo luận thì chủ đề dần dần sâu hơn, thông tin cũng dần thay đổi.
– Ba người chết đó thi đội sổ cả khối.
– Nghe nói là vì thành tích kém nên mới bị giết.
Cuối cùng diễn biến thành:
– Hung thủ để lại lời nhắn, sẽ giết sạch tất cả học sinh kém ở thành phố!
Ngay lập tức, các trường cấp ba ở thành phố Hoa Nam ai nấy cũng đều hoang mang.
Đặc biệt là học sinh có thành tích kém, học sinh thường xuyên trốn học chạy đến các quán net không còn đến quán net nữa, học sinh hay thích chơi điện thoại trong giờ học cũng ngoan ngoãn chủ động nộp điện thoại cho giáo viên, học sinh bình thường thích nói leo trong giờ học cũng bắt đầu lễ phép thay đổi tác phong.
Buổi chiều, lúc Võ Chí Bân dẫn theo đám người Tô Hiểu Lan đến đây, chỉ cảm thán một câu: “Vụ án này rúng động giống hệt vụ án liên hoàn mười năm trước…”
Mười năm trước, người bị hại đều là học sinh xuất sắc toàn thành phố.
Mười năm sau, xuất hiện một vụ án nghi ngờ chỉ giết “học sinh kém”.
Lịch sử dường như đối chiếu xoay một vòng, rồi lại dùng cách thức không ai ngờ xoay về lại.
Trong thời gian một ngày ngắn ngủi, vô số học sinh kém nuốt nước mắt làm bài, thể hiện sự nhiệt tình học tập trước nay chưa từng có, bao gồm Tô Hiểu Bác.
“Cháu đã xác thực với cô rồi, người chết thật sự đều đội sổ.”
“Cả ngày hôm nay cháu không chơi điện thoại. Nhà sách Tân Hoa ở cổng trường cháu, sách giáo khoa đều bán sạch. Vốn dĩ cháu còn muốn đi giật một cuốn ôn đề nữa.” Tô Hiểu Bác mơ màng tiếp tục nói, “Cuối cùng đến khi cháu chạy tới nơi, không chỉ sách ôn đề đã bán hết mà ngay cả một quyển luyện chữ cũng chẳng chừa lại cho cháu.”
Tô Hiểu Bác nói xong lại quay sang Trì Thanh, thật lòng thật dạ nói: “Chú găng tay, chú nói rất đúng, nếu không học thì cháu không đến được La Mã.”
Nhưng Trì Thanh hôm đó khịa cậu ta đến mức nghi ngờ cuộc đời lại chẳng để ý đến cậu ta.
Tô Hiểu Bác ngửi thấy một bầu không khí kỳ quái.
Cậu ta hỏi Giải Lâm: “Hai chú cãi lộn à?”
Giải Lâm: “Chúng ta giống đang cãi lộn sao?”
Tô Hiểu Bác: “Giống, vẻ mặt của chú ấy rất lạnh lùng, giống như không muốn nhìn thấy chúng ta vậy.”
Cùng lúc này, có một tiếng “đinh” vang lên.
Điện thoại Giải Lâm kêu.
Giao diện thông báo hiển thị “bạn có một tin nhắn đến từ “cô giáo Ngô””.
Giải Lâm đang định nói “đó là không muốn nhìn thấy cháu”, đừng kèm theo chữ “chúng ta”.
Cuối cùng hắn mới nhìn thoáng qua tin nhắn nữ giáo viên gửi đến thì nghe thấy Tô Hiểu Bác nói: “Bây giờ càng lạnh hơn.”