- Mẫu thân, hắn đang làm gì vậy?
Thạch Âm Cơ hỏi nhỏ.
Thạch Cơ nương nương cũng chau mày, lắc đầu:
- Ta cũng không biết, chắc là nghỉ ngơi. Dù sao hắn cũng đánh liên tục bốn mươi tám tầng thuần dương lôi trạch, có lẽ mệt thật rồi.
Một lúc sau, Chung Nhạc ưỡn ngực, cuối cùng cũng quen với năng lượng trong nhục thân, bước vào trong lôi trạch.
Hắn vừa bước tới, cả lôi trạch lập tức chấn động, tất cả thần thông gần như bạo phát cùng một lúc. Uy năng thần thông tăng vọt ập về phía hắn!
Cảnh tượng này vô cùng hoành tráng, thiên sơn vạn thủy, thảo mộc sâm lâm, trời trăng cuồn cuộn, mây mù mịt mùng, thần thú chạy loạn, tất cả đều là thuần dương thần thông, không biết bao nhiêu Thần Ma tu thành cảnh giới Thuần Dương cũng phải tái mặt nghĩ nếu là họ chắc không thể đỡ nội bất cứ đạo thần thông nào.
Chung Nhạc hét dài một tiếng, đột nhiên mọi pháp lực tụ lại tại một điểm, đao ý vô biên xung thiên, một đạo đao quang chém đứt tầng tầng thần thông, nhắm thẳng thuần dương lôi trạch thần long mà chém tới!
Đao ý của hắn chém tới đâu là mọi thứ đều bị chém đôi tới đó!
Đao quang chém tới trước lôi trạch thần long, nó đột nhiên mở mắt, thuần dương chi khí khủng khiếp bạo phát, long uy chấn động bầu trời!
Thần long giơ móng vuốt, tiếng gầm kinh thiên động địa, đập xuống đao quang!
Đạo đao quang đó đột nhiên chia thành hai, đao quang biến mất, chỉ còn lại một điểm sáng được bao quanh bởi ánh sáng một đen một trắng, đâm thẳng vào long trảo.
Chung Nhạc nhún người nhảy xuống long trạch, từ trên trời rơi xuống, uỳnh một tiếng đâm xuống đất, cúi người nói:
- Bệ hạ, ta có thể nghỉ chưa?
Chung Nhạc vừa đáp đất, từ trong tầng bốn mươi chín thuần dương lôi trạch truyền ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, từ trong cơ thể con thuần dương thần long đố đột nhiên bắn ra vô số đao khí, chém tan tành thuần dương thần long!
Tầng bốn mươic hín uỳnh uỳnh chấn động một tiếng, toàn bộ lôi quang tan biến, thần long tan thành vô số đạo lôi quang.
Lôi quang tan biến, hai thanh thần đao bay ra, biến thành hai đạo lưu quang từ trên trời chém rơi xuống, lần lượt rơi xuống phía sau Chung Nhạc, bắt chéo sau lưng hắn.
Đồ đằng văn sau lưng Chung Nhạc bay lượn biến thành hai chiếc long trảo giữ lấy hai thanh thần đao. Lúc này hắn cúi người trước Vân Sơn Giới Đế.
Tầng thứ bốn mươi chín thuần dương lôi trạch trở lại yên tĩnh.
Vân Sơn Giới Đế ánh mắt lay động nhìn Chung Nhạc, giọng nói từ nơi xa xăm vọng lại, gật đầu nói:
- Nhất Đao Tiểu Thiên Hạ, Chung khanh vất vả rồi!
Vị Giới Đế này đứng dậy, bầu trời rách toạc cũng đang khép lại, cảnh tượng Thiên Đình dần biến mất.
- Nhất Đao Tiểu Thiên Hạ, Thần Đao Chung Nhạc, thần thông đáng kinh ngạc. Có thể luyện đao pháp thần thông tới trình độ này, ngươi đúng là người đầu tiên.
Thạch Cơ nương nương nhìn hắn chăm chăm, khẽ cười:
- Chung Thần Đao, thần đao của ngươi sắc bén, cẩn thận lại tự thương đến mình.
Chung Nhạc ngẩng lên nhìn nàng ta, ngạc nhiên nói:
- Nương nương có ý gì?
Thạch Cơ nương nương nói đầy thâm ý:
- Nghe nói ngươi rất thân với nghịch tặc Trường Canh, hơn nữa Thiên Vân Thập Bát Hoàng hiện nay cũng đi theo ngươi. Thiên Vân Thập Bát Hoàng là dư đảng của nghịch tặc Trường Canh, ngươi nên cẩn thận một chút.
Chung Nhạc thản nhiên cười:
- Thì ra là vậy. Nương nương nghĩ nhiều rồi. Thần đao của ta sắc bén, nhưng sống đao vừa dày vừa nặng, không đến mức tự thương chính mình. Ta thân phận thấp kém, lời nói không có trọng lượng, biết nên làm thế nào mà.
Thạch Cơ nương nương phì cười:
- Ngươi cũng cần phải tự hạ thấp mình như vậy. Vừa rồi bệ hạ gọi ngươi là Chung khanh cũng là có ý phong thưởng cho ngươi đấy. Chưa biết chừng sau này chúng ta lại cùng là quan trong triều.
Nàng ta rời đi, nhàn nhã nói:
- Ta là cánh tay trái của bệ hạ, có trở thành cánh tay phải được hay không thì phải xem thành tựu của ngươi rồi.
Chung Nhạc nhíu mày, cánh tay trái cánh tay phải?
Vân Sơn Giới Đế lại coi trọng ta sao?
- Đều là tại Tân Hỏa gây họa, liền một lèo đánh tới bốn mươi tám tầng!
Khí tức của hắn không ổn định, dường như có xu hướng suy giảm. Chung Nhạc giật mình, vội trở về nơi ở, khí tức đột nhiên tụt mạnh khiến hắn không khỏi loạng choạng.
Chiêu Trảm Đạo vừa rồi của hắn giết chết thuần dương lôi trạch thần long, không phải đao pháp của hắn hơn Tân Hỏa mà là hắn truyền hết pháp lực vào một đao đó, không giữ lại bất cứ cái gì.
Vừa rồi hành lễ với Vân Sơn Giới Đế, nói chuyện với Thạch Cơ nương nương hắn cũng phải gắng gượng giữ cho khí tức không tụt, giờ đã yên tâm nên mới trở nên hư nhược như vậy.
- Cũng may đã qua được một ải này rồi. Chỉ cần qua được, Vân Sơn Giới Đế muốn tra tới ta cũng khó.
Chung Nhạc thở phào.
Lúc này, các lộ chư hầu tới Địa Ngục dẹp oạn đã trở về triều bẩm báo Vân Sơn Giới Đế:
- Bệ hạ, nghịch tặc Trường Canh đã bị cướp đi, không biết tông tích.
Vân Sơn Giới Đế trầm ngâm một lúc, nói:
- Tuyên Thập Thất Đế Tử Hách Liên Thiên Chính vào triều!