- Nếu ngươi rời khỏi đây ta sẽ nói với họ ngươi cưỡng bức ta, ta không phục tùng, ngươi đánh ta thành thế này!
Chung Nhạc bùng nổ sát cơ, Thạch Âm Cơ đột nhiên cởi áo, cười:
- Ngươi cũng có thể hung hăng hơn một chút. Nhưng khi đi vào thì ta muốn ngươi đánh ta thật mạnh…
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên quỷ dị.
Một lúc sau Chung Nhạc đứng dậy, tâm niệm khẽ động, chiếc áo Quân Vô Đạo làm cho hắn hiện ra, bao phủ quanh người. Thiếu niên Chung Sơn thị nhìn nữ tử đang ngủ như con mèo nhỏ, nhíu mày.
- Như vậy không đúng, tuyệt đối không đúng!
Chung Nhạc trán toát mồ hôi lạnh, nghĩ bụng:
- Không đúng, không thể có liên quan gì tới nữ tử này. Mẫu thân nàng ta là Thạch Cơ nương nương, phụ thân là Hách Liên Vân Sơn Giới Đế, có huyết hải thâm thù với Canh Vương Gia và Thiên Vân Thập Bát Hoàng, lẽ nào ta lại ngủ với nàng ta được? Huống hồ…
Hắn cười không được khóc cũng không xong:
- Nàng ta là đồ điên! Nhưng đã ngủ rồi thì phải làm sao? Chẳng trách Tân Hỏa lại nói ta không quản được thắt lưng, quả nhiên như vậy…
- Làm tốt lắm!
Đột nhiên tiếng của ngọn lửa nhỏ vọng ra, nham nhở nói:
- Làm tốt lắm, thiếu niên Phục Hy thị, trâu giống của Chung Sơn thị, cuối cùng ngươi cũng hiểu trọng trách trên vai mình rồi, sản sinh Phục Hy thần tộc, trọng trách lớn lao của thần tộc cuối cùng cũng có thể giao cho ngươi.
Chung Nhạc rùng mình:
- Tân Hỏa, ngươi vẫn ở đây?
- Đương nhiên.
Tân Hỏa đắc ý nói.
- Ngươi thấy hết rồi?
Chung Nhạc lạnh người:
- Sao ngươi không lên tiếng nhắc nhở ta?
- Ta vốn định lên tiếng chỉ điểm cho ngươi, nhưng lại sợ dọa ngươi sợ chết nên không nói gì.
Ngọn lửa nhỏ cười hề hề:
- Nhưng ngươi vậy là đủ rồi, không cần ta chỉ điểm cũng rất thành thục.
Chung Nhạc sững người, cảm thấy nửa đời sau danh dự đã mất cả rồi. Tân Hỏa hưng phấn nói:
- Chỉ có Thạch nữ thôi chưa đủ, còn cả Y Uyển Quân, Vi Nhan, ngươi phải nỗ lực nhiều vào, phấn đấu vì tương lai của Phục Hy thị!
…
- Nữ tử này là kẻ điên, tuyệt đối không được có lần thứ hai!
Chung Nhạc thầm hạ quyết tâm khi nào Thạch Âm Cơ tỉnh sẽ đuổi nàng ta đi ngay. Hắn nghĩ bụng:
- Bất luận nàng ta giở trò gì thì ta đều phải giữ chặt cái thắt lưng của mình.
Mấy tháng sau đó, Thạch Âm Cơ lạnh lùng như băng với Chung Nhạc, thỉnh thoảng lại nói kháy chọc ngoáy, châm biếm xuất thân của hắn, Chung Nhạc nộ hỏa bùng cháy, nửa đêm gõ cửa, thiếu niên phẫn nộ kéo nàng ta vào phòng một trận đánh đập, xong lại một trận mây mưa.
Thiếu niên Chung Sơn thị thầm ảo não:
- Lần này ta nhất định sẽ quản tốt cái thắt lưng…
- Lần này chắc chắn là được, nàng ta nói gì ta cũng kệ!
- Lần này ta tuyệt đối không động vào nàng ta!
…
Nửa năm đã gần tới, đội thuyền ngày một gần với Ba La Lục Đạo Giới. Mọi người trên thuyền lần lượt xuất quan, đứng trên tàu nhìn ra xa. Chung Nhạc yên tâm, mấy hôm nay Thạch Âm Cơ không tới tìm hắn, rõ ràng đang sẵn sàng cho trận đại chiến sắp tới, hơn nữa trên mặt nàng ta còn bị thương, nếu gặp Vân Sơn Giới Đế chắc chắn sẽ bị hỏi, nàng ta cũng cần thời gian dưỡng thương.
Chung Nhạc hiếm có thời gian được yên bình vậy, đứng trên thuyền nhìn ra xa thì thấy quầng sáng quanh Ba La Lục Đạo Giới. Bàn Cổ Thần Nhân ngồi trong quầng sáng nhắm mắt điều khiển sự vận hành của Lục Đạo Giới.
Đột nhiên thuyền rung lắc dữ dội, dường như gặp phải sức mạnh vô hình, thuyền bị ném ra khỏi quầng sáng, truyền tống bị gián đoạn.
- Không phải lo lắng, đây là Thượng Cổ Chiến Trường, chúng ta bị sóng dao động của nó làm gián đoạn truyền tống.
Thượng Thiên Vương truyền âm tới. Hắn hiện thân trên mũi thuyền, dặn dò người cầm cờ, tung kỳ ngữ liên hệ các thuyền khác, cười nói:
- Ta đã từng tới đây nhiều lần, không có nguy hiểm mấy, đảm bảo có thể đưa các ngươi bình an tới Ba La Lục Đạo Giới.
Hắn nhìn Chung Nhạc, nửa cười nửa không nói:
- Nhạc Hầu mấy ngày nay vất vả rồi…
Chung Nhạc giật mình:
- Lẽ nào lão hồ ly này nhìn ra điều gì?
Thượng Thiên Vương nói:
- Thượng Cổ Chiến Trường nghe nói là chiến trường từ mười vạn năm trước, Giới Đế từng nhắc với ta, đây chắc là nơi giao đấu của các cường giả đế cấp, vô cùng ác liệt!
- Đế cấp?
Hoa Chấn Xuyên hỏi:
- Là Giới Đế sao?
- Là Thiên Đế.