Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 103

– Ý ngươi là người cách đây không lâu đã tới Đại Nguyên Hoang Địa cứu Quân Tư Tà là Chung Sơn thị?

“Thủy Thanh Nghiên” lắp bắp kinh hãi, suy tính rồi nói:

– Không thể nào! Số Luyện khí sĩ trong núi Kiếm Môn này lấy long làm thần thông không hề ít. Đoạn thời gian đó Chung Sơn thị đang ở trong Linh Không Điện tìm hiểu linh, sao có thể chạy tới Yêu tộc được? Hơn nữa Kiếm Môn không thể nào phái một tên tiểu tử mới ngộ linh vào nhóm cường giả tới cứu Quân Tư Tà kia được. Dẫu sao cũng phải phái đường chủ, trưởng lão gì đó mới đúng chứ…

Hiếu Sơ Tình cũng nhíu mày suy tư, nói:

– Người nọ thông qua núi lửa trong lòng Cô Hà thành truyền tống tới mặt trăng, lại từ mặt trăng trở về núi lửa, sau đó liền phát hiện ra tung tích hắn ở Đại Nguyên Hoang Địa. Kẻ này hẳn là trùng hợp gặp được Quân Tư Tà đang trọng thương sắp chết, chứ thực sự không phải Kiếm Môn phái hắn ra tiếp ứng. Mà theo dấu vết chiến đấu ở Đại Nguyên Hoang Địa, người này hoàn toàn có tu vi Thoát Thai cảnh, cho nên hắn nhất định thuộc nội môn của Kiếm Môn, bởi vậy ta mới vào nội môn để tra xét. Nhưng nếu khi đó Chung Sơn thị mà ở Linh Không Điện, có lẽ không có khả năng chạy tới Yêu tộc…

Hai nữ tử, một là thần của Ma tộc, một là thiếu nữ Thần tộc, nhưng đều không nghĩ ra nổi vấn đề này.

“Thủy Thanh Nghiên” đột nhiên nói:

– Thần sứ từng ra tay với Chung Nhạc, tình hình cụ thể thì phải hỏi thần sứ mới có thể biết trong khoảng thời gian này Chung Nhạc có rời khỏi Kiếm Môn hay không.

– Thần sứ…

Hiếu Sơ Tình chớp mắt, hiển nhiên có chút kiêng kỵ vị thần sứ phụ trách Đại Hoang, cười nói:

– Chỉ là việc cỏn con, không cần phải làm phiền thần sứ. Người nọ để lại dấu chân trên mặt trăng, chỉ cần xem dấu chân của Chung Sơn thị là biết có phải hắn hay không! Mà vừa rồi hắn đấu với Đàm Chân, có để lại không ít dấu chân trên vách đá!

“Thủy Thanh Nghiên” nhìn nàng ta một cái, lòng cảnh giác: “Nữ tử Thần tộc này dường như không ngốc nghếch như vẻ bề ngoài, không thể khinh thường. Nàng ta vừa tới liền lấy lòng ta, đoán chừng là biết thế lực của mình ở Kiếm Môn nhỏ bé, thực lực cũng không mạnh, nên muốn kéo ta nhập bọn để đối kháng vị thần sứ ẩn nấp trong Kiếm Môn. Thật biết tính toán!”

Hai nữ tử bay tới vách núi đá, cẩn thận quan sát, rồi sắc mặt cô nào cũng đen kịt lại. Hóa ra dấu chân trên vách đá có không ít, nhưng ngoài dấu chân của Đàm Chân ra thì không có Đàm Chân của Chung Nhạc, chỉ có những vết trảo cực lớn của giao long, hẳn là để lại khi Chung Nhạc dùng tinh thần lực hóa thành long trảo ở đôi chân mình.

– Ta không tin Chung Sơn thị với Đàm Chân đánh nhau lâu như vậy mà không để lại dấu chân nào!

Hiếu Sơ Tình hạ xuống núi rừng nơi Chung Nhạc và Đàm Chân giao thủ, sắc mặt lại đen. Bởi nơi này hỗn độn vô cùng, mà nơi giao thủ lại chỉ có một chưởng ấn thật lớn, chính là chưởng ấn khi Chung Nhạc dùng tay đẩy tan bụi mù, mà dấu chân thì không có cái nào.

– Chung Sơn thị Chung Nhạc này rất đáng hoài nghi, không thì hắn sẽ không xóa đi tất cả các dấu vết của mình!

“Thủy Thanh Nghiên” suy tư:

– Nếu hắn để lại một hai dấu chân thì còn đỡ, nhưng hắn cố tình xóa hết đi, chắc chắn có vấn đề!

Hiếu Sơ Tình gật đầu:

– Sở dĩ ta muốn để lội linh hồn Nguyệt diệu của ta ngay trước mặt tất cả Luyện khí sĩ nội môn là muốn dụ người nọ ra, làm người nọ biết ta, sẽ phòng bị ta vạn phần. Hắn càng phòng bị, sẽ càng dễ lộ dấu vết để ta phát hiện. Mà tên Chung Sơn thị Chung Nhạc này đã để lộ dấu vết rồi. Rất đáng nghi! Tiếc là hắn không để lộ hồn binh. Trên trận chiến ở Đại Nguyên Hoang Địa có dấu vết của hồn binh, nếu thấy hồn binh là biết phải hắn hay không!

“Thủy Thanh Nghiên” nghi ngờ hỏi:

– Hồn binh?

– Kẻ ở Đại Nguyên Hoang Địa kia khi giao thủ với Luyện khí sĩ Yêu tộc đã để lại dấu vết của hai món hồn binh, một món là hồn binh có giấu nhiều kiếm khí ở trong, món kia là một thanh đao!

Hiếu Sơ Tình chớp mắt, nói:- Nếu Chung Sơn thị dùng hồn binh, là có thể xác định là hắn hay không phải. Tiếc rằng hắn khi đánh nhau với Đàm Chân lại không dùng cái nào.

“Thủy Thanh Nghiên” cười khanh khách:

– Điều khiến ta tò mò là tại sao Thần tộc Hiếu Mang lại truy sát một tên tiểu quỷ Nhân tộc đi qua mặt trăng, Sơ Tình có thể nói cho ta biết không?

Hiếu Sơ Tình cũng cười đáp:

– Tình hình cụ thể thì ta không rõ, ta chỉ phụng lệnh làm việc thôi.

Hai thiếu nữ nhìn nhau, cũng biết cả hai đều không tin tưởng đối phương.

- Kiếm lục thập tứ thức của Thủy Đồ thị quả nhiên là tuyệt học nhất đẳng! Khó trách Kiếm Kiển của Thủy trưởng lão Thủy Tử An lại xếp vào một trong mười hung binh. Thủy Tử An trưởng lão quả nhiên có tài hoa hơn người.

Chung Nhạc và Đàm Chân “trao đổi” với nhau, cuối cùng hắn cũng học được hai mươi bảy thức đầu của Kiếm lục thập tứ thức. Kiếm lục thập tứ thức là phương pháp bày ra sát trận điều khiển sáu mươi bốn thanh Kiếm Kiển, cũng chính là kiếm trận, là một loại kiếm pháp cực kỳ nguy hiểm. Chung Nhạc từng giao thủ với đệ tử Thủy Đồ thị như Thủy Thanh Hà, không hề xa lạ loại kiếm pháp này. Lúc ấy hắn chưa nhìn ra điểm hay của loại kiếm pháp này. Nhưng sau khi “trao đổi” với Đàm Chân, được kiếm quyết đầy đủ của hai mươi bảy thức đầu, hắn mới biết Kiếm lục thập tứ thức này khủng bố cỡ nào.

Muốn phát huy được loại kiếm pháp này, phải dùng tơ kiếm Kiếm Kiển. Khi giao chiến với Chung Nhạc, đám người Thủy Thanh Hà chỉ dùng Thủy kiếm khí bình thường, cho dù uy lực hay sự biến hóa của kiếm pháp thì đều vô cùng bình thường.

Nhưng nếu dùng loại hồn binh như Kiếm Kiển thì uy lực của kiếm pháp sẽ tăng lên gấp mười lần, hơn nữa kiếm thế trở nên vô cùng quỷ dị, làm người ta khó lòng phòng bị.

Mạnh nhất là kiếm nhất thức thao túng một sợi tơ kiếm, kiếm nhị thức thao túng hai sợi, dần tăng lên, kiếm trận càng lúc càng phức tạp. Đến kiếm nhị thập thất thức, kiếm trận đã phức tạp tới mức Đại Nhật nguyên thần của Chung Nhạc cũng khó mà điều khiển được. Tới kiếm lục thập tứ thức, sợ rằng yêu cầu với nguyên thần cũng đạt tới mức biến thái rồi.

“Khó trách Đàm sư huynh nói Kiếm lục thập tứ thức không phù hợp với con đường của hắn. Con đường hắn đi là theo cương mãnh, mà Kiếm lục thập tứ thức lại theo con đường biến hóa, yêu cầu năng lực khống chế và tính toán thuộc hàng biến thái, không có tư chất về mặt này thì có mất bao lâu cũng không học nổi.”

Chung Nhạc thầm nghĩ: “Hai mươi bảy thức kiếm này rơi vào tay Đàm Chân sư huynh đúng là phí của trời, phải vào tay ta mới có thể phát huy được uy lực cao nhất.”

Đàm Chân cũng như ước nguyện, học được pháp môn phòng ngự và tấn công của võ đạo tông sư. Y tinh thông rất nhiều công pháp của các đại thị tộc, khiến đủ loại đồ đằng văn hiện bề ngoài làn da, thậm chí còn khắc cả tinh thần lực vào trong xương cốt, đạp không bước đi, hưng phấn thi triển các loại công pháp mà võ đạo tông sư mới thi triển được, đánh cho không khí nổ đùng đùng, uy thế kinh người.

Nhất là y học được công pháp và Ngư Long đồ đằng từ Hữu Ngu thị, khiến toàn thân phủ kín long lân thuẫn, trong cơ thể ngập tràn quái lực, nên thực lực về mặt cận chiến phải nói là mạnh mẽ hơn Chung Nhạc rất nhiều.

Tu vi y vốn cao hơn Chung Nhạc, giờ phút này được thêm pháp môn phòng ngự và tấn công của võ đạo tông sư nên càng như hổ mọc thêm cánh.

Nhưng khuyết điểm của Đàm Chân cũng vô cùng rõ ràng. Y không có pháp môn luyện thể thượng thừa. Suy cho cùng y chỉ dựa vào phương thức của Luyện khí sĩ để tăng khí lực của mình lên, chứ không phải thân thể của y được như vậy. Mà Đại Nhật Bảo Chiếu Quyết của Chung Nhạc mới là luyện thể diệu quyết chân chính, khiến thân thể mạnh được như võ đạo tông sư.

– Được pháp môn này của võ đạo tông sư, ta có thể leo lên chí ít là năm vị trí nữa trên bảng Long Hổ rồi!

Đàm Chân cười ha ha, hạ xuống đất, nói:

– Chung sư đệ, giờ ta đi khiêu chiến mấy người xếp hạng trên ta trong bảng Long Hổ đây, có muốn đi cùng không? Với thực lực của ngươi hiện giờ thì cũng có thể xếp vào tốp ba mươi rồi đó!

Chung Nhạc lắc đầu, cười đáp:

– Kiếm nhị thập thất thức này khá khó học, ta còn cần thời gian mới có thể nghiên cứu thấu triệt được. Hơn nữa ta không thể thi triển kiếm nhị thập thất thức này trong lúc khiêu chiến được, khiến Thủy Đồ thị thấy ta thi triển kiếm pháp này thì sẽ đoán là sư huynh đã dạy cho ta, không tốt chút nào.

– Chung sư đệ suy nghĩ cho ta, ngu huynh vô cùng cảm kích.

Đàm Chân đi ra ngoài, cười nói:

– Ta đi khiêu chiến đây, hãy chờ tin tốt lành từ ta!

Chung Nhạc đứng dậy đưa tiễn, sau đó quay về động phủ, thấp giọng nói:

– Hơn nữa việc ta học được kiếm nhị thập thất thức này không thể để Hiếu Sơ Tình biết được. Hiện giờ chắc là Hiếu Sơ Tình đã phát hiện ra dấu vết ta để lại rồi nhỉ? Lúc giao chiến với Đàm Chân sư huynh, ta không để lại một dấu chân nào, cũng không sử dụng hồn binh, nhưng càng như vậy sẽ khiến nàng ta hoài nghi. Sau đó chờ khi ta xuống núi, nàng ta sẽ đuổi theo…

Hắn nhếch môi cười:

– Hiếu Sơ Tình, ta đang tạo cơ hội cho ngươi nhìn thấu ta, đồng thời cũng tạo cơ hội cho ta giết ngươi. Mong là ngươi nắm cho thật chắc!

Hắn tĩnh tâm lại, cẩn thận nghiên cứu các loại biến hóa của kiếm nhị thập thất thức. Muốn học kiếm nhị thập thất thức không phải là chuyện đơn giản. Thủy Tử An trưởng lão tài hoa hơn người, kiếm pháp mà ông ta tạo nên có thể học thông được trong vài ngày thì Kiếm Kiển đã không được gọi là một trong mười loại hung binh rồi.

Rầm!

Chung Nhạc phóng tinh thần lực ra từ thức hải, tạo nên sóng nước bay lên không trung, hóa thành một con cực mãng dài tới mấy trăm trượng bay lượn trên không trung thức hải, biến hóa khôn lường. Hiển nhiên là hắn quan tưởng kiếm nhất thức biến hóa diễn luyện trong thức hải.

– Muốn giết Hiếu Sơ Tình, phải dựa vào kiếm nhị thập thất thức!

Trên không trung thức hải, cự mãng quay cuồng thi triển ra kiếm ý và biến hóa của kiếm nhất thức. Qua không biết bao lâu, đột nhiên một con cự mãng khác lại bay ra từ trong thức hải. Song mãng bay múa, tạo nên kiếm trận, biến hóa càng nhiều hơn.

Lại không lâu sau, con đại mãng thứ ba bay ra, gia nhập vào kiếm trận. Chung Nhạc tập trung diễn luyện, đồng thời suy tính ảo diệu và biến hóa giấu trong kiếm nhị thập thất thức. Số đại mãng do tinh thần lực hắn biến ra cũng tăng dần lên, mỗi lần tăng thêm một con có nghĩa là hắn đã nắm giữ thêm được một thức kiếm, bắt đầu nghiên cứu thức kiếm quyết tiếp theo.

Thời gian từng ngày trôi đi, trong thức hải của Chung Nhạc đã có hai mươi con đại mãng. Hắn đã diễn luyện tới kiếm nhị thập thức, lượng biến hóa của hai mươi thức kiếm này khiến đầu óc hắn chịu tải cực nặng nề. Tòa sát trận này biến hóa quá nhiều, lại còn phải khống chế tơ kiếm một cách tinh chuẩn, khiến hắn cảm thấy vô cùng quá sức.

Tuy Chung Nhạc có ấn tượng không tốt với Thủy Tử An, thậm chí cho rằng ông ta chính là phản đồ của Kiếm Môn, nhưng cũng không khỏi bội phục vị trưởng lão này, không ngờ ông ta lại có thể sáng tạo ra được loại kiếm trận biến thái như thế.

– Kiếm nhị thập thức này cũng đủ dùng rồi!

Chung Nhạc đột nhiên mở mắt, lẩm bẩm:

– Bởi vì kiếm khí của ta chỉ có hai mươi đạo, mười tám đạo san hô kiếm khí, một Long Tướng kiếm khí và một Mộc kiếm khí!

Tân Hỏa bỗng chợt lên tiếng:

– Nhạc tiểu tử, muốn giết tiểu bò cái Thần tộc kia, ngươi sử dụng kiếm nhị thập thức sẽ không làm được, nhưng kiếm tứ thức có khi lại có cơ hội giết ả!
Bình Luận (0)
Comment