Đông A và Hy Hòa khẩu khí rất lớn, trong ngữ khí có chút tự cao, coi thường luyện khí sĩ ở hạ giới. Vân Sơn Giới Đế mắt sáng lên, nghĩ bụng:
- Sao họ biết Chung Nhạc là đệ nhất luyện khí sĩ của ba nghìn Lục Đạo Giới? Đúng rồi, đại tỉ thí lần này, mười luyện khí sĩ mạnh nhất vào Tử Vi Tinh Vực tu luyện, chắc chắn họ nghe mười luyện khí sĩ đó nhắc tới việc Chung Nhạc đánh bại Ba Đích.
Hắn không biết là Ba La Giới Đế đã nói chuyện của Chung Nhạc cho Đế Quân, trong lòng không khỏi kích động:
- Hai vị này chắc còn chưa biết chuyện Chung Nhạc vượt qua thuần dương lôi trạch. Nếu biết thì chắc khẩu khí sẽ không lớn như vậy. Nhưng luyện khí sĩ Tử Vi Tinh Vực đúng là rất lợi hại, dù họ giết Chung Nhạc hay bị Chung Nhạc giết thì đều có lợi chứ không hại gì cho ta.
Vân Sơn Giới Đế nghĩ vậy, cười:
- Hai vị không biết đó thôi, lần này Nhạc Hầu đã vượt qua tám mươi mốt tầng thuần dương lôi trạch, ăn Thuần Dương Đạo Quả, lúc này vẫn ở trong thuần dương lôi trạch tham ngộ, giờ đã không còn như xưa nữa rồi.
Đông A và Hy Hòa có chút thất vọng:
- Hắn đã thành thần rồi sao? Ta vốn còn tưởng có thể giao đấu với hắn khi còn cùng cảnh giới xem thực lực thế nào. Giờ hắn đã thành thần thì không được rồi.
Hai người không hề nhắc chuyện Chung Nhạc vượt qua tám mươi mốt tầng thuần dương lôi trạch mà chỉ có chút thất vọng với việc Chung Nhạc thành thần.
- Nhạc Hầu chưa thành thần mà dùng Thuần Dương Đạo Quả để tôi luyện nhục thân.
Vân Sơn Giới Đế nói:
- Ta đoán hắn định tranh thủ cơ hội này luyện thành Thuần Dương chi thể. Hai vị lẽ nào không lo lắng thực lực của hắn? Dù sao hắn cũng đã vượt qua thuần dương lôi kiếp.
Đông A và Hy Hòa nhìn nhau cười, Đông A nói:
- Một nhân tộc tu luyện được tới bước này thật không dễ dàng. Chẳng trách hắn trở thành đệ nhất luyện khí sĩ của ba nghìn Lục Đạo Giới. Nhưng dù sao ba nghìn Địa Giới cũng chỉ là hạ giới, luyện khí sĩ đi ra từ đó có ưu việt thế nào cũng không thể sánh được với luyện khí sĩ của Tử Vi Tinh Vực. Khoảng cách quá xa, cho dù hắn có thành tựu thì cũng không thể địch lại được với bọn ta.
Hy Hòa nói:
- Giới Chủ không biết đó thôi, bọn ta đã tu thành Thuần Dương Nhục Thân lâu rồi. Nếu bọn ta muốn vượt thuần dương lôi trạch thì chắc chắn cũng có thể tới tầng tám mươi mốt, chỉ là không cần thiết mà thôi.
Vân Sơn Giới Đế tim khẽ run lên, cười:
- Nếu vậy thì ta sẽ lệnh cho một vị thiên thần dẫn hai vị tới gặp Nhạc Hầu.
- Nhạc Hầu?
Đông A, Hy Hòa nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên, nói:
- Giới Đế bệ hạ lại phong hầu cho một nhân tộc. Lẽ nào không biết Tử Vi Tinh Vực cấm kỵ phong hầu cho nhân tộc hay sao? Tại Tử Vi Tinh Vực, chỉ có một vị Nhân Hoàng, mà còn là huyết thống Lôi Trạch, không hề có quan cao nào khác là nhân tộc. Nhân tộc muốn phong hầu thì phải có huyết mạch của thần tộc ma tộc khác. Hơn nữa còn phải tra ngược lại chín đời, chín tộc, chín đời chín tộc không vấn đề gì mới được đảm nhiệm thần chức.
Vân Sơn Giới Đế có chút lo lắng hai người này nắm được điểm yếu của hắn.
Đông A cười:
- Bệ hạ yên tâm, bọn ta sẽ không nói việc này ra. Hạ giới quản lý lỏng lẻo cũng là bình thường, hơn nữa có lẽ nhân tộc Chung Nhạc lần này khó lòng thoát kiếp nạn, bệ hạ cũng không cần phải lo về chuyện này.
Vân Sơn Giới Đế lập tức cho một vị thiên thần dẫn đường cho hai người họ, vị thiên thần kia lĩnh mệnh, dẫn họ tới Thiên Giới.
- Hai tiểu bối này lại đều tu thành Thuần Dương Nhục Thân, thực lực đúng là cực kỳ cường đại. Tử Vi Tinh Vực dù sao cũng là nơi thiên tài đông đảo.
Vân Sơn Giới Đế cảm khái:
- Họ còn trẻ như vậy đã biết đe dọa, đúng là hậu sinh khả úy, không hổ là thiên tài xuất thân từ nơi cao quý, tâm cơ thủ đoạn đều thật lợi hại.
Vị thiên thần đó dẫn hai người tới Thiên Giới, đưa tới nơi Chung Nhạc vượt kiếp. Hy Hòa và Đông A ngẩng lên nhìn thì thấy một thiếu niên đang ngồi ở tầng thứ tám mươi mốt lôi trạch, đang tiềm tu tham ngộ.
Xung quanh hắn là các loại đồ đằng văn bay lượn, ánh sáng chói lóa, liên tục in lên nhục thân hắn.
- Quả nhiên là nhân tộc.
Hy Hòa và Đông A nhìn thấy Chung Nhạc, không khỏi động dung, Hy Hòa tán thưởng:
- Nhân tộc này rất mạnh, thực lực rất cao.
Đông A gật đầu:
- Chỉ là nhân tộc mà tu luyện được tới bước này, vượt qua tất cả luyện khí sĩ của ba nghìn Lục Đạo Giới, ai có thể tin được trên người hắn không có bí mật gì? Sư tôn hoài nghi hắn không sai, hắn rất đáng khả nghi.
Hy Hòa nói với vị thiên thần bên cạnh:
- Ngươi đánh thức hắn đi.
Vị thiên thần kia vội nói:
- Nhạc Hầu đang ngộ đạo, nếu tùy tiện kinh động hắn, e là sẽ làm gián đoạn việc ngộ đạo của hắn.
- Dù sao cũng là kẻ sắp chết, đánh thức thì sao?
Đông A cười khảy:
- Lời của ta ngươi cũng dám không nghe?
Vị thiên thần kia cười trừ:
- Hai vị, Giới Đế bệ hạ dặn ta dẫn hai vị tới đây chứ không nói ta phải nghe lệnh của hai vị. Tiểu thần đã đưa hai vị tới nơi, không còn việc gì của ta nữa, xin cáo từ!
Một tiếng bạt tai vang lên, vị thiên thần kia ôm mặt, bất giác đại nộ, trừng trừng nhìn Hy Hòa. Hy Hòa thản nhiên:
- Cho ngươi một cái tát giáo huấn, thần của hạ giới phải biết trời cao đất dày, ngươi lui đi!
Vị thiên thần đó nộ hỏa xung thiên, muốn động thủ nhưng lại không dám, đành hầm hầm rời đi.
- Chỉ là một tiểu thần của hạ giới lại cũng dám ngang ngược.
Đông A lắc đầu cười:
- Lẽ nào hắn không biết hắn cũng là huyết mạch thấp kém nhất trong thần tộc. Sư muội cũng thật là, lại so đo với thần tộc thấp kém đó.
Hy Hòa cười:
- Hắn không biết tốt xấu, vì thế giáo huấn hắn một chút. Sư huynh, huynh hay muội đây?
- Để ta.
Đông A cong tay búng một cái, vô số đồ đằng văn bay ra, biến thành một con chim lửa bay lên giữa không trung, giang cánh bay thẳng lên tầng tám mươi mốt lôi trạch, tạo thành tiếng vù vù mạnh mẽ.
- Kẻ nào to gan vậy?
Trên Thiên Giới vọng ra tiếng quát phẫn nộ. Thạch Âm Cơ, Quân Vô Đạo, Vi Nhan, Lịch Thiên Hành, Dư Bá Xuyên mấy người họ cùng lao ra. Từ Tề Nhạc Hầu phủ phía xa, mấy người Cư Ẩn cũng lao ra, sát khí đằng đằng, nhìn về hướng Hy Hòa và Đông A, không khỏi đại nộ.
- Các ngươi muốn gì?
Cư Ẩn quát lớn:
- Nhạc Hầu đang ngộ đạo, nếu các ngươi làm gián đoạn chính là làm hỏng tiền đồ của hắn! Còn không mau dừng tay?
Đông A coi như không nghe thấy, vẫn nhìn lên tầng tám mươi mốt lôi trạch, lộ vẻ ngạc nhiên:
- Ủa, tên nhân tộc này vẫn có thể ngộ đạo, không hề bị ta kinh động, định lực lớn thật!
Trong tiếng vù vù của chim lửa, thân hình Chung Nhạc khẽ lắc, tư thế vô cùng đặc biệt, vừa hay nằm giữa khoảng trống của sóng âm thần thông của hắn, tránh được uy năng của thần thông sóng âm.
Đông A và Hy Hòa mắt sáng lên, chiêu này cực kỳ cao minh, Chung Nhạc rõ ràng đang ngộ đạo nhưng nhục thân lại có động tác huyền diệu như vậy.
Có thể dùng chuyển động của nhục thân tránh né thần thông sóng âm, động tác của nhục thân hắn dường như chính là một loại thần thông huyền diệu.
- Hắn đang trong lúc ngộ đạo, gần với đạo, công kích bên ngoài chưa tới thì nhục thân đã tự động cảm ứng, thực hiện việc tránh đòn. Nhục thân có thể thông qua động tác tinh tế biến thành thần thông, đúng là rất hiếm gặp.
Đông A cười:
- Nhân tộc này đúng là rất cừ khôi, ta có hứng thú hơn với hắn rồi đấy.
Hắn tung ra một chưởng lên không trung, bầu trời lập tức lún xuống một khoảng, trên bầu trời xuất hiện một cái chưởng ấn đánh xuống Chung Nhạc.
- Khốn kiếp!
Mấy người Cư Ẩn lập tức tấn công, quát lên:
- Ngươi là luyện khí sĩ sao có thể hạ lưu như vậy? Vừa rồi ta đã nói, Nhạc Hầu đang ngộ đạo, không được làm phiền!
Đông A bỏ ngoài tai:
- Sư muội, giáo huấn chúng một chút là được, đừng làm chúng bị thương.
Tà áo phía sau Hy Hòa bay lên, dải lụa áo bay lên nhằm vào mấy người Thạch Âm Cơ, Quân Vô Đạo, Cư Ẩn. Bọn họ đều hự hự mấy tiếng, thổ huyết bay ngược về sau.
- Luyện khí sĩ hạ giới đúng là quá yếu ớt.
Hy Hòa lắc đầu, dải áo bay về, khẽ lơ lửng phía sau:
- Tuy tu hành thần thông Tạo Vật Chủ nhưng ngộ tính quá kém, biết ngọn mà không biết gốc.
Mấy người Cư Ẩn rơi xuống đất, loạng choạng lùi về sau, lại phun một ngụm máu tươi, trong lòng vừa kinh vừa nộ:
- Hai nam nữ này lai lịch thế nào? Sao lại mạnh như vậy?
- Chúng nói chúng ta là luyện khí sĩ hạ giới, lẽ nào chúng từ Tử Vi Tinh Vực tới?
Lúc này, bàn tay thần thông của Đông A tới tầng tám mươi mốt lôi trạch, chưởng ấn tuy là thần thông biến thành nhưng có vô số đồ đằng văn. Hoa văn bàn tay giống như vực thẳm trong núi, các loại đồ đằng văn núi non hiện ra, một chưởng hiện được hết tạo hóa chi công, thần diệu vạn phần!
Chưởng ấn rơi xuống, Chung Nhạc đột nhiên đứng dậy, hai mắt nhắm chặt, bước chân vô cùng huyền diệu đi qua đi lại trong lôi trạch, lúc tiến lúc lùi, lúc trái lúc phải.
Bàn tay thần thông của Đông A đánh xuống, hắn vẫn đi lại trong lôi trạch, đi qua giữa các đồ đằng văn của bàn tay thần thông đó, không hề chạm tới uy năng thần thông.
Đông A sắc mặt ngưng trọng, thấy bước đi của Chung Nhạc vô cùng huyền diệu, sau khi đi qua hoa văn trên bàn tay của hắn thì đột nhiên dừng lại, vẫn ở trong lôi trạch, ngồi khoanh chân, vẫn không mở mắt, cũng không bị gián đoạn ngộ đạo.
- Cường giả!
Đồng tử Đông A co lại, cười ha hả:
- Lâu rồi mới gặp được người như vậy, ta cũng không kìm được tính hiếu thắng! Tốt, tốt!
Hắn tế một đạo thần quang, khí thế bạo tăng, khóa chặt Chung Nhạc, định tấn công hắn thì đột nhiên vào khoảnh khắc đó thân hình Chung Nhạc đột biến mất khỏi lôi trạch. Chung Nhạc bước chân như chớp chạy tới.
Đông A giật mình, muốn biến chiêu mà không kịp, vội đẩy hai tay về phía trước.
Ngay lúc đó, Chung Nhạc đã từ trên trời lao xuống, uỳnh một tiếng, thân hình Đông A chấn động mạnh, cảm thấy bản thân như bị cả một ngôi sao va vào, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, thân bất do kỷ ngã ra sau, lăn lộn mấy vòng, tạo ra một cái hố lớn dưới đất xong lại bật lên, rồi lại tạo ra một cái hố lớn, cứ thế liên tục tạo ra tới hơn chục cái hố mới dừng lại.
Ộc!
Đông A hộc máu, ngẩng lên nhìn Chung Nhạc, thấy hắn giống như mộng du, hai mắt vẫn nhắm, không bị khí thế của hắn khóa chặt. Thiếu niên nhân tộc này lại ngồi khoanh chân, vẫn trong trạng thái ngộ đạo.