Rốt cuộc hắn đã vung đao lên chém Thiên Nguyên Luân Hồi Kính bao nhiêu lần?
- Ta không thông minh, thậm chí đôi khí rất ngu xuẩn.
Chung Nhạc tự cười mình, đúng vậy, đôi khi hắn đúng là rất ngu xuẩn, rất kích động. Ví dụ như lần trước giao đấu với Ba Đích, bị Ba Đích đánh bại mất mặt một lần thì sao? Hắn lại thắng hai lần liền, đắc tội Ba La Giới Đế, dẫn đến đại họa này.
- Nói về thông minh thì ta không bằng Phong Hiếu Trung sư huynh. Hắn thông minh hơn ta nhiều.
- Nói về sự bình tĩnh, ta không bằng Tư Mệnh. Tư Mệnh có thể bỏ qua sinh mạng của toàn bộ nhân tộc trên Tổ Tinh, chỉ để đổi lại việc đánh thức Phục Hy Thiên Đế chi linh trên Tổ Tinh.
- Nói về mưu kế, ta thua xa kẻ tà ác kia, có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp.
- Nói về tài cán, có lẽ ta cũng chỉ là một phàm nhân, nếu không có Tân Hỏa thì lúc này chắc ta đã chết rồi.
- Ta không biết làm người như Thủy Tử An, ta không mưu trí bằng lão môn chủ, ta không phóng khoáng bằng Quân Tư Tà sư tỷ, không chuyên tâm bằng Phương Kiếm Các sư huynh. Ta chỉ có một ưu điểm.
- Ta kiên nghị hơn họ, hơn bất cứ ai. Sự tự tin, tín niệm của ta sẽ không bị phá hủy, không bị bào mòn!
- Ta có thể chịu đựng được sự cô đơn vô biên!
- Nhẫn nhịn ba mươi tỷ năm, ta vẫn là ta!
Ta vẫn là ta, lòng này chưa từng đổi thay!
Hắn giương thần đao biến thành từ chuôi kiếm Thiên Đế lên, cười lớn, dồn hết sự giày vò, cố chấp trong ba mươi tỷ năm qua vào một đao này nhằm Thiên Nguyên Luân Hồi Kính chém xuống!
Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, bảo vật Thiên Đế luyện chế, rung chuyển dưới đao quang của hắn, sau đó rắc một tiếng.
Rắc rắc.
Trên mặt gương xuất hiện một vết rạn, vết rạn ngày một to hơn, giống như bước chân của kiến, lan dần trên mặt gương.
Hốc mắt Chung Nhạc ươn ướt, hai hàng lệ chảy xuống hai gò má!
Tách tách.
Nước mắt hắn rơi xuống mặt đất trong đại điện, phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Thiên Nguyên Luân Hồi Kính đột nhiên rung chuyển dữ dội, cốt lõi của bản thể tấm gương vỡ ra, tách làm hai dưới đao quang của Chung Nhạc.
Uỳnh uỳnh.
Đại điện sập xuống, những tảng đá lớn rơi xuống, các cây cột trụ khổng lồ gãy đôi, trên nóc đại điện các vì sao vù vù rơi xuống, giống như sắp hủy thiên diệt địa vậy.
Sau đại điện, tòa mê cung cũng rung chuyển dữ dội, liên tục tan rã, chỉ còn một mình Chung Nhạc cầm đao đứng trước hai nửa tấm gương, trước Lục Đại Luân Hồi đã vỡ.
Phía trước hắn xuất hiện một con đường, đó chính là đường để rời khỏi đây!
Chung Nhạc cất đao đi vào quầng sáng phía sau, quay lại nhìn mê cung tỷ dặm đang vỡ tan, quay người cúi lạy một cái.
- Lễ kính, trong ba mươi tỷ năm, ta vẫn kiên trì cố chấp.
Hắn đứng dậy, bước qua đóng đổ nát.
Hắn đi ra khỏi đại điện đang hủy diệt, bên ngoài là trời xanh mây trắng, không gian thoáng đãng, thiếu niên Phục Hy thị rút đao chỉ lên trời xanh.
- Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ xóa bỏ diện mạo của trời xanh, đổi một diện mạo mới!
Hắn hét lớn, hét lên sự bất khuất và hoan hỷ trong lòng, dùng hết sức mạnh hét toàn bộ nỗi nhớ trong ba mươi tỷ năm qua!
- Tân Hỏa!
Tiếng của hắn chấn động trời xanh, vang khắp không gian, vọng tới mọi ngóc ngách.
Bỗng một ngọn lửa nhỏ từ xa vui vẻ bay tới, cười:
- Nhạc tiểu tử, thì ra ngươi ở đây, sao hét to thế làm gì?
Chung Nhạc guồng chân lao về phía Tân Hỏa. Tân Hỏa vừa bay vừa cười:
- Trong tấm gương đó còn có Kính Linh, phát hiện ra ta, định nhốt ta lại luyện hóa. Nhưng Tân lão đại gia ta là ai chứ? Mặc cho nàng ta luyện, kết quả nha đầu đó luyện ta ba năm, vừa rồi không biết sao đột nhiên vỡ tan, chết rồi. Nhìn đáng thương lắm… Ngươi làm gì vậy?
Chung Nhạc lao tới, nhục thân thu nhỏ lại thành bằng ngọn lửa nhỏ, đột nhiên giang tay ôm chặt lấy Tân Hỏa, nhảy qua nhảy lại.
Tân Hỏa giật mình, kêu lên:
- Buông ra, mau buông ra! Mới ba năm không gặp sao ngươi lại nhớ ta tới mức này? Mau buông ra cho ta!
Chung Nhạc mừng rỡ reo hò nhảy nhót một lúc mới buông Tân Hỏa ra, nhục thân trở lại bình thường. Tân Hỏa ngồi trên vai hắn, cười:
- Ngươi quá kích động rồi thì phải? Ngươi nhìn ta điềm tĩnh như vậy mà học hỏi, bị nha đầu đó luyện hóa ba năm, cuối cùng khiến nàng ta tiêu hao mà chết… Nhạc tiểu tử, tấm gương này rất tốt, chắc là bảo vật do Thiên Đế luyện chế. Chỉ là hình như có chút sơ hở, chúng ta tới đằng kia, ta đoán cốt lõi bản thể của nó ở đó… Ôi trời ơi!
Ngọn lửa nhỏ bay lên, tới phía trên nơi phế tích của mê cung, nộ hỏa xung thiên:
- Ôi trời ơi, tên khốn nào chém vỡ tấm thần kính này? Đừng để ta tìm được ngươi, nếu không ta sẽ băm xác ngươi!
- Tân Hỏa, là ta làm…
Chung Nhạc ngượng ngùng nói.
Tân Hỏa liếc hắn:
- Ở yên đó. Tên khốn nào làm mau ra đây cho ta!