Chung Nhạc tịnh tâm, lần lượt xem xét thạch nhãn của Thiên Vân Thập Bát Hoàng, quanh người bao quanh đầy đồ đằng văn, suy đoán cách phá giải. Thạch Cơ nương nương là một vị Tạo Vật Chủ, tài hoa kinh người, phong ấn thạch nhãn của đám người Lục Thiên Vương, Thiên Sơn Thần, mỗi người mỗi khác, hơn nữa phong ấn của mắt của nguyên thần, khiến họ có mắt mà không tròng.
Muốn phá giải phong ấn này buộc phải có lĩnh ngộ cấp Tạo Vật Chủ, cũng cần phải có tu vi thực lực cực kỳ cường đại.
Chung Nhạc tham ngộ Tiên Thiên chi khí và Lục Đại Luân Hồi đại đạo của Thiên Nguyên Thiên Đế trong ba mươi tỷ năm, về khả năng lĩnh ngộ đã đạt tới cấp Tạo Vật Chủ lâu rồi, thậm chí còn cao hơn.
Điểm yếu duy nhất của hắn chính là tu vi thực lực, hắn chưa thành thần, cố cưỡng ép phá giải thì chỉ sợ sẽ bị phong ấn của Thạch Cơ nương nương gây chấn thương.
- Có thể mượn lực.
Chung Nhạc ánh mắt lay động, hắn không nhờ Tân Hỏa, nếu Tân Hỏa phá giải thì sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng hắn cũng tìm được cách không bị phong ấn Thạch Cơ nương nương phản chấn, đó chính là mượn lực.
Đồ đằng văn trong thạch nhãn là cấp Tạo Vật Chủ, bình thường rất yên lặng, nhưng nếu gây động tới phong ấn, phong ấn phản chấn, uy năng đồ đằng văn bùng nổ thì chắc chắn sẽ cực kỳ ác liệt và đáng sợ!
Nhưng nếu phá vỡ sự cân bằng, khiến uy năng trong đồ đằng văn bùng phát, dùng năng lượng của phong ấn đối phó phong ấn thì sẽ không sợ mình bị chấn thương!!
Trước kia Chung Nhạc không nhiều kiến thức, nhưng giờ nhãn giới của hắn đã đủ rồi!
- Lục Thiên Vương, thủ đoạn của ta còn có chút không đủ, không biết có thể thành công ngay một lần không, tu vi của ngài mạnh nhất, nên sẽ thử ở ngài trước.
Chung Nhạc nói:
- Nếu có sai sót thì với tu vi thực lực của ngài có thể chống đỡ, không đến nỗi bị trọng thương.
Lục Thiên Vương gần như tu vi Tạo Vật Chủ, đúng là người mạnh nhất trong Thiên Vân Thập Bát Hoàng, trầm giọng nói:
- Ngươi cứ thi triển đi!
Chung Nhạc cho tinh thần biến thành các đạo đồ đằng văn chui vào cánh tay đứt của Lục Thiên Vương, dù sao thì mắt cũng là chỗ yếu nhược, nên hắn thử ở tay trước.
Uy năng đồ đằng văn của hắn rất nhỏ, gần như không có bất cứ uy lực nào truyền tới, nhưng khi vào trong cánh tay Lục Thiên Vương lập tức giống như hỏa tinh rơi xuống dầu sôi, lập tức thiêu đốt phong ấn của Thạch Cơ nương nương.
Lục Thiên Vương hự một tiếng, cảm thấy uy năng của phong ấn trên cánh tay bùng phát, các loại phong ấn đồ đằng không ngừng xung đột khiến cánh tay của hắn không ngừng chảy máu.
- Chung Vương Gia, cách của ngươi quá ác liệt rồi.
Lục Thiên Vương đau tới mức giọng khàn lại, nhưng vẫn cố chịu, nói.
Các loại phong ấn đồ đằng văn va đập, hai bên tiêu diệt lẫn nhau. Một lúc sau toàn bộ đồ đằng văn Tạo Vật Chủ của Thạch Cơ nương nương đều bị hủy diệt.
Lục Thiên Vương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, máu thịt chỗ đứt trên cánh tay bắt đầu chuyển động, nhanh chóng mọc ra một cánh tay mới. Hắn nói:
- Cách của ngươi tuy có tác dụng nhưng vẫn là hơi ác liệt, giải trừ phong ấn chỗ tay còn được, chứ phong ấn ở nguyên thần và hai mắt thì hơi nguy hiểm.
Hai mắt gần với đại não, nguyên thần thì càng quan trọng hơn. Nếu đồ đằng văn của Thạch Cơ nương nương lao vào nhau phát nổ quá mãnh liệt thì sẽ khiến đại não của họ nát thành tương, cũng trọng thương cả hồn phách trong nguyên thần của họ.
Nếu vậy thi chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Chung Nhạc gật đầu, quanh người hiện ra vô số Âm Hào, Dương Hàu, quái tượng không ngừng biến hóa, điên cuồng suy đoán, hoàn thiện cách phá giải.
Lại một hồi lâu sau, các đạo đồ đằng văn của hắn bay ra, chui vào vết thương của cánh tay còn lại của Lục Thiên Vương.
- Lần này đỡ hơn nhiều.
Lục Thiên Vương cố chịu đau, nói:
- Nhưng vẫn có phần nguy hiểm với nguyên thần.
Chung Nhạc tiếp tục hoàn thiện một lúc rồi thi triển phá giải phong ấn trên chân hắn. Lần này hoàn thiện hơn lần trước, độ nguy hiểm tiếp tục giảm.
Đến khi hắn phá giải phong ấn ở chân còn lại, Lục Thiên Vương gật đầu:
- Vương gia đúng là kỹ thuật xuất thần, giờ có thể phá giải phong ấn ở nguyên thần và hai mắt rồi. Tuy số đồ đằng văn đó vẫn còn uy năng nhưng Thiên Sơn, Bích Nga bọn họ có thể chống cự được.
Chung Nhạc lập tức làm như vừa rồi, bắt đầu phá giải phong ấn ở hai mắt, còn mười bảy vị Thần Hoàng, Ma Hoàng còn lại trong lòng kích động, nhưng không lên tiếng.
Lúc này, trong Thiên Đình của Uy Thần Lục Đạo Giới, Thạch Cơ nương nương đột nhiên kinh hãi, sắc mặt biến đổi, đứng dậy nói:
- Giỏi lắm Thiên Vân Thập Bát Hoàng, dám phá giải phong ấn của ta! Các ngươi muốn trốn sao, không dễ vậy đâu!
Gần như ngay lập tức truyền tống trận trong Thiên Đình lóe lên một tia sáng. Một vị Thiên Vương bước nhanh ra khỏi truyền tống trận, nói lớn:
- Ba La Lục Đạo Giới Thọ Thiên Vương phụng mệnh tới cầu kiến Vân Sơn Giới Đế!
Vân Sơn Giới Đế lập tức mời vị Thiên Vương đó vào, nói:
- Thọ sư huynh vội vàng như vậy là có việc gì?
- Không dám, bệ hạ gọi lão thần là thần hạ là được.
Thọ Thiên Vương lấy thư tay của Ba La Giới Đế ra, nói:
- Đại sự không hay rồi, Phục Hy thị Chung Nhạc thoát khỏi Ngục Giới, Ba La Giới Đế lệnh cho ta tới thông báo với bệ hạ.
- Chung Nhạc bỏ trốn rồi?
Vân Sơn Giới Đế sắc mặt biến đổi, vội nhận lấy thư, kêu lên:
- Sao hắn có thể thoát được? Không phải hắn bị nhốt trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính sao?
- Nói ra thật xấu hổ, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính cũng bị tên Phục Hy đó lấy mất rồi.
Thọ Thiên Vương do dự một lúc, không nói việc bảo khố của Ba La Giới Đế cũng bị Chung Nhạc khoắng sạch, nếu nói ra thì thể diện Ba La Giới Đế mất hết, hắn nói:
- Hôm đó có rất nhiều dư đảng Phục Hy tới tấn công Thiên Đình, nếu không đã không để hắn trốn mất. Những tên phỉ đồ đó vô pháp vô thiên, cứu Chung Nhạc đi.
Vân Sơn Giới Đế mở thư ra đọc, gật đầu nói:
- Ta biết rồi, Ba La Giới Đế bảo ta nghiêm quản Thiên Giới, đề phòng hắn trà trộn vào. Ngươi về báo lại Ba La Giới Đế, chỉ cần Chung Nhạc dám tới ta sẽ cho hắn không thể về!