Chung Nhạc nhẹ giọng kêu gọi.
o0o
Tử Vi Đế Tinh, một tiểu đồng môi hồng răng trắng giá ngự một đóa tường vân đi tới cung điện nơi Đế Quân cư ngụ. Đế Quân bước ra đón chào, mỉm cười hỏi:
- Sư đệ, ngươi sao lại có thời gian tới thăm sư huynh như vậy?
Tiểu đồng kia mỉm cười, nói:
- Tiên Thiên sư huynh, sư tôn đã tỉnh lại, lệnh cho ta tới đây gọi ngươi tới gặp hắn!
- Sư tôn tỉnh lại rồi?
Tiên Thiên Đế Quân vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói:
- Sao sư tôn vừa mới tỉnh lại đã muốn gặp ta vậy? Sư đệ có biết rốt cuộc là nguyên nhân gì hay không?
- Cái này thì ta không biết rồi!
Tiểu đồng kia cùng với hắn quay trở về, vừa đi vừa nói:
- Sư tôn càng lúc càng cao thâm khó lường, nào phải chúng ta có khả năng dự đoán được? Bất quá, sư tôn vừa tỉnh lại liền muốn gặp ngươi, khẳng định là có đại sự gì đó!
Hai người đi tới một địa phương hư vô phiêu miễu, chỉ thấy nơi này khắp nơi đều là một mảnh khí tức tử vong và suy bại, mơ hồ có từng mảng từng mảng hắc ám đang lưu động. Tiên Thiên Đế Quân nhất mực cung kính, khom người tiến lên, đi tới một tòa điện đường cổ xưa, khom người đứng ngay trước cửa tòa điện đường, cung kính nói:
- Sư tôn, lần này ngài tỉnh lại, thương thế cũng đã khỏi hẳn rồi chứ?
- Khỏi rồi! Tu vi thực lực so với trước đây thậm chí còn tốt hơn một bậc!
Trong tòa điện đường kia truyền ra một đạo thanh âm tràn ngập cảm giác tang thương, thản nhiên nói:
- Mười vạn năm trước, Trụ Hồn Chi Hỏa liên thủ với lão quỷ kia, đánh cho ta một kích trí mạng, suýt chút nữa đã lấy tính mạng của ta. Ha hả… bọn họ làm sao ngờ tới, ta lại có thể mượn cơ duyên này càng tiến thêm một bước, cách cái cảnh giới trong truyền thuyết kia càng lúc càng gần hơn chứ?
Tiên Thiên Đế Quân thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói:
- Nếu sư tôn có thể bước vào cái thế giới không có khả năng kia, hiển nhiên là chuyện đại hỉ sự! Còn có một chuyện ta muốn bẩm báo sư tôn. Cách đây không lâu đã xuất hiện một nàng thiếu nữ Phục Hy thị, không ngờ lại là một Phục Hy thuần huyết. Nàng ta đã đại náo Tử Vi một trận, đáng tiếc cuối cùng để cho nàng thành công bỏ chạy. Nhưng cũng không lâu lắm, lại có một gã Phục Hy bán huyết nữa xuất hiện. Hiện tại ta đã lệnh cho Tử Quang đi tới Hạ giới bắt giữ hắn. Tính toán thời gian, Tử Quang cũng sắp sửa trở lại rồi!
Hắn thoáng do dự một chút, nói:
- Phục Hy thị đã mấy vạn năm cũng chưa từng xuất hiện qua, mà hiện tại liên tục xuất hiện tới hai cái. Ta hoài nghi trong này có cái gì đó bất thường. Một vạn tôn Quy Thần của Thiên Quái Thần Tộc đã tiến hành bói toán, tính toán ngọn nguồn, kết quả đám Thiên Quái Thần Tộc này hết thảy đều tử vong. Chỉ có một lão Quy Thần trước khi chết kịp nói hai chữ Tân Hỏa. Ta hoài nghi… có khi nào là đóa Truyền Thừa Chi Hỏa trong truyền thuyết kia đã trở lại rồi, có phải có quan hệ với hai cái Phục Hy thị kia hay không?
Đạo thanh âm tang thương trong tòa điện đường kia nói:
- Ta đã biết chuyện này! Chỉ là một tên Phục Hy nho nhỏ, còn có thể nghiêng được trời hay sao? Những chuyện nhỏ nhặt này, giao cho ngươi xử lý là được, không cần phiền nhiễu ta tĩnh tu. Còn nữa, Tân Hỏa đã hoàn toàn tắt hẳn rồi!
Đạo thanh âm tang thương này mang tới cho người khác một loại cảm giác như trút được gánh nặng, mỉm cười nói:
- Ta đã tận mắt nhìn thấy hắn dập tắt! Ha hả… mặc dù ta bị trọng thương suốt mười vạn năm đằng đẳng, nhưng đổi lấy hắn dập tắt, vẫn là đáng giá! Tên dư nghiệt Phục Hy mang theo Tân Hỏa kia, chính là bộ dáng này!
Trong điện đường bay ra một cuộn quyển trục, rơi vào trong tay Đế Quân. Đế Quân mở quyển trục ra nhìn lại, thoáng ngẩn người, thất thanh nói:
- Chính là hắn! Hắn chính là một trong hai tên dư nghiệt Phục Hy! Lẽ nào hắn đã nhận được Truyền thừa Tân Hỏa?
- Tân Hỏa đã chết, không cần lại ưu phiền nữa!
Đạo thanh âm tang thương này thản nhiên nói:
- Chỉ là hai tên Phục Hy, không đáng để lo! Bất quá, đây cũng là một cơ hội tốt, có thể một phát dẫn xuất toàn bộ những hậu thủ năm xưa Phục Hy thị đã lưu lại, một lưới bắt gọn hết thảy đám dư nghiệt tàn đảng kia. Tiên Thiên, ngươi cẩn thận thay ta làm thỏa đáng chuyện này. Ta đối với ngươi vô cùng kỳ vọng, cảm thấy ngươi chính là nhân tuyển thích hợp của vị trí Thiên Đế, đừng để cho ta thất vọng a!
Trong lòng Tiên Thiên Đế Quân đại hỉ, vội vàng khom người nói:
- Đệ tử tất nhiên sẽ một lưới bắt hết toàn bộ dư nghiệt tàn đảng của Phục Hy, để cho sư tôn có thể kê cao gối mà ngủ!
- Rất tốt! Ngươi về đi!
Đế Quân cực kỳ vui vẻ, xoay người rời đi.
o0o
Cùng thời gian này, trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, Chung Nhạc đã kêu gọi một hồi thật lâu, nhưng Tân Hỏa thủy chung cũng không có trả lời.
Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh dày đặc. Tân Hỏa là Trụ Hồn Chi Hỏa, mượn Trụ Hồn để thiêu đốt. Năm xưa, thời điểm Toại Hoàng chế tạo ra hắn đã luyện hóa một đạo Tinh hệ Ngân Hà già nua, luyện thành Trụ Hồn Chi Hỏa. Linh hồn và thọ nguyên của chính mình thật sự có thể khiến cho Tân Hỏa tiếp tục thiêu đốt sao?
- Tân Hỏa?
Thanh âm Chung Nhạc có chút run rẩy. Nhưng đốm lửa nhỏ trong hồn phách hắn vẫn như cũ không phản ứng chút nào. Trái tim Chung Nhạc dần dần trầm xuống. Lẽ nào lời nói của một đời Phục Hy Thiên Đế cuối cùng không chuẩn sao? Lẽ nào chỉ là đang an ủi hắn, chỉ là muốn truyền thừa xuống một loại tinh thần, lẽ nào chỉ là một lời nói dối để không khiến cho hắn sa sút tinh thần, suy sụp tinh thần sao?
- Tân Hỏa, ngươi còn sống không vậy?
Chung Nhạc cơ hồ muốn rơi lệ. Nhưng đốm lửa nhỏ kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Chung Nhạc gần như mất sạch lòng tin. Đột nhiên, trong hồn phách hắn chợt vang lên một đạo thanh âm không nhịn được, cả giận nói:
- Ồn ào cái gì thế? Phiền chết người rồi!
Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, chỉ nghe thanh âm thịnh nộ và ủy khuất của đốm lửa nhỏ kia lại vang lên:
- Tên Địa Hoàng trời đánh! Tên Phục Hy Thiên Đế trời đánh! Không ngờ lại tự mình chủ trương, trồng ta vào trong hồn phách của Nhạc tiểu tử! Lão già khốn kiếp! Ta là muốn lựa chọn một gã Phục Hy thị thuần huyết a! Bây giờ làm sao đây? Nhạc tiểu tử, chúng ta thương lượng chuyện này một chút…