Chung Nhạc và Khương Y Kỳ nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc. Khương Y Kỳ thoáng chần chờ, có chút do dự. Hắn còn không biết Phù Lê là thiện hay ác. Nếu là đối địch, vậy để cho Chung Nhạc đứng ra, chính là có chút không xong.
- Ta là Chung Nhạc!
Hắn còn đang do dự chưa quyết, Chung Nhạc đã đứng ra, nói:
- Không biết Phù Lê tiền bối có chuyện gì muốn chỉ bảo?
- Ngươi là Chung Nhạc sao?
Cự nhân Phù Lê trên dưới quan sát Chung Nhạc, sắc mặt có chút cổ quái, gãi gãi mái tóc rối bù:
- Huyết mạch thật kỳ quái! Có chút tương tự với ta, nhưng cũng lại có chút bất đồng… Ngươi là Nhân Tộc sao?
Chung Nhạc ở trước mặt hắn cũng không có ẩn giấu huyết mạch, gật đầu nói:
- Phải!
Cự nhân Phù Lê nghi hoặc hỏi:
- Lẽ nào ngươi cũng đồng dạng với đám Nhân Tộc trong Tử Vi Đế Tinh kia, cũng có huyết mạch của những chủng tộc khác? Nhân Tộc sẽ có thể biến thành Phục Hy, nếu trong cơ thể ngươi có những huyết mạch khác, tương lai khi Nhân Tộc thức tỉnh, ngươi cũng chỉ có thể xem như là nửa cái Phục Hy mà thôi!
Chung Nhạc có chút dở khóc dở cười, hỏi:
- Phù Lê tiền bối từ tòa Thần thành thứ tư đuổi tới đây, là có gì muốn chỉ giáo?
Trong lòng hắn có thể nói là vạn phần bội phục gã Cự nhân này. Tốc độ của Phù Lê thật sự quá đáng sợ rồi, vậy mà một đường từ tòa Thần thành thứ tư đuổi tới nơi này, đuổi theo suốt thời gian hai ba năm trời.
Khương Y Kỳ từng nói qua, chỉ có Đế Quân mới có thể từ trên Tinh vực Tử Vi đi xuống, không cần phải trải qua Thông Thiên Tinh Đạo, hơn nữa tốc độ so với tốc độ truyền tống của Thông Thiên Tinh Đạo cũng không chậm hơn chút nào.
Mà Phù Lê hiển nhiên không phải là Đế Quân, chỉ mới là Tạo Vật Chủ mà thôi. Nhưng hắn toàn lực phóng chạy suốt thời gian hơn hai năm, không ngờ vẫn có thể theo kịp tốc độ truyền tống của Thông Thiên Tinh Đạo, thật sự đáng kính đáng sợ.
- Suýt chút nữa đã quên mất chính sự!
Cự nhân Phù Lê cơ hồ chẳng quan tâm tới Khương Y Kỳ, kẹp cây gậy xương lớn trong nách, vươn bàn tay khổng lồ ra, giơ ở trước mặt Chung Nhạc, ồm ồm nói:
- Nông Hoàng nói với ta, nếu ta ở trên đường nhìn thấy ngươi, liền nói cho ngươi biết, không cần phải đi Tinh vực Tử Vi nữa. Hắn đã qua đời rồi, bảo ngươi hãy đi theo ta! Ngươi nhảy lên trên bàn tay ta, ta mang ngươi rời khỏi!
Bàn tay hắn cực kỳ khổng lồ, lòng bàn tay mở ra, giống như có một cái tiểu thế giới từ trong lòng bàn tay sinh ra, những đường chỉ tay như sơn mạch sông ngòi.
- Nông Hoàng thật sự đã qua đời rồi?
Sắc mặt Khương Y Kỳ kịch biến, tâm loạn như ma, thất thanh nói:
- Nông Hoàng sao có thể đã qua đời được?
- Không biết!
Cự nhân Phù Lê lắc đầu, nói:
- Hắn đưa tin cho ta chính là nói như vậy. Ta cũng đang nghi hoặc, hắn có thể đưa tin cho ta, có thể thấy được là vẫn chưa chết, vì sao lại nói chính mình đã qua đời rồi? Ta đã đáp ứng hắn, trên đường lại gặp được các ngươi, liền hoài nghi trong hai người các ngươi có một kẻ là Chung Nhạc, cho nên mới một đường đuổi theo. Chung Nhạc, ngươi đi theo ta a!
- Ngươi vẫn luôn một đường đuổi theo?
Trong lòng Chung Nhạc chấn động. Chỉ vì một câu hứa hẹn, không ngờ hắn lại đuổi theo thời gian gần ba năm, thậm chí còn khiến cho chính mình mệt mỏi đến mức thổ huyết. Loại kiên trì bậc này thật sự đáng sợ! Mà hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, một khi đã đáp ứng liền nhất định phải làm được, cái này lại càng khiến cho Chung Nhạc bội phục không thôi.
- Phù Lê tiền bối làm sao lại nhận thức Nông Hoàng?
Chung Nhạc hỏi. Cự nhân Phù Lê nói:
- Trong các Nhân Tộc của Vũ trụ Cổ lão có rất nhiều người nhận thức hắn. Năm xưa hắn cũng là xuất thân từ Vũ trụ Cổ lão, về sau mới đi Tinh vực Tử Vi. Hắn nhân duyên rất tốt, tư chất cũng rất tốt. Bất quá, sau khi đi tới Tinh vực Tử Vi, nghe nói hắn liền bị giam lỏng ở trong đó, lãng phí mất một thân tài cán và bản lĩnh. Hắn không nên đi Tinh vực Tử Vi a…
Nông Hoàng hiển nhiên cũng là hạng người có hùng tâm tráng chí, có thế lực rất lớn ở trong Vũ trụ Cổ lão, nhất hô bá ứng, kẻ đi theo tập hợp nhiều như mây. Nhưng hắn vì muốn bảo toàn Nhân Tộc, đã bị vây khốn tại Tinh vực Tử Vi, rốt cuộc không thể thi triển nguyện vọng cả đời. Vì thế cho nên chỉ đành cả quãng đời còn lại cũng không thể rời khỏi Tinh vực Tử Vi, cũng không thể hoàn thành nguyện vọng cả đời của chính mình.
Chung Nhạc nhất thời trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:
- Ta không thể đi theo ngươi rồi!
Cự nhân Phù Lê thoáng ngẩn người, Khương Y Kỳ cũng nhất thời ngẩn ngơ, nghi hoặc nhìn hắn. Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Phù Lê tiền bối, ngươi đã đáp ứng Nông Hoàng, phóng chạy suốt thời gian gần ba năm, mệt mỏi đến mức thổ huyết cũng phải đuổi theo ta. Ngươi là người thủ tín, ta cũng vậy. Ta đã đáp ứng Nông Hoàng là sẽ đi Tử Vi gặp hắn một lần. Nếu ta đã đáp ứng, vậy bất luận hắn còn sống hay đã chết, ta cũng phải đi gặp hắn một lần, tuyệt đối không vi phạm lời hứa của ta!
Cự nhân Phù Lê có chút ngẩn ngơ, thu tay lại, vò đầu nói:
- Ngươi cái tên này, đầu óc không biết biến báo, là một tên đầu gỗ! Lão đầu, ngươi gọi là Khương Y Kỳ a? Nông Hoàng đã từng nói, ngươi cũng không cần trở về Tử Vi nữa, trở về chính là đi chịu chết. Hắn không muốn hại ngươi mất mạng!
Khương Y Kỳ lắc đầu, nói:
- Nông Hoàng đối với ta ân trọng như núi, bất luận hắn còn sống hay đã chết, bất luận ta trở về sẽ có kết quả như thế nào, ta đều muốn trở về, hơn nữa còn phải quang minh chính đại trở thành Nhân Hoàng. Nếu ta không đi, vị trí Nhân Hoàng rơi vào tay người ngoài, tình cảnh của Nhân Tộc sẽ càng thêm gian khổ rồi!
Cự nhân Phù Lê gãi đầu một cái, nói:
- Ngươi cũng là một tên đầu gỗ, đồng dạng với hắn!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ngươi không phải cũng vậy sao?
Cự nhân Phù Lê thoáng ngẩn người, sau đó bật cười ha hả, nói:
- Hóa ra ta cũng vậy a! Ba người chúng ta, một già một trung một trẻ, thật sự rất giống nhau a!
Chung Nhạc cũng bật cười ha hả.
Một lúc sau, Chung Nhạc thoáng chút chần chờ, nói:
- Phù Lê tiền bối, có chuyện ta…
Cự nhân Phù Lê khoát tay một cái, nói:
- Không cần gọi ta tiền bối! Ta xem ánh mắt của ngươi, tựa hồ ngươi đã trải qua vô số tuế nguyệt, so với ta còn nhiều hơn rất nhiều. Ngươi gọi ta tiền bối, ta có cảm giác là lạ. Nếu như không chê, gọi ta một tiếng Phù Lê huynh là được!
- Phù Lê huynh, xin hỏi trong Vũ trụ Cổ lão còn có bao nhiêu Nhân Tộc?
Chung Nhạc chần chờ trong chốc lát, nói:
- Các ngươi cư trú ở chỗ nào? Ta làm sao mới có thể tìm được các ngươi? Ta dự định tương lai nếu quả thật ta vẫn còn sống, sẽ đi gặp mặt các ngươi một lần!
- Chúng ta bốn biển là nhà, ngươi muốn tìm được chúng ta, sợ rằng không dễ a!
Cự nhân Phù Lê nói:
- Thật ra Nhân Tộc chúng ta là bán sức bán mạng để kiếm ăn. Chỉ cần có tiền có thức ăn, chúng ta liền thay đám Thần Tộc Ma Tộc trong Vũ trụ Cổ lão đánh nhau. Ta và đám lão đầu Trưởng lão già khọm kia mang theo Tinh cầu Nhân Tộc du lãng khắp nơi. Các Thần Tộc Ma Tộc của Vũ trụ Cổ lão cũng đều yêu thích mướn chúng ta làm những chuyện không tiện xuất đầu lộ diện. Đương nhiên, kẻ nào cho nhiều tiền hơn, kẻ nào cho nhiều lương thực hơn, chúng ta sẽ giúp kẻ đó!