Trong bụng Chung Nhạc, một vầng mặt trời đang bùng cháy, tỏa ra hỏa lực khủng khiếp, chính là năng lượng trong mặt trời khiến nhục thân của hắn thành ra thế này.
Nhưng cũng là vầng mặt trời này là nòng cốt của thiên lô, cung cấp năng lượng và uy năng lớn lao cho hắn.
Phong Thanh Vũ bị Thời Không Đại Lục Đại Luân Hồi nhốt chặt, các quầng sáng dung hợp, thu nhỏ lại, cuối cùng thành sáu quầng sáng trói hắn ngày một chắc hơn, cho dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi.
Chung Nhạc đưa tay nắm lấy sáu quầng sáng trong tay, quầng mặt trời trong bụng đột nhiên phình to, sắp khiến bụng hắn nổ tung, đột nhiên Chung Nhạc há mồm phun lửa ra.
Nháy mắt, hỏa lực của một phần mười vầng mặt trời được hắn phun ra, hỏa diệm hừng hực cháy nhấn chìm Phong Thanh Vũ bên trong Thời Không Đại Lục Đại Luân Hồi.
Tiếng kêu thảm thiết xé gan xé phổi vọng ra. Phong Thanh Vũ bị thiêu đốt, kêu gào, gầm thét, y phục cháy rụi, da cũng biến thành than, huyết nhục thành tro bụi, thậm chí ngay cả nguyên thần cũng bị thần hỏa thiêu đốt, giống như vô vàn thần đao đang gọt từng tầng từng tầng nguyên thần của hắn.
Chung Nhạc liền một lúc phun hết thần hỏa ra, Phong Thanh Vũ bị thiêu đốt thành một bộ xương, vẫn bị gắn chặt trong Thời Không Đại Lục Đại Luân Hồi.
- Cho ngươi chết là nhẹ nhàng cho ngươi. Giờ ngươi rất có ích, chưa chết được. Ta có một nơi tốt cho ngươi.
Chung Nhạc sắc mặt lạnh lùng, huyết nhục trên người đang trùng sinh, gần như chỉ vài nhịp thở là trở lại bình thường, phong ấn Phong Thanh Vũ ném vào trong mê cung của Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh trấn áp tại đó, sắc mặt quái dị nói:
- Vị thiên nhân đó muốn nghiên cứu ta lâu rồi, giờ cuối cùng hắn cũng có được đối tượng nghiên cứu tốt… Với bản lĩnh của hắn, sẽ dễ dàng khiến ngươi phải nhả ra mọi thứ ngươi biết…
Phong Thanh Vũ có mười bảy loại công pháp của Phục Hy Thiên Đế, hơn phân nửa là Tân Hỏa cũng không biết, Tân Hỏa ngủ vùi vào bảy mươi ba vạn năm trước, trước đó có chín triều Phục Hy, sau khi hắn ngủ là mười bốn triều Phục Hy, trong đó còn có xen kẽ mấy chục vị Địa Hoàng Thiên Đế của thất đại hoàng tộc khác.
Tân Hỏa không biết tí gì về mười bốn vị Phục Hy Thiên Đế này, với hắn khoảng thời gian đó là trống rỗng, đương nhiên không thể biết tuyệt học của các vị Thiên Đế đó. Mà Phong Thanh Vũ lại có, tuy không toàn diện nhưng đã là gia tài lớn rồi!
Bên dưới tinh vân, sóng gió Thiên Hà ác liệt, đã có các con sóng lớn phá không, biến thành các đám tinh vân, Âm Phiền Huyên lướt tấm ván thuyền tới, nhìn quanh chỉ thấy đâu đâu đều là sóng lớn, Thiên Hà rộng hơn bất cứ vùng biển nào, đâu thể tìm được Chung Nhạc.
Đột nhiên nàng ngẩng lên nhìn, trên thiên không có tinh vân thành mảng, trong một đám tinh vân khổng lồ thấp thoáng có ánh sáng, tim khẽ động, nàng định bỏ tấm ván để bay lên, nhưng lại dừng lại, quay lại nhìn.
- Hai tên Khoa Phụ và Hiếu Mang thần tộc kia đuổi theo, chúng và Phong Thanh Vũ là một bọn, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Dịch tiên sinh. Trong đó bản lĩnh của tên Hiếu Mang thần tộc thì không đáng lo ngại, nhưng hai cường giả Khoa Phụ thần tộc thì là Thần Hoàng, nếu ta dẫn chúng tới gần Dịch tiên sinh thì sẽ nguy hiểm.
Âm Phiền Huyên ánh mắt lay động, điều khiển tấm ván tiến về phía trước. Đằng sau, Phong Vô Kỵ và Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu đang đuổi tới, càng ngày càng gần. Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu là Thần Hoàng, tu vi cường đại, pháp lực càng hùng hồn hơn, hơn xa Âm Phiền Huyên, vì thế tốc độ cũng nhanh hơn.
Sóng gió phía trước ngày ngày càng ác liệt, ngay cả Âm Phiền Huyên cũng phải thận trọng để không bị sóng đánh lật thuyền.
Nàng cố gắng điều khiển tấm ván đi sâu vào trong, Phong Vô Kỵ phía sau nhíu mày, nhìn những con sóng càng ngày càng ác liệt xung quanh, cảnh tượng hỗn loạn như thiên địa sơ khai.
- Nếu cứ đi tiếp thì chưa biết chừng chúng ta chết hết tại đây… Không đúng, không đúng.
Hắn đột nhiên nghĩ ra
- Phong Thanh Vũ và Chung Nhạc tu vi không thể nào cường hãn tới mức giao đấu trong nơi hiểm ác thế này. Chúng ta đi qua rồi! Nữ tử kia là đang cố tình dụ chúng ta vào đó, muốn hại chúng ta!
Hắn quát lên:
- Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu, bắt nữ tử kia cho ta!
Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu đang định ra tay, đột nhiên Âm Phiền Huyên bỏ tấm ván thuyền, bay lên không. Nàng vừa bay lên thì tấm ván thuyền dưới chân bị sóng đánh tan tành.
Các đạo tinh quang chiếu tới, các con sóng Thiên Hà đánh tới, gió thổi vù vù cuốn bay tinh sa, Âm Phiền Huyên có thể mất mạng bất cứ lúc nào!
Thần thông của Khoa Phụ Cẩm và Khoa Phụ Mậu vừa được thi triển thì bị gió và sóng ở Thiên Hà đánh tan tành. Còn Âm Phiền Huyên thì bay trên không trung, tránh được mọi sự nguy hiểm tột cùng, thân hình càng ngày càng lên cao, nhảy ra khỏi Thiên Hà.
- Nữ tử đó sao có thể nhảy ra khỏi sát cơ của Thiên Hà được?
Phong Vô Kỵ kêu lên.
Ào ào!
Một con sóng lớn đánh tới, Phong Vô Kỵ kinh hãi, nhún người nhảy lên vai Khoa Phụ Cẩm, hét lớn:
- Mau đi thôi!
Uỳnh uỳnh!
Tấm ván dưới chân họ vỡ tan tành.
Âm Phiền Huyên quay lại khẽ cười, rồi tăng tốc bay đi.