- Ngươi đánh một trận với Phong Thanh Vũ, có phân ra thắng bại không?
- May mắn không làm nhục mệnh!
Chung Nhạc khom người mỉm cười, nói:
- Hắn không phải là đối thủ của ta!
Âm Phó Khang vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, tán thưởng:
- Con rể do ta chọn, tự nhiên là cường giả nhất đẳng nhất, tiểu tử kia tự nhiên không phải là đối thủ! Ngươi đã bị thương? Bị thương thì phải an tâm dưỡng thương! Trong Âm Khang thị ta có rất nhiều Thần đan, ngươi chắc chắn sẽ có thể rất nhanh vui vẻ hoạt bát trở lại!
Chung Nhạc cám ơn. Âm Phó Khang sai người lấy ra các loại Thần đan, để bản thân hắn tự lựa chọn. Chung Nhạc chọn mấy loại Thần đan trị liệu thương thế Nguyên thần, sau đó bắt đầu bế quan an dưỡng.
Âm Phần Huyên lại thay hắn truyền thụ pháp môn phá giải phong ấn huyết mạch Âm Khang thị cho các tộc nhân, để cho các tộc nhân tự động phá giải phong ấn. Trên dưới Âm Khang thị nhất thời vui mừng vô hạn.
- Âm Khang thị ta mặc dù bị nhốt trong Thiên Hà Chi Châu, không thể lên bờ, nhưng cũng là một chuyện tốt, sẽ không bị cuốn vào trong chiến đấu tranh bá thiên địa. Hiện tại có thể mở ra phong ấn, nhưng lại bị cuốn vào trong trận phân tranh này, sợ rằng sẽ có không biết bao nhiêu tộc nhân vì vậy mà mất mạng!
Âm Phần Huyên nhìn đám tộc nhân vẫn còn đang vui mừng hớn hở này, trong lòng thầm nghĩ:
- Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?
Nàng đi tìm Âm Phó Khang, nói:
- Phụ thân, Âm Khang thị ta mở ra phong ấn huyết mạch, sợ rằng sẽ bị liên lụy vào trong loạn cục. Chúng ta có nên phong tỏa Thiên Hà Chi Châu, để cho tộc nhân không thể ra ngoài, không thể lên đất liền hay không? Như vậy sẽ có thể bảo toàn bản thân!
Âm Phó Khang lắc đầu:
- Không có khả năng!
- Vì sao?
- Âm Khang thị ta dù sao cũng là Đế tộc, là một thế lực khổng lồ. Tương lai thiên hạ đại loạn, bất luận một phương nào cũng sẽ lôi kéo chúng ta, bất luận một phương nào cũng đều sẽ phòng bị chúng ta!
Âm Phó Khang không còn chút nào bộ dáng thô lỗ như trước đây, trái lại thể hiện rõ ràng sự khôn khéo, thản nhiên nói:
- Ngươi không gây họa, họa cũng sẽ từ trên trời giáng xuống! Chỉ cần Âm Khang thị ta vẫn còn là Đế tộc, vẫn còn là một đại thế lực, sẽ không có khả năng đặt thân ở thế ngoại. Thay vì như vậy, không bằng sớm chuẩn bị một chút!
Âm Phần Huyên nhất thời ngẩn ngơ, thất thanh hỏi:
- Ngươi xem trọng Tiên Thiên Đế Quân, cho rằng hắn sẽ có thể đoạt được Đế vị sao?
Âm Phó Khang lắc đầu:
- Ta là xem trọng cô gia nhà ta! Về phần Tiên Thiên Đế Quân, giữa hắn và ta cũng không có bao nhiêu giao tình!
Âm Phần Huyên có chút suy tư, cuối cùng gật đầu.
o0o
Trôi qua nửa tháng, thương thế Chung Nhạc hoàn toàn khỏi hẳn, xuất quan. Hắn cảm thấy đại đạo Tiên Thiên Thái Âm và đại đạo Tiên Thiên Thái Dương của chính mình rục rịch xuất động, có xu thế thành hình, trong lòng không khỏi vui vẻ.
- Tu thành hai loại đại đạo Tiên Thiên này, khoảng chừng cũng là thời gian nửa năm. Về phần Tiên Thiên Thần Đạo và Tiên Thiên Ma Đạo, sợ rằng còn cần phải tiếp tục ma luyện thêm nữa!
Hắn vừa mới suy nghĩ tới đây, Âm Phần Huyên đã tìm tới, nhỏ giọng nói lại với hắn những lời nói của Âm Phó Khang. Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn. Không ngờ gã đại thô hào Âm Phó Khang này lại có được phần kiến giải này. Hắn không khỏi cảm khái nói:
- Chủ một Thế gia, đa mưu túc trí, không thể xem thường!
Trong lòng Âm Phần Huyên vẫn còn có chút lo lắng, Chung Nhạc có thể nhìn thấy rõ ràng, nói:
- Nếu ngươi lo lắng cho an nguy của Âm Khang thị, ta sẽ viết một bức thư thôi vợ cho ngươi!
- Ngươi thôi ta? Ngươi dám!
Âm Phần Huyên cười lạnh, nói:
- Ta từ ngươi còn không sai biệt lắm! Ngươi có thể đánh thắng được ta sao?
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời buồn bực, nghĩ muốn phản bác, lại cảm thấy chính mình quả thật không phải là đối thủ của nàng, lúng ta lúng túng nói:
- Ta toàn lực ứng phó, triệu hồi thân quá khứ của ta, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta!
Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:
- Ta cũng không phải là động tình với ngươi, mà là ta và ngươi đã bái đường thành thân, hơn nữa ngươi lại cứu tộc ta, giải trừ phong ấn huyết mạch tộc ta. Âm Khang thị ta tri ân báo đáp, không phải là kẻ vong ân bội nghĩa. Ta không viết thư từ ngươi, ngươi cũng đừng hòng thôi ta!
Chung Nhạc suy tư trong chốc lát, nói:
- Ta phải ra ngoài một chuyến, đi tìm một vị sư huynh, sau đó lại đi thăm viếng các tộc. Ngươi lưu lại nơi này đợi ta một đoạn thời gian…
- Ta đi với ngươi!
Âm Phần Huyên hăng hái bừng bừng, xoay người đi ra ngoài, mỉm cười nói:
- Thăm viếng các tộc, sao có thể tay không mà đi? Tất nhiên là phải dâng lên lễ vật! Âm Khang thị ta định cư trong Thiên Hà đã lâu, Thiên Hà cũng tính là một cái bảo địa, các loại bảo vật ly kỳ cổ quái cái gì cần có đều có. Ta sẽ bảo cha ta chuẩn bị một chút, chắc chắn sẽ không khiến cho ngươi mất mặt với các tộc!
Cũng không lâu lắm, nàng đã quay trở lại, mỉm cười nói:
- Cha ta đã chuẩn bị xong lễ vật, hơn nữa còn chuẩn bị một chiếc Bảo liễn, có thể xuất hành rồi!
Chung Nhạc cau mày, nói:
- Nếu vị sư huynh ta muốn gặp kia nhìn thấy ngươi…
Đát đát!
Đúng lúc này, tiếng chân ngựa đột nhiên truyền tới. Chỉ thấy mấy con Hắc Kỳ Lân thần tuấn lôi kéo một chiếc Bảo liễn vô cùng xa hoa đi tới. Lão Ma Hoàng Âm Vân Khang ngồi ở trước xe làm xa phu. Xung quanh chiếc Bảo liễn kia phiêu phù tầng tầng thiên vân, nhật nguyệt treo cao. Mặt trời làm đuốc, mặt trăng làm châu, mỹ ngọc trang trí, lưu ly làm song cửa. Trên Bảo liễn khảm nạm ba tòa Chư Thiên, giống như ba khỏa viên cầu, trên nhỏ dưới lớn.
Bên trong thùng xe, hai bên vách vẽ Âm Khang Chư Thần Đồ, đặt hai chiếc ghế chính tọa. Trên vách xe phía sau treo cao Thần cung và bảo kiếm. Trong bốn góc xe có bốn tôn Bạch Hạc Yêu Thần của Yêu Tộc, miệng ngậm lư hương, co một chân đứng ở bốn phương. Trong xe đốt chính là trầm hương Mạn Thần Hương, có công dụng dưỡng thần. Trần xe lại có thể mở ra, khi mở ra chính là mui xe dâng lên, vô số nhật nguyệt bảo châu đủ loại màu sắc vắt ngang trên đó, cực kỳ sang quý.
Chung Nhạc nhìn chiếc Bảo liễn mà kinh thán không thôi.
Âm Phần Huyên cùng hắn tiến vào Bảo liễn. Âm Vân Khang quát lớn một tiếng, Hắc Kỳ Lân kéo theo Bảo liễn chạy ra khỏi Thiên Hà Chi Châu.
Trong lòng Chung Nhạc vẫn còn trái lo phải nghĩ, nói:
- Phần Huyên, sau khi tới chỗ của sư huynh ta, ngươi không cần lên núi, cứ lưu lại dưới chân núi. Nhớ kỹ! Ngàn vạn lần không được lên núi… Đúng rồi! Vị sư huynh thiên tài đã bị bắt cóc của tộc ngươi kia, tên gọi là gì vậy?
- Vị sư huynh bị tên điên áo trắng kia bắt đi sao?
Âm Phần Huyên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắn tên là Âm Thập Huyền! Chính là một trong những thiên tài có thiên phú cao nhất của tộc ta. Hắn vừa mới chạy lên bờ đã bị tên điên áo trắng này bắt cóc đi mất! Thật là đáng ghét!