Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 122

– Sao ngươi lại biết Côn tộc?

Chúc Tiên Nhi giật mình. Trải qua thời gian dài bị coi là Yêu tộc, bị cho là một thành viên của Yêu tộc, mặc dù cả Thánh thành chủ cũng không biết rằng nhện yêu vốn là Côn tộc. Chuyện này là một bí mật cực lớn, không nói cho bên ngoài, mà tên thiếu niên Long tộc này dường như rất hiểu biết về Côn tộc.

Trên thực tế Côn tộc là chuyện rất lâu trước đây, những lời đồn về Côn tộc đều trở thành truyền thuyết, ấy vậy mà thiếu niên này không những biết rất nhiều về Côn tộc, mà thậm chí còn biết nhện yêu là một thành viên của Côn tộc, không thể không khiến ả khiếp sợ.

Trong Yêu tộc, ả khá là nổi tiếng, là hòn ngọc quý trên tay thành chủ Phong Cốc thành, nên có không ít Yêu tộc theo đuổi. Kẻ vừa chết trong tay ả, chính là một trong số đó. Vị Luyện khí sĩ này bị sắc đẹp mê hoặc, rồi rơi vào tay ả, bị ả ăn thịt.

Ban đầu ả định dùng cách tương tự để đối phó Chung Nhạc, nhưng hiện giờ Chung Nhạc xem ra đã biết thân phận của ả, nên chắc chắn sẽ không mắc mưu, thậm chí vừa tới liền ra tay, không cho ả cơ hội nào.

Trận pháp của kiếm tứ thức có uy lực rất mạnh, ngay cả cường giả Thần tộc Hiếu Mang như Hiếu Sơ Tình khi vừa tiếp xúc cũng bị tổn thất nặng, bị chém đi hai cái đầu Bàn Ngao.

Xoẹt xoẹt, kiếm khí tung hoành, tơ kiếm mỏng mảnh cắt qua, khiến thiếu nữ này lập tức bị thương khắp người.

Chúc Tiên Nhi thét lên, nhanh chóng di chuyển, từ dưới chân phóng ra tơ nhện, đan thành lưới, cũng là một tòa trận pháp, không ngừng chống lại kiếm tứ thức.

Nhưng Kiếm Kiển Kiếm Ti Đại Trận mà Thủy Tử An trưởng lão sáng tạo ra lợi hại cỡ nào? Lúc này hai tòa trận pháp va chạm vào nhau, mà tơ nhện liên tục bị chém đứt. Tơ kiếm xuyên qua, mà trận thế tơ nhện lại chẳng không thể ngăn cản, Chúc Tiên Nhi đành phải quan tưởng thuẫn văn. Thuẫn văn của ả rất cổ quái, trên mặt thuẫn có một đống độc trùng như cóc, rết, rắn, nhện độc, ngăn cản tơ kiếm.

Nhưng Kiếm Kiển Kiếm Ti Đại Trận nổi danh bởi sự tinh tế, chính xác, được xưng là vô khổng bất nhập, nên dù ả có sử dụng Bách Độc Thuẫn thì vẫn bị tơ kiếm xuyên qua lớp phòng ngự, khiến trên người ả càng có thêm nhiều miệng vết thương.

Chung Nhạc đứng yên ngoài kiếm trận, nhìn tơ kiếm xoẹt qua xoẹt lại, bắt đầu suy đoán:

– Phong Cốc thành chủ là Luyện khí sĩ Côn tộc, có thể trở thành thành chủ của một trong sáu thành của Yêu tộc, tu vi thực lực chắc chắn là cao tuyệt, không phải kẻ tầm thường. Muốn xếp một vị cường giả như vậy vào Yêu tộc, người làm được điều này chắc chắn không phải tầm thường, là thủ lĩnh cực kỳ hùng mạnh của Côn tộc. Nhưng tộc này đã lâu không xuất hiện, ngoài thế giới dưới lòng đất này. Bên trong các hoang cũng không có tin gì về Côn tộc. Cơ mà hơn hai trăm năm trước có một việc hoàn toàn có liên quan tới Côn tộc…

Hắn thúc toàn bộ uy lực của kiếm tứ thức, khiến Chúc Tiên Nhi càng bị thương nhiều hơn. Ả đột nhiên quát một tiếng, rồi lấy ra một cái quạt nhỏ cao chừng nửa trượng, lại được ả rót tinh thần lực vào nên lập tức cao hơn một trượng. Trên mặt quạt là bách độc đồ đằng, đồ đằng văn của hàng trăm loại độc vật di chuyển trên mặt quạt.

Vù…

Quạt múa, đám độc vạt chen nhau bay ra ngoài, ong, rắn, cóc, nhện, rết… những loài có độc rầm rầm chui ra khỏi quạt, điên cuồng phóng tới phía Chung Nhạc.

Những loài động vật có độc này va chạm với tơ kiếm đại trận, lại bị tơ kiếm cắt cho đầu thân bay tứ tung. Nhưng chúng là những vật có hình mà không có thực chất, được luyện từ độc khí, cho dù bị kiếm khí chém thì vẫn có thể nhanh chóng tụ tập lại, tiếp tục tấn công Chung Nhạc.

Tơ kiếm đại trận không phải là vạn năng, nhất là khi đối mặt với hồn binh có độc khí thì nó chẳng thể nào phá nổi được độc khí. Uy lực của loại kiếm trận này chủ yếu dựa vào sự sắc bén và luôn thay đổi, trực tiếp giết chết đối phương. Mà đối mặt với thần thông như độc khí, ánh sáng là bất lực.

Chung Nhạc đứng im, sau đầu hắn bỗng xuất hiện một mặt trời chói chang, Tam Túc Kim Ô vỗ cánh bay ra, lăng không tấn công, bắt lấy đám độc vật kia rồi ăn thịt, làm cho chúng không thể tới gần người.

– Chuyện này là có một con quái vật cực lớn đã chui ra từ trong lòng đất của Hắc Sơn, làm cho Hắc Sơn bí cảnh vốn được giấu trong Hắc Sơn xuất hiện trên thế gian. Trong thế giới này có cất giấu nhiều Côn tộc, như vậy con quái vật chui ra khỏi nơi đây quá nửa là Côn tộc.

Chung Nhạc tiếp tục suy luận:

– Nếu y là Côn tộc, nhất định là một đại cao thủ khó lường, kẻ như vậy sao có thể lặng im biến mất? Chắc là Côn tộc có danh tiếng không tốt, là thiên địch của tất cả các chủng tộc, nên y buộc phải che giấu, thay hình đổi dạng, dùng một thân phận khác.

Lúc này vết thương gây ra bởi kiếm trên người Chúc Tiên Nhi càng ngày càng nhiều, nghe Chung Nhạc nói vậy, lòng càng lúc càng lạnh lẽo. Ả đột nhiên rít lên, ngửa người ra sau, tám cái chân sau lưng chạm đất, biến về nguyên hình là một con nhện tám chân. Mà nửa người trên của ả vẫn đứng thẳng, là thân hình của một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, chỉ là nửa người dưới là nhện, trông rất đáng sợ.

Ngay sau đó thân thể ả bành trướng, càng lúc càng lớn, chỉ chớp mắt đã biến thành một con quái vật to bằng một quả đồi nhỏ, chèn bay kiếm tứ thức, trên những cái chân to lớn kia xuất hiện các loại đồ đằng văn, hệt như một cây đồ đằng trụ vậy.

Nhân tộc mỗi khi nhìn Yêu tộc đều thường hiểu nhầm rằng Yêu tộc có thể biến hình thành người. Nhưng sự thực là Yêu tộc biến thành người không phải là bắt chước Nhân tộc, mà là Thần tộc. Thân người kỳ thật không phải thân người, mà là thân thần, thân thể của thần. Thân hình của các vị thần thượng cổ và viễn cổ đều là thân người, chỉ là khi đó người ta không gọi là thân người, mà gọi là thân thần, thân thể thần ma.

Nửa người trên của Chúc Tiên Nhi là thân người, bởi vì Côn tộc là chủng tộc do Ma thần tạo ra. Ma thân cũng là thân người, nên Côn tộc mà biến hóa thì cũng lấy thân thể của Ma thần làm gốc.

Ả hiện nguyên hình nên lập tức trở nên rất cứng cỏi, tơ kiếm coong coong cắt qua người ả, văng ra tia lửa, lại chẳng thể gây ra tổn thương trí mạng cho ả.

Chúc Tiên Nhi nhún chân, rầm rầm bắn tới phía Chung Nhạc, lại đột nhiên phương thức công kích của kiếm tứ thức biến đổi, không ngừng đâm tới tròng mắt ả. Chúc Tiên Nhi kinh hãi, vội giơ tay lên bảo vệ mắt mình. Đúng lúc này, tơ kiếm lao vụt tới, chui tọt vào trong lỗ tai, lỗ mũi ả.

Chúc Tiên Nhi luống cuống chân tay, rít gào, há miệng phun ra tơ nhện, như dải lụa bắn tới phía Chung Nhạc.

Mà xung quanh người Chung Nhạc, tất cả Tam Túc Kim Ô vỗ cánh bay lượn, liên tục xử lý độc vật được tạo nên do độc khí, không rảnh ngăn cản tơ nhện. Chúc Tiên Nhi thấy vậy thì vui vẻ. Mắt nhìn tơ nhện chuẩn bị xuyên thủng Chung Nhạc. Chỉ cần tơ nhện đâm thủng Chung Nhạc, cho dù chỉ là một sợi, ả cũng sẽ lập tức rút sạch máu tươi trong người hắn, hút hắn thành thây khô.

Chung Nhạc chẳng bận tâm, sau đầu hắn lập tức xuất hiện mặt trăng. Ánh trăng phóng ra, đụng tới tơ nhện. Ánh trăng trắng noãn, tơ nhện cũng trắng. Cả hai va chạm, ánh trăng lập tức ngăn cản tơ nhện. Tơ nhện lập tức tách ra, từ bốn phương tám hướng như tơ kiếm đâm tới Chung Nhạc. Mà ánh trăng cũng lúc thu lúc phóng, không ngừng đánh văng tơ nhện, khiến chúng không thể tiếp cận thân thể.

– Ngươi là Côn tộc, phụ thân Phong Cốc thành chủ của ngươi cũng là Côn tộc, mà đại quái vật cũng là Côn tộc, có liên hệ gì ở đây không nhỉ?

Chung Nhạc lại tiếp tục suy luận:

– Chẳng lẽ phụ thân của ngươi là đại quái vật năm đó? Không, không đúng, nếu phụ thân ngươi mà là quái vật, tất nhiên sẽ đột nhiên xuất hiện ở hai trăm năm trước, nhất định sẽ bị nghi ngờ, bị lật tẩy. Như vậy thì phụ thân ngươi là thuộc hạ của đại quái vật. Con quái vật to lớn như vậy rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Chung Nhạc nghe vậy, sắc mặt kịch biến. Ả với Chung Nhạc chỉ là vừa đụng mặt, trước nay chưa từng gặp nhau, vậy mà chỉ từ lần gặp gỡ hiện tại, Chung Nhạc lại có thể suy luận ra được nhiều thông tin như vậy, gần như đào hết gốc gác của ả, cha ả, cùng sư tôn, “đại quái vật” kia.

Loại trí tuệ này thật khủng bố!

Ả tuy có nói một hai câu với Chung Nhạc, nhưng chẳng để lộ chút thông tin nào, mà Chung Nhạc lại có thể từ thân phận của ả suy ra được nhiều như vậy, khiến ả thấy thật đáng sợ.

– Yêu Thần Minh Vương!

Chúc Tiên Nhi thét lên, thân thể được tạo nên từ thân nhện mà thân người lập tức biến hóa, toàn thân xuất hiện các loại lưu tinh đồ đằng văn, hóa hư làm thực, biến thành từng cánh tay mọc ra dưới nách, mi tâm xuất hiện một thần nhãn, chính là thân thể Yêu Thần Minh Vương.

Không chỉ như vậy, ả còn giữ thân hình nhện yêu, tám cái chân sắc bén như đao kiếm, đạp xuống mặt đất phóng tới phía Chung Nhạc. Tám cánh tay giơ lên, những bàn tay nặng nề không ngừng ngăn cản tơ kiếm.

– Long tộc kia, ngươi biết quá nhiều rồi!

Lúc này Chúc Tiên Nhi đang vận chuyển thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương, khiến thực lực tăng vọt. Ả vung tay lên tục va chạm với kiếm khí của Chung Nhạc, thậm chí còn đột phá âm chướng, hất văng tơ kiếm ra. Mà tơ kiếm chỉ có thể thương tổn được da ả chứ không thể tạo ra vết thương hở miệng, có thể thấy uy lực của Yêu Thần Minh Vương kinh người cỡ nào.

– Không phải ta biết quá nhiều, mà trí tuệ Côn tộc không cao, tuy thoát khỏi bàn tay của Ma thần, nhưng dẫu sao cũng chỉ là chủng tộc thấp kém, là cỗ máy chiến đấu mà thôi.

Chung Nhạc nhìn cự quái nhền nhện thân người với tám tay tám chân, toàn thân cũng xuất hiện đồ đằng văn hoa mỹ, cũng mọc ra tám cánh tay, trên mi tâm cũng xuất hiện thần nhãn, rõ ràng là cũng vận chuyện Yêu Thần Minh Vương Quyết.

– Ngươi vẫn chưa khai hóa!

Ầm.

Chúc Tiên Nhi vung quyền ra. Nắm đấm của Chung Nhạc so với của ả thì có vẻ vô cùng nhỏ bé, nhưng khi nắm đấm của cả hai va chạm, Chúc Tiên Nhi không khỏi thét lớn, lảo đảo lùi ra sau. Cơ bắp trên cánh tay ả run rẩy, làn da trắng nõn bị sức mạnh cơ bắp của Chung Nhạc ép cho vỡ ra, máu tươi cùng với gân thịt bắn ra từ dưới da.

Từ dưới chân Chung Nhạc, giao long ầm ầm xuất hiện, nâng người hắn lên, từng bước ép sát, từng quyền lại từng quyền được tung ra.

Chúc Tiên Nhi ra sức ngăn cản, giơ các cánh tay khác lên đón đỡ. Máu thịt cơ bắp trên những cánh tay ấy lại nổ bung, ủ rũ hạ xuống, lòng hoảng sợ vô cùng.

– Vì sao Yêu Thần Minh Vương Quyết của hắn lại mạnh như vậy…

Chung Nhạc nhanh chóng lùi ra sau, tám cái chân liên tục di chuyển với tốc độ rất nhanh. Mà trước người ả, hai con giao long cũng giơ chân điên cuồng đuổi theo, tốc độ cũng cực kỳ nhanh.

Bỗng Chúc Tiên Nhi mừng rỡ như điên, vội hô to:

– Lộc sư huynh mau cứu ta!

Trong núi rừng, một vị Luyện khí sĩ Yêu tộc đầu có mọc sừng đi ra, phía sau là hai Luyện khí sĩ khác. Vị Lộc sư huynh kia kinh ngạc nói:

– Ra là Chúc sư muội! Long tộc, dừng tay, có ta ở đây, ngươi đừng hòng động được tới dù chỉ một cọng tóc gáy của Chúc sư muội!

Chúc Tiên Nhi vội lao tới chỗ Lộc sư huynh, rồi sau đó núp sau lưng gã.

Chung Nhạc vọt tới. Lộc sư huynh khẽ nhíu mày, hai tên Luyện khí sĩ phía sau lập tức di chuyển, vượt lên chắn trước người Chung Nhạc, quát to:

– Ngươi không nghe thấy à? Lộc sư huynh bảo ngươi dừng tay!
Bình Luận (0)
Comment