Âm Thập Huyền hồi tỉnh lại, đầu óc vẫn là mờ mịt, mơ mơ màng màng, không biết vì sao chính mình lại xuất hiện ở nơi này.
Hai chân hắn vẫn là đuôi cá, Chung Nhạc vẫn chưa mở ra phong ấn huyết mạch của hắn. Âm Phần Huyên vội vàng tra hỏi những kinh lịch của hắn. Âm Thập Huyền cố gắng hồi ức lại. Những ký ức từ Thiên Hà xông lên bờ, hắn vẫn còn nhớ rõ, nhưng sau khi xông lên bờ đã xảy ra chuyện gì, hắn lại không nhớ gì cả. Có mấy năm ký ức của hắn đã biến mất, vô cùng quỷ dị.
- Ngươi đã bị một tên điên áo trắng bắt cóc!
Âm Vân Khang nói:
- Mất tích rất nhiều năm, nhờ có cô gia cứu ngươi trở về!
Âm Thập Huyền không ngừng cảm ơn Chung Nhạc. Âm Vân Khang thấy tinh thần hắn vẫn còn có chút hoảng hốt, mang theo hắn quay về Thiên Hà Chi Châu.
- Ta tới đánh xe cho tiên sinh bồi tội!
Tử Quang Quân Vương ngồi trên càng xe, mỉm cười nói.
Chung Nhạc và Âm Phần Huyên leo lên Bảo liễn Chư Thiên Hắc Kỳ Lân, Bảo liễn lập tức xuất phát chạy về Tiên Thiên Cung. Mà đám người Tiểu Công chúa Mục Khanh Tuyền thì đi theo bên cạnh xe.
Bảo liễn vừa mới chạy ra khỏi lãnh địa Đế Minh thị, đột nhiên Thần quang ngập trời hàng lâm, Văn Ngọc điện hạ suất lĩnh đám Thần Ma Đế Minh thị xuất hiện trước Bảo liễn. Chung Nhạc bước ra Bảo liễn nhìn lại, Văn Ngọc điện hạ khom người, cười nói:
- Tiểu vương nhận được tin tức, tiên sinh sắp sửa quang lâm Đế Minh thị ta, vì vậy nhất mực cung kính chờ đợi đại giá. Sao tiên sinh đã tới nơi lại không vào? Để cho tiểu vương chờ đợi uổng phí một trận!
Chung Nhạc chắp tay khách khí nói:
- Điện hạ chớ trách! Ta được Đế Quân quan tâm, đích thân mời về, không thể đi gặp Điện hạ được rồi!
Văn Ngọc điện hạ khẽ nhíu mày, than thở:
- Tiên sinh có chí riêng của tiên sinh, tiểu vương không dám miễn cưỡng! Chỉ mong tương lai thời điểm gặp lại còn có thể lưu lại một tia nhân tình!
- Điện hạ khách khí!
Chung Nhạc nhìn về phía đám Thần Ma sau lưng Văn Ngọc điện hạ, chỉ thấy Thần Hoàng, Ma Hoàng, Tạo Vật Chủ cũng không phải số ít. Đám cường giả này ai nấy cũng đều đang rục rịch xuất động.
Ánh mắt Văn Ngọc điện hạ rơi xuống trên người Tử Quang Quân Vương đang đánh xe, khẽ ho khan một tiếng, nói:
- Nhường đường! Không được cản đường của tiên sinh!
Đám Thần Ma Đế Minh thị nhận lệnh, nhường ra một con đường.
Chung Nhạc chắp tay cảm ơn, quay vào trong Bảo liễn. Chiếc Bảo liễn Chư Thiên Hắc Kỳ Lân nhanh chóng đi xa.
- Điện hạ, Dịch tiên sinh trở lại Tiên Thiên Cung, sợ rằng Mục Tiên Thiên sẽ có thêm một cánh tay đắc lực. Thậm chí Âm Khang thị cũng sẽ đầu nhập vào hắn!
Một tôn Tạo Vật Chủ khẽ nhíu mày, nói:
- Sao lại không…
Văn Ngọc điện hạ lắc đầu, nói:
- Tử Quang đang ở bên cạnh hắn, không tiện hạ thủ! Tử Quang Quân Vương kẻ này đa mưu túc trí, nếu chúng ta tùy tiện động thủ, hơn phân nửa sẽ trúng kế của hắn, sợ rằng tất cả đều sẽ chết ở nơi này! Trở về, mời Bệ hạ định đoạt!
Chư Thần xưng vâng, đi theo hắn trở về Đế Minh thị.
o0o
Bảo liễn một đường tiến về phía trước, còn chưa đi ra Đế Tinh, đột nhiên chỉ thấy quang vũ ngập trời rơi lả tả xuống. Đám người bên cạnh xe ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong hư không trút xuống từng mảnh từng mảnh Thần quang, lúc sáng lúc tối, mơ hồ còn có thanh âm oanh minh vang lên.
- Tiếp tục đi!
Tử Quang Quân Vương quát lớn.
Đám người vây quanh Bảo liễn tiếp tục lên đường. Chỉ thấy đám quang vũ kia không ngừng rời xuông. Sâu bên trong hư không, từng đám từng đám quang mang đủ loại màu sắc không ngừng phá vỡ hư không. Ngẫu nhiên còn có từng cỗ từng cỗ thân thể to lớn phá vỡ không gian, chỉ vừa mới hiện ra chút bóng dáng tay chân, liền đã bị lôi ngược trở về.
Lại đi thêm hơn nửa ngày, đột nhiên một cái đầu thật lớn từ trong hư không rơi xuống, lăn lông lốc trong tinh không, biến thành một khỏa Tinh cầu thiêu đốt bay đi xa.
Tiếp theo, trên thiên không lại có tay cụt chân cụt rơi xuống. Sau đó là một cỗ thân thể không đầu không tay không chân. Nhắc tới cũng kỳ quái, đám tay cụt chân cụt trên không trung kia không ngừng bò tới bò lui, bò tới trên cỗ thân thể kia, bắt đầu lắp ráp lại. Kết quả tay chân gắn nhầm chỗ, một cái chân gắn lên trên cổ, một cánh tay gắn lên trên đùi, chỉ là không có cái đầu. Cỗ thân thể không đầu này dùng cả tay lẫn chân, một đường điên cuồng lổm nhổm bò đi xa. Trên không trung khôi phục lại bình tĩnh.
Lại qua thêm mấy ngày nữa, thiên địa đột nhiên một mảnh hôn ám, không nhìn thấy Thiên tinh, không nhìn thấy nhật nguyệt. Trên không trung xuất hiện một tấm bạch phiên, mang theo một đóa Quỷ hỏa, bay tới bay lui, không ngừng vây quanh chiếc Bảo liễn.
Tiếp theo, càng nhiều tấm bạch phiên nữa bay tới. Nhiều vô số kể bạch phiên dưới sự chiếu rọi của Quỷ hỏa, không ngừng bay lượn xung quanh chiếc Bảo liễn. Không trung còn vang lên từng tràng từng tràng quỷ khóc thần gào, vô cùng bi thảm.
- Ngay cả đám lão quỷ của Thiên Đình cũng đều xuất động rồi! Dịch tiên sinh, xem ra Thiên Đế vô cùng xem trọng ngươi a!
Tử Quang Quân Vương lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói với Chung Nhạc trong xe.
Chung Nhạc đẩy cửa sổ xe ra nhìn lại, chỉ thấy Quỷ hỏa tầng tầng, bạch phiên quanh quẩn. Trong bóng tối mơ hồ có mấy đạo thân ảnh đang tranh phong, nhưng động tĩnh so với tràng chiến đấu cách đây không lâu kia thì nhỏ bé hơn nhiều.
Tràng chiến đấu này lặng yên không một tiếng động, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy có thân ảnh bay lượn giao thoa trong bóng đêm, nhưng không có bất luận quang mang thần thông và uy năng gì truyền ra, không có bất cứ động tĩnh gì.
Qua một lúc sau, đột nhiên đám bạch phiên và Quỷ hỏa nhao nhao bay đi, biến mất không còn, thiên địa khôi phục lại thanh minh.
- Tử Quang tiên sinh, vừa rồi đó là…
Âm Phần Huyên nghi hoặc hỏi.
- Đó là Hữu Thiên Thừa của Thiên Đình, Quỷ Sư Quỷ U Minh, năm xưa chính là quân sư của Thiên Đế!