Tôn Thần Minh Nhân Tộc kia căng căng thẳng thẳng, không có đáp lời. Chung Nhạc thả tay ra, mặc cho hắn rời đi, trong lòng thầm nghĩ:
- Thiên Ti nương nương, trước đây đạo nhân quả của ta không phải là đối thủ của ngươi. Bất quá, tới hiện tại, ngươi đừng mơ tưởng tính được ta!
o0o
Phong Vô Kỵ mang theo đám người Phục Bảo Sơ, Khoa Phụ Mâu đi theo Thiên Ti nương nương chạy tới địa phương Chung Nhạc tất phải đi qua tiến hành mai phục. Đột nhiên, sắc mặt Thiên Ti nương nương khẽ biến, thất thanh nói:
- Không xong! Dịch tiên sinh đã suy tính ra tơ nhân quả của ta. Sợ rằng hắn đã biết rõ hành tung của chúng ta rồi!
Phong Vô Kỵ vội vàng nói:
- Mau chặt đứt nó!
- Không chặt đứt được!
Thiên Ti nương nương cắn răng, nói:
- Đạo nhân quả của hắn còn mạnh hơn ta rất nhiều, cuồn cuộn không ngừng, miên mang không dứt. Hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đã làm được tới bước này? Phục tiền bối, mau giúp ta một tay! Ta suy tính tơ nhân quả của hắn, hắn tất sẽ chặt đứt sợi tơ nhân quả này. Phục tiền bối giúp ta bảo vệ sợi tơ nhân quả này, ta đấu với hắn một trận!
Phục Bảo Sơ mỉm cười, nói:
- Ngươi cứ việc làm!
Thiên Ti nương nương quát lớn một tiếng, vô số văn lộ Đồ đằng tung bay, dệt ra sợi tơ nhân quả của Chung Nhạc. Chỉ thấy sợi tơ nhân quả này không ngừng chấn động, tựa hồ trong cõi u minh có một cỗ lực lượng truyền tới, muốn chặt đứt sợi tơ nhân quả này.
Phục Bảo Sơ dùng pháp lực bàng đại của chính mình gia trì Thiên Ti nương nương, rốt cuộc cũng định trụ được sợi tơ nhân quả này, không để nó bị chặt đứt. Thiên Ti nương nương thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra vô số hướng đi của sợi tơ nhân quả này, khẽ kêu lên:
- Hắn đã thay đổi đường đi! Chúng ta đi thôi!
Đám người vội vàng đuổi theo nàng. Đoạn đường này hoàn toàn bình an, đám người rất nhanh đã tiến vào một tòa Thánh địa mỹ lệ. Thiên Ti nương nương dừng lại, chỉ thấy bên cạnh một con bạch hạc thong thả bay qua, tràng cảnh vô cùng u tĩnh, mỉm cười nói:
- Hắn tất phải đi qua nơi này…
Vèo!
Đúng lúc này, một đạo quang tiễn đột nhiên bắn thẳng về phía đám người giữa không trung. Khoa Phụ Mâu nhất thời giận dữ, bấm tay búng một cái. Đạo quang tiễn kia dùng tốc độ càng nhanh hơn bay ngược trở về, phốc một tiếng đã xuyên thấu kẻ bắn tên. Khoa Phụ Mâu định thần nhìn lại, lại là một gã nam tử Thần Tộc trẻ tuổi cổ quái, sau lưng mọc ra năm cái đuôi, giữa trán mọc ra một cái độc giác.
- Đệ tử của Tranh Tộc sao lại bắn ta?
Khoa Phụ Mâu nghi hoặc không thôi. Đột nhiên, phía dưới chợt vang lên một mảnh ồn ào náo động. Vô số Thần Ma Tranh Tộc ào ào tuôn ra, nhao nhao ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, tức giận không thôi:
- Công tử bị giết rồi!
- Có một tên Khoa Phụ đã giết chết công tử!
Khoa Phụ Mâu tức giận hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Hắn dùng tên bắn ta, chết là đáng tội!
Sắc mặt Thiên Ti nương nương kịch biến, thất thanh nói:
- Công tử? Công tử của Tranh Tộc? Nghe nói Lão tổ tông Tranh Tộc lúc tuổi già mới được một đứa con trai, vô cùng cưng chiều. Tính toán thời gian, vị Tranh công tử này không sai biệt lắm hẳn là đã thành niên, tu thành Thần Minh rồi…
Trong đầu Phong Vô Kỵ giống như lôi đình oanh kích, thất thanh nói:
- Khoa Phụ Mâu, hắn không phải muốn bắn ngươi, mà là bắn con bạch hạc kia!
Trong lòng Thiên Ti nương nương chấn động, vội vàng nhìn về phía con bạch hạc kia, con bạch hạc kia đã không thấy hình bóng.
- Con bạch hạc kia cho dù là Yêu Thần đi chăng nữa, cũng không có khả năng chạy trốn nhanh như vậy?
Trong lòng Thiên Ti nương nương run rẩy:
- Đó không phải là bạch hạc, mà là Dịch tiên sinh!
Trong tòa Thánh địa mỹ lệ kia, một cỗ Thần uy cuồng bạo phóng thẳng lên cao. Một đạo thanh âm già nua bi thương vạn phần vang vọng khắp thiên địa:
- Con trai ta!
Đạo thanh âm kia mặc dù già nua, nhưng ẩn chứa uy năng vô biên. Thanh âm cuồn cuộn vang lên, chấn cho đám người Phong Vô Kỵ, Thiên Ti nương nương kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rướm máu. Mà Khoa Phụ Mâu thì ánh mắt dại ra, đột nhiên mở ra miệng lớn, máu tươi cuồng phún, lục phủ ngũ tạng đều đã bị chấn vỡ, oa oa phun ra.
- Con trai ta đã chết, ta muốn các ngươi phải chôn cùng con trai ta!
Tòa Thánh địa kia không ngừng xao động, Thần quang vô biên vô tận tuôn trào ra, giống như có ức vạn vầng Thái Dương từ trong Thánh địa đồng thời bạo phát. Từng tôn từng tôn Tạo Vật Chủ Tranh Tộc bay ra, thân thể vĩ ngạn. Trung tâm bọn họ là một tôn Lão Đế Quân, bộ dáng cực kỳ bi phẫn.
- Giết chết bọn chúng!
Tôn Lão Đế Quân kia rống giận. Trong Thánh địa Tranh Tộc, từng tòa từng tòa Chư Thiên dâng lên, chiếu rọi Thần quang, vô số cường giả Tranh Tộc nhao nhao giết tới.
- Sư huynh, chậm đã!
Phục Bảo Sơ đột nhiên vươn tay ra, bắt lấy cần cổ Khoa Phụ Mâu, dùng sức lắc một cái, vặn gãy cổ Khoa Phụ Mâu, vung tay tiêu diệt Nguyên thần của hắn, cười hắc hắc, nói:
- Sư huynh, kẻ gây họa đã chết, đại thù của lệnh lang đã báo, cần gì phải xé rách mặt?
Tôn Lão Đế Quân kia mắt điếc tai ngơ, tự mình giết tới. Phục Bảo Sơ buông thi thể Khoa Phụ Mâu xuống, khẽ nhíu mày, cười lạnh nói:
- Lão già không biết điều!
Phục Bảo Sơ hiện ra chân thân Phục Hy, uy lực cường đại vô biên, tự mình nghênh đón vô số cường giả Tranh Tộc. Nhất thời huyết vũ tung bay ngập trời. Lão tổ tông Tranh Tộc điên cuồng tấn công, mấy lần lên lên xuống xuống, đã há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn căn bản không phải là đối thủ của Phục Bảo Sơ.
- Đừng giết hắn!
Thiên Ti nương nương lớn tiếng quát lên:
- Tranh Tộc là Thần Tộc phụ thuộc của Đế tộc Hạo Anh thị! Thánh địa Hạo Anh thị cũng cách đây không xa…
Lời nói của nàng còn chưa dứt, đầu lâu Lão tổ tông Tranh Tộc đã rơi xuống đất. Phục Bảo Sơ nghe nàng nói vậy, không khỏi ngẩn ngơ, sắc mặt đại biến:
- Hỏng bét! Đi mau!
Hắn tự mình bay tới, không nói lời nào đã cuốn lên hai người Phong Vô Kỵ và Thiên Ti nương nương bỏ chạy. Nhưng lúc này, không trung đột nhiên không ngừng chấn động, một cỗ Đế uy vô biên tuôn trào ra. Một kiện Đế binh sống lại tự mình đột phá không gian, phát ra Đế uy ngập trời đánh tới. Một đạo quang mang bàng đại như thiên nghiền ép về phía Phục Bảo Sơ.
Phục Bảo Sơ đặt hai người Phong Vô Kỵ xuống, giơ lên hai tay mạnh mẽ đón đỡ. Sau một kích, hắn bị chấn cho thổ huyết. Uy năng của kiện Đế binh Hạo Anh thị kia thoáng tản đi một chút. Phục Bảo Sơ lập tức cuốn lên hai người bỏ chạy.
Kích thứ hai của Đế binh Hạo Anh thị đánh xuống, Phục Bảo Sơ bị thương càng nặng hơn. Kích thứ ba đánh xuống, sắc mặt lão giả này đã cực kỳ thảm đạm. Cũng may hắn dù sao cũng là cường giả cấp Đế Quân, lại là Phục Hy Thần Tộc, tốc độ nhanh kinh người, cuối cùng cũng mang theo hai người Phong Vô Kỵ chạy ra khỏi phạm vi uy năng của kiện Đế binh kia bao phủ.
Khí tức Phục Bảo Sơ cực kỳ suy yếu, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy kiện Đế binh kia cũng không có đuổi tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Nguy hiểm thật! Con bạch hạc kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thiên Ti nương nương không đáp, đảo mắt quan sát xung quanh, trong mắt chợt lộ ra thần sắc sợ hãi. Phục Bảo Sơ cũng ngẩn ngơ, đảo mắt quan sát bốn phía. Khắp nơi xung quanh đều là những hoa văn kỳ dị phiêu phù, chính là những văn lộ Đồ đằng Đế cấp. Sắc mặt hắn kịch biến, run giọng nói:
- Nơi này là…
- Đế Táng Lĩnh của Hạo Anh thị!
Thiên Ti nương nương nhìn về phía tòa Đế lăng cổ lão trước mặt, đắng chát nói:
- Chúng ta đã lạc vào Đế lăng của Hạo Anh thị rồi…
Nàng nhìn về phía bên ngoài Đế lăng, chỉ thấy một con bạch hạc bay tới, đáp xuống trên một cành cây bên ngoài Đế lăng, nhàn nhã chỉnh lý lông vũ trên thân mình. Đột nhiên, con bạch hạc kia khẽ lắc mình, biến thành một tôn Thần Nhân ngồi trên cành cây, nhìn chằm chằm về phía nàng, sau đó giơ tay lên, khẽ quẹt ngang trên cổ chính mình một cái.
- Dịch tiên sinh!
Thiên Ti nương nương lạnh lùng nói.