Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1229

Chung Nhạc lộ ra thần sắc kinh ngạc, thản nhiên nói:

- Không tệ! Không tệ! Phong Vô Kỵ, trong đám các ngươi đã xuất hiện một tên nội gian, sợ rằng bản thân ngươi còn chưa biết a?

- Nội gian?

Trong lòng Phong Vô Kỵ nghiêm nghị, vội vàng nhìn về phía Thiên Ti nương nương. Sắc mặt Phục Bảo Sơ cũng đại biến, ánh mắt hung ác nhìn về phía Thiên Ti nương nương. Thiên Ti nương nương cười khanh khách, nói:

- Dịch tiên sinh, ngươi đừng vội gây xích mích ly gián! Nếu ngươi có gan, liền đấu một trận đạo nhân quả với thiếp thân, cần gì gây xích mích chúng ta, mượn tay bọn họ giết ta chứ?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Thiên Ti nương nương, ngươi cố ý trúng phục kích, muốn mượn tay ta diệt trừ phản đồ Phục Hy thị, giết chết tên Đế Quân này. Ngươi giấu diếm được hắn, nhưng không thể gạt được ta! Tạo nghệ nhân quả hiện tại của ta mặc dù cao hơn ngươi, nhưng vẫn chưa vượt qua ngươi quá nhiều. Thời điểm ta biến thành bạch hạc dẫn dụ các ngươi rơi vào phục kích, ngươi cũng đã phát giác ra rồi, có đúng không? Nhưng ngươi lại không nhắc nhở phản đồ Phục Hy, chính là cũng muốn diệt trừ hắn, có đúng không?

Hắn cũng không tiếp tục phóng ra phân thân của chính mình đi xúc động phong cấm nữa, Đế lăng nhất thời khôi phục lại bình tĩnh.

Phục Bảo Sơ vươn tay bắt lấy cần cổ Thiên Ti nương nương, hung ác nói:

- Tên tiểu súc sinh này nói có đúng không?

Thiên Ti nương nương không ngừng ho khan, lạc giọng nói:

- Ngươi thà tin hắn, sao lại không tin ta? Hắn ngay cả ta cũng vây hãm trong chỗ này, sao ta có thể giúp hắn được? Nếu ta cố ý dẫn ngươi rơi vào phục kích, ta cũng phải chết…

Phong Vô Kỵ vội vàng nói:

- Tiền bối, hiện tại chúng ta còn cần nàng đi phá cấm bảo mệnh!

Phục Bảo Sơ thả Thiên Ti nương nương xuống, cười ha hả, nói:

- Là lão phu đa nghi, tiểu nương tử chớ trách! Chúng ta cùng nhau phá cấm, rời khỏi nơi này, giết chết tên tiểu súc sinh kia!

Thiên Ti nương nương không ngừng thở dốc, sau khi khôi phục lại, mới nói:

- Đầu mối toàn bộ trận nhãn nằm trong chỗ sâu nhất của Đế lăng, chính là nơi đặt Đế quan. Với bản lĩnh của chúng ta, căn bản không cách nào phá giải, chỉ có thể phá giải từng tòa từng tòa sát trận, vô cùng tốn thời gian. Ta cần phải tinh tế suy tính các cấm chế và sát trận của tòa Đế lăng này. Các ngươi đi theo ta, ngàn vạn lần không được đi sai một bước!

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Thời gian còn lại của các ngươi đã không nhiều lắm! Sát trận và phong cấm của Đế lăng sắp sửa biến đổi rồi. Tới lúc đó, toàn bộ sát trận và phong cấm đều sẽ thay đổi, hoàn toàn bất đồng với trước đây!

Sắc mặt Phục Bảo Sơ đại biến, đảo mắt quan sát bốn phía, cũng nhìn ra chỗ lợi hại. Sát trận bên cạnh bọn họ đã bị phá, tạm thời sẽ an toàn. Bất quá, sát trận và phong cấm của Đế lăng vẫn còn đang vận động, rất nhanh sẽ biến đổi. Tới lúc đó, sơn xuyên biến hóa, càn khôn nghịch chuyển, không trung sẽ biến thành đại địa, đại địa biến thành không trung, núi non biến thành dòng sông, bình địa dâng lên thành sơn xuyên, nhật biến thành nguyệt, nguyệt biến thành nhật, hết thảy đều biến đổi. Thời gian lưu lại cho bọn họ đã không nhiều lắm.

Thiên Ti nương nương thôi diễn một lúc lâu, đột nhiên đứng lên, nói:

- Đế lăng sắp sửa biến đổi rồi! Mau đi theo ta!

Nàng tăng nhanh cước bộ đi về phía một tòa sát trận. Phong Vô Kỵ và Phục Bảo Sơ vội vàng đuổi theo nàng. Dọc theo đường đi không ngừng xuất hiện nguy hiểm. Đột nhiên, thiên địa chợt xoay chuyển. Phục Bảo Sơ giơ hai tay lên, mạnh mẽ chống đỡ một ngọn Thánh Sơn đè xuống. Chỉ thấy Đế lăng đột nhiên bắt đầu biến đổi, toàn bộ sát trận và phong cấm đều nhao nhao biến hóa, sắp sửa biến đổi hết thảy. Phục Bảo Sơ vội vàng cao giọng nói:

- Tiểu nương tử, mau mau phá giải tòa sát trận này!

Ánh mắt Thiên Ti nương nương cẩn thận dò xét, đột nhiên bước nhanh tới, vươn tay nhổ lên một cây Trận kỳ, mỉm cười nói:

- Sát trận đã phá!

Cây Trận kỳ này bị rút ra, sát trận bên cạnh nàng quả thật đã được phá giải, nhưng ngọn Thánh Sơn mà Phục Bảo Sơ đang nâng lên kia lại đột nhiên biến hóa, biến thành một tòa trận pháp khác. Vô số mặt Thần kính treo cao, trận pháp dần dần di chuyển ra xa, vận chuyển Phục Bảo Sơ vào sâu bên trong Đế lăng.

Sắc mặt Phục Bảo Sơ kịch biến, lớn tiếng hét lên:

- Tiểu nương tử, ngươi đây là có ý gì?

Thiên Ti nương nương cười lạnh, thu hồi cây Trận kỳ, mỉm cười nói:

- Dịch tiên sinh là muốn ngươi chết, không phải muốn chúng ta chết, cần gì vì ngươi mà khiến cho chúng ta cũng phải bỏ mạng ở nơi này? Nếu ngươi chết rồi, nói không chừng Dịch tiên sinh sẽ có thể thả cho chúng ta một con đường sống. Vô Kỵ tiên sinh, ta nói đúng không?

Nàng xoay người nhìn về phía Phong Vô Kỵ bên cạnh mình, trên trán Phong Vô Kỵ tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, lặng lẽ nói:

- Nương nương nói không sai!

Trong lòng hắn thì lại cực kỳ rung động:

- Chung Nhạc nói không sai! Nữ tử Nhân Tộc này chính là gian tế, nàng ta cố ý dẫn dụ chúng ta rơi vào phục kích!

Thiên Ti nương nương xuyên qua tầng tầng sát trận, nhìn về phía Chung Nhạc, cười khanh khách, nói:

- Phục Bảo Sơ hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Không biết Dịch tiên sinh có thể mở một mặt lưới hay không?

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Nếu các ngươi có thể thoát khỏi sự truy sát của cường giả Hạo Anh thị, ta cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ?

Thân ảnh hắn đột nhiên biến mất khỏi cành cây kia, không thấy hình bóng. Mà vào lúc này, xa xa truyền tới từng cỗ từng cỗ khí tức đáng sợ. Các cường giả Hạo Anh thị đã tới. Thiên Ti nương nương thấy Chung Nhạc đã rời khỏi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lại liếc nhìn Phong Vô Kỵ một cái, cười nhạt nói:

- Vô Kỵ tiên sinh, Phục tiền bối là chết trong tay Dịch tiên sinh, không phải là chết trong tay ta, đúng không?

Phong Vô Kỵ gật đầu, nói:

- Nương nương yên tâm! Trước mặt vị lão gia kia nên nói thế nào, ta tự có chừng mực!

Thiên Ti nương nương nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, vẫn có chút không quá yên tâm, trong mắt lộ ra sát cơ. Trong lòng Phong Vô Kỵ nhất thời căng thẳng, nói:

- Sư tôn ta chính là Tiên Thiên Thần, nhận lệnh trực tiếp bởi Thiên! Nếu ta chết ở nơi này, nương nương ngươi tuyệt đối sẽ không thể bàn giao trước mặt vị lão gia kia! Cái chết của Phục Bảo Sơ quan hệ trọng đại, nếu không có ta giúp ngươi nói chuyện, ngươi cũng không thể bàn giao được!

Thiên Ti nương nương khẽ mỉm cười, nói:

- Nói giống như là ta đã cố ý hại chết Phục tiền bối vậy! Ta làm sao có thể hại hắn được? Rõ ràng là Dịch tiên sinh hại chết hắn a!

Sâu bên trong Đế lăng, tiếng kêu thảm thiết của Phục Bảo Sơ truyền ra:

- Vô Kỵ, ngươi còn muốn mở ra phong ấn huyết mạch của ngươi nữa không? Mau cứu ta ra, ta dẫn ngươi trở về Thế Ngoại Chi Địa, giải trừ phong ấn huyết mạch Phục Hy trên người ngươi! Huyết mạch Bàn Hồ của ngươi cũng có phong ấn, với thân phận và mặt mũi của ta, Bàn Hồ thị sẽ cho ta cái mặt mũi này, giúp ngươi mở ra phong ấn!

Phong Vô Kỵ đối với tiếng kêu thảm thiết của hắn căn bản là mắt điếc tai ngơ, mỉm cười gật đầu, nói:

- Nương nương nói đúng! Phục Bảo Sơ tiền bối là bị Dịch tiên sinh hại chết. Trong lòng ta mặc dù vô cùng thống khổ, nhưng cũng không thể làm gì được!
Bình Luận (0)
Comment