- Phu quân, chân lại ngứa rồi!
Trong Bảo liễn Chư Thiên Hắc Kỳ Lân, Âm Phần Huyên có chút ngượng ngập nói. Chung Nhạc vén làn váy nàng lên, đặt hai chân nàng lên trên hai đầu gối, tiềm vận tâm thần, cẩn thận sưu tầm phong ấn lưu lại trong huyết mạch. Qua một hồi lâu sau, mới lắc đầu nói:
- Vẫn không tìm được phong ấn! Kỳ quái a! Lẽ nào ta thật sự đã bỏ sót…
- Tên ngốc!
Âm Phần Huyên giơ chân lên, đạp bay Chung Nhạc ra ngoài.
- Ngươi sao lại đột nhiên đánh người?
Chung Nhạc có chút giận dữ:
- Ta hảo tâm giúp ngươi kiểm tra phong ấn trong huyết mạch, ngươi lại đá ta một cước, quá không nói đạo lý rồi a?
Âm Phần Huyên cáu giận nói:
- Đá ngươi không hiểu phong tình!
Chung Nhạc siết chặt hai nắm tay, cả giận nói:
- Nữ nhân chết tiệt! Ta hảo tâm giúp ngươi, ngươi ngược lại đá ta, nếu có thể đánh thắng ngươi, ta đã sớm ném ngươi lên trên giường, động phòng với ngươi rồi!
Âm Phần Huyên đổi giận làm vui, nói:
- Hóa ra phu quân là có lòng nhưng không có sức a? Ngươi còn muốn dùng sức mạnh hay sao? Nếu ngươi đánh thắng được thiếp thân, động phòng, ta tuyệt không phản kháng!
Chung Nhạc giơ tay lên. Ba tòa Chư Thiên trên đỉnh Bảo liễn Chư Thiên Hắc Kỳ Lân lập tức đại phóng quang mang, bao phủ Bảo liễn vào trong uy năng của ba tòa Chư Thiên, bảo hộ Bảo liễn. Hắn cười lạnh, nói:
- Nếu là không phản kháng, vậy cũng tính là dùng sức mạnh sao? Hai chân ngươi đã không còn phong ấn, lại hết lần này tới lần khác khiêu khích ta. Hôm nay ta muốn giáo huấn ngươi một trận rồi!
Âm Phần Huyên cười ha hả, nói:
- Phu quân ác tính nổi lên, là cảm thấy những năm gần đây tu vi thực lực chính mình đã tăng nhiều rồi sao?
Chung Nhạc nhào tới phía trước, sáu đạo quang luân sau đầu chấn động, thần thông bạo phát. Không gian nội bộ Bảo liễn bị chấn động tới mức bất ổn. Thần thông hai người va chạm, bộc phát ra một tiếng vang thật lớn kinh thiên động địa. Cũng may chiếc Bảo liễn này đã bị ba tòa Chư Thiên phong bế, uy năng không có tiết ra ngoài. Mấy con Hắc Kỳ Lân vẫn như cũ ung dung thong thả lôi kéo hương xa, được trăm vạn Thần Ma thủ hộ ở trung tâm.
Qua một hồi lâu sau, Chung Nhạc mở ra cửa xe, nộ khí ngập trời, ngồi trên càng xe. Xích Tùng liếc mắt nhìn thấy, không khỏi bị dọa cho sợ hết hồn. Chỉ thấy đường đường Dịch Quân Vương, không biết đã bị ai đánh cho mặt mũi bầm dập, vội vàng hỏi:
- Chủ công, đã xảy ra chuyện gì?
- Ai mượn ngươi hỏi nhiều?
Chung Nhạc giận dữ, quát lớn:
- Còn không mau lên đường?
Toàn thân Xích Tùng rung lên một cái, vội vàng ra lệnh đại quân toàn lực lên đường. Sắc mặt Chung Nhạc âm tình bất định, trong lòng thầm nghĩ:
- Nữ tử này hạ thủ không ngờ lại hung ác như thế, hơn nữa tâm tư khó có thể nắm bắt, tâm tư so với Tử Quang Quân Vương còn khó đoán hơn. Rõ ràng là nàng giả vờ hai chân có tật tới khiêu khích ta, ta thật sự tới thì lại kịch liệt phản kháng, đánh ta gần chết. Ngươi tốt xấu gì cũng lưu thủ một chút, nhường ta một chút a…
Đột nhiên, Tân Hỏa trong Thức hải của hắn chợt ngáp dài một cái, nói:
- Nhạc tiểu tử, là ngươi không hiểu phong tình! Trong xe giống như hương khuê vậy, nàng để cho ngươi xem chân chính là muốn cùng ngươi động phòng, nào ngờ ngươi chỉ lo xem chân! Nếu ngươi hiểu được tâm tư của nàng, chuyện tốt đã sớm thành từ lâu rồi!
Chung Nhạc có chút lúng ta lúng túng nói:
- Ta còn tưởng phong ấn huyết mạch thật sự tái phát, không nghĩ tới chuyện này!
Ngữ khí đốm lửa nhỏ vô cùng đau đớn, nói:
- Ta sớm đã bảo ngươi rèn đúc thân thể, nhất định phải đoán luyện nhục thân tới vô cùng cường hoành, hiện tại đã biết hối hận rồi a? Vừa rồi ngươi còn ngu ngốc hồ đồ tự cho rằng chính mình đã nhìn thấu bẫy rập, muốn nàng phản kháng, hiện tại đánh không lại a? Nỗ lực tu luyện! Nhất định phải nỗ lực tu luyện!
o0o
Nửa năm sau, Tiên Thiên Cấm Quân rốt cuộc đi tới Trấn Thiên Quan. Chung Nhạc chỉ nhìn thấy qua Trấn Thiên Quan trong Tinh đồ, hiện tại mới tính là nhìn thấy tận mắt tòa hùng quan này.
Chỉ thấy một mảnh Đại lục liên miên rộng rãi, bốn phía là Tinh hà quấn quanh, hình thành một dãy tinh mang mỹ lệ, vừa vặn vờn quanh mảnh Đại lục mênh mông bát ngát này, thủ hộ Đại lục ở bên trong. Mảnh Đại lục này chính là Tinh lục Trấn Thiên, trọng trấn cực kỳ quan trọng.
Những ngôi sao trong Tinh hà kia đều là Thần tinh, vừa có Thái Dương cũng có Tinh cầu. Quần tinh bị ép thành dòng sông, giống như một con đại xà khổng lồ đầu đuôi tương liên, hình thành nên một đạo bình chướng tự nhiên.
Thần Dương, Thần tinh ở nơi này cực kỳ dày đặc. Nguyên Từ Thần Quang tạo thành một mảnh khu vực hủy diệt đáng sợ, phong bạo loạn xạ, so với Thiên Hà còn khủng bố hơn vài phần. Thiên Hà tốt xấu gì nước trên mặt sông vẫn là bình tĩnh chảy, chỉ có địa phương hiểm trở mới sẽ nhấc lên cuồng phong sóng lớn. Mà nơi này khắp nơi đều là cuồng phong sóng lớn do Nguyên Từ Thần Quang hình thành, có thể hủy diệt hết thảy.
Nơi này không ngừng có Thần tinh, Thần Nguyệt, Thần Dương từ trong Tinh hà phun trào ra. Nhưng Nguyên Từ Thần Quang quá nồng đậm, nhật nguyệt tinh thần vừa mới bị phun ra, ngay sau đó đã bị kéo trở lại vào Tinh hà, không thể nào thoát khỏi.
Chung Nhạc giơ tay lên, lệnh cho đại quân dừng lại, từ xa xa quan sát. Chỉ thấy phía trên đạo Tinh hà vờn quanh Đại lục kia được được Đại năng chế tạo ra một bức tường thành hùng vĩ kỳ bí, kéo dài liên miên ức ngàn vạn dặm. Tường thành cực kỳ trầm trọng, cao không thể đo lường. Trên vách tường trải rộng các loại hoa văn Đồ đằng mỹ lệ, rút ra tinh quang từ trong Tinh hà, duy trì trận pháp vận chuyển, vô cùng đồ sộ.
Chỉ dựa vào trăm vạn Thần Ma, căn bản không thể bảo vệ được tòa hùng quan này. Trăm vạn Thần Ma đặt lên trên tường thành, giống như là một giọt nước ném vào trong đại dương mênh mông vậy.
- Khó trách Tử Quang nói nhất định phải có năm ngàn vạn Thần Ma cộng thêm ba tôn Đế Quân mới có thể bảo vệ tòa hùng quan này. Tử Quang Quân Vương quả thật cường hoành, chỉ dựa vào năm ngàn vạn Thần Ma và ba tôn Đế Quân đã có thể làm được bước này!
Trong lòng Chung Nhạc kinh ngạc tán thán sự hùng vĩ kỳ bí của Trấn Thiên Quan. Trăm vạn Thần Ma quả thật quá ít rồi, xa xa không đủ để bảo vệ tòa hùng quan này.