- Đại Tư Mệnh?
Chung Nhạc chấn động, vị Tiên Thiên Thần Ma đầu tiên sinh ra, được các Hỗn Độn Thần Ngao gọi là Đại Tư Mệnh, ý là thần ma chưởng quản sinh mệnh, sinh cơ. Từ khi hắn sinh ra thì vũ trụ này mới có sinh mệnh, có sức sống, vì thế hắn là chúa tể nắm giữ sinh mệnh đại đạo!
Hắn không phải thần cũng không phải ma, không phải nam cũng không phải nữ, vừa là thần vừa là ma, vừa là nam vừa là nữ.
Hắn có sức mạnh sinh sát, thậm chí có thể tước đoạt sinh mệnh của Tiên Thiên Thần Ma!
Chỉ là, cái tên Đại Tư Mệnh này khiến Chung Nhạc không ngờ tới.
Tư Mệnh khiến hắn nhớ tới một Phục Hy khác, là tên của nữ Phục Hy thuần huyết kia, một người là chúa tể nắm giữ sinh mệnh đại đạo, một người là nữ Phục Hy duy nhất còn sót lại.
Lấy cái tên Tư Mệnh, liệu có phải còn có tầng nghĩa thâm sâu hơn không?
Nàng ta nắm giữ cái gì?
- Lẽ nào…
Chung Nhạc lắc dầu, có chút suy nghĩ không hay lắm, ý nghĩ này chôn sâu trong lòng hắn, không dám nói ra.
Đại Tư Mệnh nắm giữ sinh mệnh đại đạo, còn kẻ trong Trấn Thiên Phủ kia thì đã chết một hai trăm vạn năm mà còn định hồi sinh, gây động tĩnh rất lớn.
Lẽ nào kẻ trong Trấn Thiên Phủ kia chính là Đại Tư Mệnh, vị Tiên Thiên Thần Ma đầu tiên của thế gian?
- Nếu kẻ khai thiên không thành mà chết trong Trấn Thiên Phủ kia chính là Đại Tư Mệnh thì cũng chỉ có thể giải thích tại sao hắn lại vẫn hồi sinh được sau khi qua hai thời đại Hỏa Kỷ, Địa Kỷ.
Chung Nhạc nghĩ bụng:
- Hắn là Tiên Thiên Thần Ma nắm giữ sinh mệnh đại đạo, đại diện cho khởi nguyên sinh mệnh của vũ trụ, sinh mệnh thần kỳ, vì thế hắn còn có thể hồi sinh. Chỉ là, không biết trong Trấn Thiên Phủ hiện giờ Đại Tư Mệnh đã hồi sinh chưa? Nếu hắn hồi sinh thì…
Khóe mắt Chung Nhạc co giật, chúa tể thời đại Hắc Ám, nếu hắn hồi sinh thì e là sẽ dẫn đến đại kiếp!
Đột nhiên thần ma trên thuyền xao động, Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên cũng thấy căng thẳng, cảnh tượng bên ngoài thuyền biến chuyển. Đại Tư Mệnh dường như muốn đi ra khỏi cảnh tượng đó, đang đi về phía họ, càng ngày càng gần, càng ngày càng lớn, dần dần bao trùm cả con thuyền cổ!
Họ cảm thấy cái bóng lớn ập tới, trong lòng sợ hãi vạn phần, linh hồn của họ như đang run rẩy sợ hãi, thần phục vị Tiên Thiên Thần Ma cổ xưa này!
Đại Tư Mệnh vẫn đang tiến về phía họ, ngày một gần hơn, rồi cả thân ảnh to lớn bao phủ toàn bộ con thuyền.
Họ cảm thấy linh hồn bị bóng đen lướt qua, khiến họ nghẹt thở, không kìm được mà sợ hãi.
Cũng may bóng đen đó tới nhanh mà đi cũng nhanh. Khi bóng đen tan đi, phía sau bóng đen là một tòa cung điện cổ xưa khí thế hùng hồn. Con thuyền khẽ chạm vào bậc thang của cung điện rồi dừng lại.
Cảnh tượng vừa rồi giống như ảo ảnh khiến người ta cảm tưởng như vừa sinh ảo giác. Bóng đen đó thật ra là bóng đen của Trấn Thiên Phủ chứ không phải Đại Tư Mệnh.
Họ quay lại nhìn, thần quang phát ra từ con thuyền cổ tạo thành một con đường, những hình ảnh dị thường họ thấy trên đường nãy giờ đã biến mất hoàn toàn.
Dưới chân họ là cả một Tử Vi Tinh Vực rộng lớn, quần tinh lấp lánh như bảo thạch.
Đột nhiên Chung Nhạc chấn động:
- Ngoài Trấn Thiên Phủ còn có cung điện khác!
Hắn thấy Trấn Thiên Phủ không hề cô độc, ngoài Trấn Thiên Phủ còn có năm tòa cung điện khác lơ lửng trên bầu trời Tử Vi Tinh Vực.
Những cung điện này cao thấp khác nhau đều ở bên dưới Trấn Thiên Phủ, nhưng cũng rất cao rất xa, xa tít trên Tử Vi, có một tòa cung điện đã đột phá Tử Vi Tinh Vực!!
Bốn tòa cung điện khác cũng đã đột phá một nửa, một nửa trong Tử Vi Tinh Vực, một nửa ở bên ngoài!
- Lẽ nào đó là nơi các đại thần thông giả gần Đạo Thần Cảnh ở?
Chung Nhạc căng thẳng, độ cao thấp của năm tòa cung điện kia đại diện cho cảnh giới tu vi cao thấp của chủ nhân, độ xa gần với Đạo Thần Cảnh
Càng rời khỏi Tử Vi thì càng gần với Đạo Thần Cảnh!
- Trong Tử Vi Tinh Vực có năm vị cường giả cổ xưa đáng sợ, sắp tu thành Đạo Thần!
Trong dải sáng phía sau con thuyền cổ, bốn vị Đế Quân đang nhanh chóng tới gần, Chung Nhạc lập tức quyết đoán thu hết các thần ma vào nguyên thần bí cảnh của mình, chỉ để lại Âm Phiền Huyên, trầm giọng nói:
- Bỏ thuyền!
- Bỏ thuyền?
Âm Phiền Huyên khựng người, con thuyền này thực sự quá tốt, tuy không phải đế binh nhưng cũng tương đương, rất nhiều uy năng của nó còn chưa được phát huy hết, tốc độ hiện tại đã có thể sánh ngang Đế Quân đỉnh cấp.
Nếu khai thác được hết mọi công năng của con thuyền thì chắc chắn sẽ là một món bảo vật không tồi!
Mà giờ Chung Nhạc lại muốn bỏ thuyền!
- Chúng ta không thể cất con thuyền này vào nguyên thần bí cảnh, chi bằng bỏ.
Chung Nhạc kéo tay nàng xuống khỏi tàu, nói nhanh:
- Thay vì kéo theo con thuyền này đợi chết ở đây thì không bằng trốn trong Trấn Thiên Phủ. Huống hồ con thuyền ở đây chúng cũng không lấy đi được.
Âm Phiền Huyên có phần không nỡ, nhưng đành phải theo hắn vào trong Trấn Thiên Phủ.
Hai người vừa vào trong Trấn Thiên Phủ thì bốn vị Đế Quân tới.
- Con thuyền này…
Bốn vị Đế Quân nhìn con thuyền cổ, lòng tham nổi lên, “nhị huynh” tiến tới trước, mở nguyên thần bí cảnh, định cho con thuyền vào bí cảnh.
- Nặng vậy sao?
Pháp lực hắn trào dâng, chỉ khiến con thuyền lay động một chút chứ không nhấc lên được, ba vị Đế Quân khác cũng giật mình.
“Lão tứ” đột nhiên nói:
- Có con thuyền này, ta có thể không cần thánh dược! Ngoài ra, còn có thể giúp các vị đạo hữu đoạt thánh dược!
“Nhị huynh” lưỡng lự một chút, gật đầu nói:
- Nếu vậy thì con thuyền này thuộc về lão tứ. Tam muội, ngũ muội có ý kiến gì không?
Lung Điệt và nữ Đế Quân mặt người vằn báo kia nhìn nhau rồi lắc đầu.
Bốn vị Đế Quân lập tức liên thủ, nâng con thuyền cổ lên đưa vào nguyên thần bí cảnh của “lão tứ”. Lão tứ thở phào, ánh mắt lay động, nghĩ bụng:
- Có con thuyền này, ta đoạt thánh dược rồi bỏ chạy, họ sẽ không đuổi kịp ta.
Hắn vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên trong Trấn Thiên Phủ vọng ra tiếng đạo ngữ bí ẩn. Là Tiên Thiên Thần Ngữ, là Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên đang đọc đạo ngữ, chứa giai điệu, vần luật kỳ diệu, không biết hai người đang nói gì trong Trấn Thiên Phủ.
Lúc này, con thuyền trong nguyên thần bí cảnh của lão tứ tỏa sáng, nghìn đôi cánh vỗ mạnh, chỉ nháy mắt đã cắt tan nguyên thần bí cảnh của hắn.
Những đôi cánh đó được luyện thành từ không gian đại đạo, uy lực chí cương, dù là nguyên thần bí cảnh của Đế Quân được luyện vô cùng kiên cố cũng bị cắt thành những mảnh nhỏ.
Nhục thân và nguyên thần của hắn nối liền, nguyên thần bí cảnh là nhục thân bí cảnh, con thuyền đập hàng nghìn đôi cánh, lão tử nháy mắt đã bị cắt thành vô số mảnh!
Rắc!
Một âm thanh lớn vang lên, nhục thân hắn tách ra, con thuyền cổ bay ra, uỳnh một tiếng đáp xuống trước Trấn Thiên Phủ.
Những mảnh thân thể mỏng tan của lão tứ rơi xuống đất, một lúc sau bay lên ráp lại với nhau như cũ.
Lão tứ thổ huyết, nhổ hết máu xấu trong cơ thể ra, khí tức vẫn rất yếu ớt. Hắn đã bị trọng thương chưa từng có, khi nguyên thần bí cảnh của hắn bị cắt thành từng mảnh, nhục thân bị cắt thành vô số miếng, nguyên thần cũng bị cắt thành nhiều mảnh, thậm chí cả đại đạo hắn khổ sở tu luyện cũng tan nát!
Máu xấu trong nhục thân dễ dàng loại bỏ, nhưng thương thế của nguyên thần thì khó lòng hồi phục. Đại đạo bị cắt nát, muốn lành lại còn khó hơn!
Cũng may hắn bản lĩnh không thường, nếu không thì đã chết lâu rồi!
Ba vị Đế Quân còn lại nhìn nhau, cùng nhất trí:
- Không học được cổ thần đạo ngữ thì tuyệt đối không động vào con thuyền này được, nếu không chắc chắn sẽ bị tên Dịch nhãi con kia gây trọng thương!
Lung Điệt vung tay, bố trí trùng trùng cấm chế bên ngoài thuyền, hắn cười khảy:
- Vậy thi cũng không thể cho tên nhãi ấy được lợi! Cho dù hắn thoát được khỏi tay chúng ta thì cũng không thể tiếp cận con thuyền này!
Nhị huynh và lão ngũ nhìn nhau, cũng bố trí phong cấm, cười:
- Hắn liều lĩnh tiếp cận thì chết là cái chắc!
Ba vị Đế Quân bố trí phong cấm, nhìn về lão tứ, có chút ngạc nhiên cũng có chút cảm thấy may mắn, còn cả chút sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác, cười nói:
- Do Nguyên, ngươi còn tiếp tục được không?
Lung Điệt cười:
- Con thuyền này thuộc về ngươi, thánh dược ngươi đừng có động vào nữa đấy!
Lão tứ hừ một tiếng, khí tức hư nhược, dù bây giờ hắn có muốn tranh đoạt thì cũng không còn sức nữa rồi.
- Ta đã nói giúp đỡ ba vị đạo hữu đoạt thánh dược, tuyệt đối không nuốt lời! Chúng ta đi!
Bốn vị Đế Quân xông vào Trấn Thiên Phủ, họ vừa vào bên trong thì thấy cảnh sắc đột nhiên biến đổi, xuất hiện cảnh tượng hoang lương hỗn loạn.
- Đây là nơi khai thiên!
Nhị huynh kêu lên thất thanh.
Trấn Thiên Phủ nhìn từ xa là một tòa cung điện, nhưng vào bên trong lại là một cánh cổng. Qua cửa là nơi khai thiên xuất hiện trước mặt họ. Nhưng chúa tể của thời đại Hắc Ám khai thiên thất bại, không mở ra được vũ trụ mới, ngược lại vì thế mà thân tử đạo vong.
Cảnh tượng trước mặt họ vô cùng đáng kinh hãi, Càn Khôn xuất hiện cảnh tượng đảo ngược hỗn loạn, không có bầu trời hoàn chỉnh, không có lục địa hoàn chỉnh, trên trời xuất hiện những cái lỗ khổng lồ, chốc chốc lại có đại lục khổng lồ xuất hiện trong những cái lỗ đó. Đại địa cũng thủng lỗ chỗ, vô số lỗ đen xoay chuyển trong những lỗ thủng khổng lồ, phong vân sấm sét quanh hắc động khuấy động thời không!
Vô số những cây cột khổng lồ cắm loạn giữa trời đất, xung quanh cột là nước lửa, gió đất cuồn cuộn điên cuồng.
Ngoài ra họ còn thấy những mảnh kính mỏng dính trôi dạt trên bầu trời và giữa trời đất.
Đó là những mảnh vỡ thời không, chúng đi tới đâu là mọi thứ đều bị cắt ra dễ dàng như cắt đậu phụ vậy.
Đại đạo ở đây cũng có dị thường, Âm Dương đại đạo đang điên cuồng chuyển hóa, Âm Dương trong trời đất trở nên hỗn loạn, tạo nên khí trụ đáng sợ, cuồn cuộn phá hủy mọi thứ!
Ngũ Hành đại đạo cũng đang nghịch chuyển, nước và lửa lại dung hòa, kim và mộc lại thành nhất thể. Bất cứ loại thần thông, đạo pháp nào tới đây cũng đều trở nên cổ quái, có phần không kiểm soát được!
Thiên địa đại đạo ở đây hoàn toàn thay đổi quy tắc. Những gì họ học được trước kia đều trở nên xa lạ, đôi khi dùng được nhưng đôi khi lại chẳng phát huy được chút uy lực nào, có lúc còn đả thương tới bản thân!
Đây là nơi khai thiên, cũng là nơi hủy diệt, hỗn loạn!
Nơi này không bị sụp đổ hoàn toàn vì khi chúa tể thời đại Hắc Ám hắc ám, vô số những vì sao xuất hiện khi đó đều vẫn ở ngoài Trấn Thiên Quan. Lúc này những ngôi sao đó không về Trấn Thiên Phủ, Trời đất hắn mở ra sẽ không bị hủy hoại hoàn toàn.
Một luồng dị hương bay tới, bốn vị Đế Quân chun mũi ngửi theo hướng có mùi hương thì thấy Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên đang thận trọng đi giữa các vũ trụ đã vỡ.
- Dịch nhãi con!