Hắn cho rằng Kim Ô Thần Đế muốn bất lợi đối với Chung Nhạc, cho nên mới dùng thân thể ngăn cản tầm nhìn của Kim Ô Thần Đế, lại không biết Kim Ô Thần Đế thật sự không có ác ý, ngược lại trong lòng đang sóng gió ngập trời, chấn kinh tới tột đỉnh.
- Hắn chính là gã người kia! Là gã người trong miệng Hỗn Độn thị kia! Hỗn Độn Thần Ngao là vì hắn mà lên bờ! Hắn rốt cuộc là tồn tại gì, ngay cả Hỗn Độn cũng cảm thấy hứng thú đối với hắn?
Trong lòng Kim Ô Thần Đế cực kỳ kinh hãi. Tiên đoán năm xưa của Hỗn Độn thị đã linh nghiệm, thậm chí ngay cả lời tiên đoán về hắn cũng đã linh nghiệm. Hắn quả thật đã tao ngộ một trận tử kiếp, nếu không phải có Hỗn Độn Châu do Hỗn Độn thị tặng cho hắn, hắn sớm đã chết rồi. Kim Ô Thần Đế lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Tên ẻo… Tiên Thiên đạo hữu, mời vào trong điện a!
Trong lòng Tiên Thiên Đế Quân nhất thời nổi giận. Dương Hầu Ma Đế bật cười ha hả, nói:
- Kim Ô, ngươi muốn nói liền nói, cần gì nói nửa câu lại nuốt trở vào? Tên ẻo lả, chúng ta đã lâu không gặp rồi a?
Tiên Thiên Đế Quân bất động thanh sắc, mỉm cười nói:
- Nhớ lại lần trước, chính là ta đã đuổi Dương Hầu ra khỏi Tử Vi a?
Dương Hầu Ma Đế cười ha hả, nói:
- Lần trước ta đúng là bị các ngươi đuổi ra khỏi Tử Vi, nhưng lần này ta lại quang minh chính đại trở về, mà ngươi cũng không thể làm gì được!
Trên mặt Chư Đế ai nấy đều treo nụ cười, tiến vào Lăng Tiêu Bảo Điện. Trong lòng Kim Ô Thần Đế thầm nghĩ:
- Tương lai gã Nhân Tộc này rốt cuộc sẽ làm ra chuyện gì? Sao tương lai lại trở nên hỗn loạn chứ?
Chư Đế cùng nhau đi vào Lăng Tiêu Bảo Điện. Màn tràng diện này khiến cho vô số Thần Ma nhất tề ngẩn ra, hồn nhiên không ngờ tới bọn họ sẽ hòa thuận như vậy. Vũ trụ Cổ lão trước giờ không xưng thần với Tử Vi, từ trước tới nay vẫn luôn vô pháp vô thiên. Song phương vẫn luôn thế như nước lửa. Hiện tại Thiên Đế gặp mặt hai tôn Đế của Vũ trụ Cổ lão, không ngờ lại hòa hòa khí khí như vậy, quả thật vô cùng cổ quái.
Nhưng trong lòng Chung Nhạc lại sáng ngời như tấm gương vậy. Đây là kết quả tất nhiên do các phương thế lực kềm chế lẫn nhau.
Đám người Thiên Đế, Tiên Thiên Đế Quân hiển nhiên là muốn diệt trừ Kim Ô Thần Đế và Dương Hầu Ma Đế. Nhưng nếu bọn họ xuất thủ, sẽ mang tới cho chính mình tổn thất cực lớn, ngược lại sẽ bị kẻ khác nhân cơ hội chiếm tiện nghi. Cho nên thay vì liều mạng chiến đấu sống chết, không bằng hòa hòa khí khí. Mà Kim Ô Thần Đế và Dương Hầu Ma Đế cũng là liệu định được điểm này, mới dám chạy tới đây. Bất quá, cuộc thịnh yến này tất nhiên cũng là sóng ngầm cuồn cuộn, ẩn tàng sát cơ.
- Tồn tại Đế cấp tranh đấu, hết thảy những người còn lại đều chỉ là kiến hôi. Chư Đế hội tụ, vậy cuộc chiến đoạt Đế tương lai tất nhiên sẽ có phần mấy người bọn họ! Bất quá, không chỉ có bọn họ, khẳng định còn có những tồn tại Đế cấp đang ẩn giấu chưa hiện thân!
Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:
- Mặc Ẩn muốn giúp đương kim Thiên Đế tụ tập khí vận, đây tuyệt đối là chơi với lửa! Hắn chẳng những không thể giúp Thiên Đế tụ tập khí vận, ngược lại khiến cho chư hầu đã nhìn rõ một mặt suy yếu của Thiên Đế. Ít nhất có sáu vị tồn tại có thể ngang vai ngang vế với Thiên Đế. Bất quá, chiến lực của Thiên Đình quả thật vô cùng mạnh mẽ!
Trước đây, Đế Minh Thiên Đế có thể trấn áp hết thảy, là vì hắn có mấy vị đạo hữu Đế cấp hỗ trợ. Hiện tại, ngay cả mấy vị đạo hữu này cũng nhảy ra tranh đoạt Đế vị với hắn. Những tồn tại trước đây tranh đoạt Đế vị với Đế Minh bị thất bại, lần này cũng sẽ không ngồi yên, lần trước bọn họ đã thất bại, lần này ngóc đầu trở lại, Đông Sơn tái khởi. Thiên Đình mặc dù có lực lượng vĩ ngạn như vậy, nhưng mãnh hổ không chịu nổi sói nhiều.
- Hoặc là, khí vận phân bảy phần chỉ là biểu tượng, Mặc Ẩn sẽ không ngu xuẩn như vậy! Nói không chừng, trong bảy vị Đế này có tồn tại đã liên thủ với Đế Minh Thiên Đế!
Chung Nhạc chấn chỉnh tinh thần, nói với Âm Phần Huyên:
- Phu nhân, ngươi đi tới Âm Khang thị, ta cùng với Phù Lê đi Đông Thiên Cung tìm sứ giả của Hoa Tư thị!
Âm Phần Huyên gật đầu, đứng dậy rời đi. Vừa rồi Âm Phó Khang đã bại lộ tung tích, muốn tìm được hắn cũng không khó lắm.
Chung Nhạc quay đầu lại nhìn về phía mảnh vỡ không gian kia, trong lòng thầm nói một tiếng đáng tiếc. Mảnh vỡ không gian này chỉ có thể lưu ở đây, không thể mang đi được. Phù Lê lại nhìn về phía Lục Đạo Hỗn Thiên Nghi, Thần Long Tráo và Đoạn Hồn Tiễn, chần chờ một chút, hỏi:
- Chủ công, mấy kiện Thần binh này…
- Lưu Lục Đạo Hỗn Thiên Nghi và Thần Long Tráo lại!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Lưu hai kiện bảo vật này lại cho Mặc Ẩn, để cho hắn nhớ lâu một chút! Hồn Đôn Vũ, Đoạn Hồn Tiễn này…
Hồn Đôn Vũ giơ Phù Tang Thần Thụ lên, quất mạnh một cái, đập cho Đoạn Hồn Tiễn vỡ nát, nhàn nhạt nói:
- Cây kéo này đối với ta bất tường, khiến cho ta nhìn thấy tình hình ta bị cắt chết, vẫn là hủy diệt đi thì tốt hơn!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Hành động này của Hồn Đôn Vũ khiến cho hắn có chút bất an. Hủy diệt Đoạn Hồn Tiễn, còn có thể tái tạo trở lại. Cử động này của Hồn Đôn Vũ ngược lại khiến cho Mặc Ẩn nhìn ra được nhược điểm của hắn.
Ba người đi về phía Đông Thiên Cung, qua một hồi, đã đi tới Đông Thiên Cung. Một nàng nữ tử Hoa Tư thị ra ngênh đón, nói:
- Các ngươi tới trễ rồi, nương nương không có ở đây, đã được Đế Hậu nương nương mời đi rồi!
- Nương nương có nói khi nào trở về hay không?
Chung Nhạc hỏi.
- Không có nói qua!
Nàng thiếu nữ kia lắc đầu, nói.
Trong lòng Chung Nhạc thất vọng, chỉ đành dẫn theo Hồn Đôn Vũ, Phù Lê rời đi. Đột nhiên, hắn thoáng nhìn về phía một nàng nữ Thần quan, nhất thời ngẩn người:
- Sao nàng cũng ở đây? Thật sự xuất quỷ nhập thần!