- Có địch tập kích! Có địch tập kích!
- Đây là đang Thiên sắp sửa sụp đổ sao?
- Nơi đó là địa phương sứ giả của Thiên cư trú, cung điện của Bích Lạc tiên sinh!
Quỷ Sư Quỷ U Minh cũng không khỏi ngơ ngẩn, đột nhiên thất thanh nói:
- Nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai dám động thủ với Bích Lạc tiên sinh?
Thiên Đình, trong Lục Ngự Cung, đám người Tiên Thiên Đế Quân, Kim Ô Thần Đế phiêu phù giữa không trung, nhìn về phía Bích Lạc Cung đang bốc lửa hừng hực.
Ở trong lòng tất cả mọi người, cho dù là trong lòng của Thiên Đế, Bích Lạc Cung chính là một địa phương vô cùng thần bí, vô cùng thần thánh. Đây là địa phương đại biểu cho Thiên! Mà hiện tại địa phương này đang bốc lên liệt hỏa hừng hực. Uy nghiêm của Thiên ở trong trận liệt hỏa thiêu đốt này đã bắt đầu có chút dao động.
Đột nhiên, một thân cây thật lớn không ngừng lăn lông lốc, đụng vỡ vách tường Bích Lạc Cung, suýt chút nữa đã rơi vào trong vực sâu Thiên Ngục phía dưới. Sau đó, lại có một đại thủ cầm lấy cự chuy cũng lăn lông lốc, rơi xuống trên sợi dây xích treo bên dưới Bích Lạc Cung, bị hai sợi dây xích hiểm hiểm kềm lại, cũng không rơi xuống vực sâu.
- Thần khí Thiên Phạt!
Hô hấp của Đế Minh Thiên Đế đột nhiên trở nên vô cùng gấp gáp. Trước đây, hắn đã từng thấy qua kiện Thần khí Thiên Phạt này. Sau khi hắn mới đăng cơ bảo vị Thiên Đế, Bích Lạc tiên sinh đã cầm theo kiện Thần khí Thiên Phạt này tới gặp hắn, khiến cho hắn lĩnh hội uy nghiêm của Thiên, khiến cho hắn không thể không tự xưng là Thiên tử. Mà hiện tại, hắn rốt cuộc một lần nữa nhìn thấy kiện Thần khí Thiên Phạt này, hơn nữa còn là không có Bích Lạc tiên sinh ở bên cạnh.
Hô hấp của hắn trở nên ồ ồ, trong lòng sinh ra dục vọng vô biên. Chỉ cần chưởng khống được kiện bảo vật này, hắn sẽ không còn là Thiên tử nữa, không còn là Đế vị khó giữ được, không còn phải căng căng thẳng thẳng lo lắng những tồn tại Đế cấp khác đoạt quyền. Hắn sẽ có được lực lượng vô biên, nghiền ép hết thảy. Bất luận kẻ nào dám can đảm mơ ước địa vị của hắn, hắn sẽ trực tiếp phá hủy, trực tiếp yên diệt.
- Mục Tiên Thiên cái gì? Một chuy đập chết!
- Kim Ô Thần Đế cái gì? Một chuy đập mất mạng!
Đế Minh Thiên Đế cất bước tiến về phía Bích Lạc Cung, Thần quang trong mắt càng lúc càng cuồng nhiệt, hô hấp cũng càng lúc càng trầm trọng. Cũng ngay tại thời khắc hắn di động bước chân, đám tồn tại cường đại bọn Tiên Thiên Đế Quân, Kim Ô Thần Đế, Dương Hầu Ma Đế… cũng cất bước tiến về phía Bích Lạc Cung.
Thậm chí ngay cả Đế Hậu nương nương, lúc này cũng không tự chủ được đứng dậy, cũng cất bước tiến về phía Bích Lạc Cung. Không thể không nói, lực hấp dẫn của Thần khí Thiên Phạt thật sự quá lớn. Nếu có thể đạt được kiện bảo vật này, bọn họ còn cần sợ hãi kẻ nào nữa?
Khóe mắt Đế Minh Thiên Đế khẽ nhảy lên, quan sát bốn phía. Cho dù là Quỷ U Minh và Thần Vũ Uy Vương cũng bị kiện Thần khí Thiên Phạt này hấp dẫn. Thậm chí, tại địa phương khởi nguyên của Thiên Hà ở đằng xa, cũng có từng đợt từng đợt tinh lãng cuộn trào. Hiển nhiên, lão quái vật ở dưới đáy sông kia cũng bị mê hoặc, nghĩ muốn hiện thân tranh đoạt kiện Thần khí Thiên Phạt này.
Ngoại trừ Thần khí Thiên Phạt ra, còn có cây lão thụ đã héo rũ kia nữa, cũng là vô cùng mê người. Bích Lạc Cung hiện tại không hề có chút phòng bị, quả thật chính là một cơ hội tốt trời ban. Loại bảo vật này nếu như không lấy, chẳng phải là lãng phí mất thời cơ cực tốt này sao?
Đế Minh Thiên Đế đột nhiên gia tốc, xông thẳng về phía Bích Lạc Cung. Cùng lúc đó, đám người Tiên Thiên Đế Quân, Đế Hậu nương nương cũng nhao nhao dốc toàn lực xông về phía Bích Lạc Cung. Trong lòng đông đảo cường giả Đế cấp lúc này không có bất cứ thứ gì khác nữa, chỉ còn có bàn tay đang cầm cự chuy kia mà thôi.
Tồn tại Đế cấp cường đại tới mức nào? Tốc độ nhanh tới mức nào? Mặc dù diện tích Thiên Đình mênh mông vô ngần, Bích Lạc Cung cách bọn họ cực xa, nhưng đối với những tồn tại này, cũng bất quá chỉ một hơi thở sẽ có thể tới được nơi đó.
Không gian bốn phía Bích Lạc Cung cơ hồ bị những tồn tại Đế cấp này nghiền nát. Thời điểm bọn họ tới đây, không trung ầm ầm chấn động kịch liệt, tầng tầng tan rã. Từng đạo từng đạo thân ảnh cao to chậm rãi xuất hiện, vờn quanh bốn phía Bích Lạc Cung, khuôn mặt cũng có chút vặn vẹo, nhao nhao vươn tay ra chụp về phía kiện Thần khí Thiên Phạt kia.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên nhẹ nhàng vươn tới. Bàn tay này vậy mà hòa làm một thể với bàn tay đứt kia. Bàn tay đứt kia phảng phất như sinh trưởng trên cánh tay của người này, không nhìn ra có bất kỳ khe hở liên tiếp nào.
Thần khí Thiên Phạt bị tồn tại đột nhiên xuất hiện này nắm trong tay. Trong lòng đám người Đế Minh Thiên Đế giật mình, vội vàng thu hồi bàn tay mỗi người, thần sắc vặn vẹo trên mặt cũng khôi phục lại như bình thường.
- Trong khoảng thời gian ta không có ở nhà này, không ngờ Bích Lạc Cung lại loạn thành như vậy!
Kẻ bắt lấy Thần khí Thiên Phạt kia chính là Bích Lạc tiên sinh. Gương mặt hắn ôn hòa, không nhìn ra có chút thần sắc giận dữ nào, đảo mắt quan sát bốn phía một phen, lắc đầu nói:
- Tựa hồ có tồn tại nào đó đã nhân cơ hội ta vắng nhà để quấy phá, vậy mà tạo thành phá hoại lớn như vậy… Bệ hạ, các vị đạo hữu, hữu lễ rồi!
Bích Lạc tiên sinh tay cầm Thần khí Thiên Phạt khom người hành lễ. Đám người Đế Minh Thiên Đế, Tiên Thiên Đế Quân không dám sơ suất, vội vàng hoàn lễ.
Bích Lạc tiên sinh đứng thẳng người lại, lạnh nhạt nói:
- Ta còn phải điều tra rõ là tồn tại gì quấy phá, việc vặt rất nhiều, không có thời gian chiêu đãi các vị! Xin mời các vị trở về đi thôi!
Đám người Đế Minh Thiên Đế không nói một lời, nhao nhao rời đi, một khắc cũng không nguyện ý lưu lại.
Sắc mặt Bích Lạc tiên sinh trầm xuống, giống như treo sương lạnh vậy, cầm theo Thần khí Thiên Phạt đi vào Bích Lạc Cung.