Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 142

Trên con phố dài của Hãm Không thánh thành, trận chiến máu me vẫn tiếp diễn. Nguyên thần của Chung Nhạc sử dụng Bát Cực sát trận, thân thể hắn thì cầm bảy thanh kiếm khí, cánh tay còn lại lúc thì tung chưởng, lúc thì vung quyền, đánh bại những tên Yêu tộc xông lên.

Mà Bát Cực sát trận mà nguyên thần điều khiển thì hung ác tới cực điểm, Luyện khí sĩ Yêu tộc mà tiến vào Bát Cực sát trận đã bị phanh thây ngay tức khắc, thậm chí còn không kịp phản kháng.

Bảy đạo kiếm khí kia lại gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Dẫu vậy, số lượng Yêu tộc lao tới quá nhiều, đủ mọi thần thông, có kẻ dùng âm ba, có người dùng nước, lại có ánh sáng tấn công, có đuôi quất tới, rồi lợi trảo, răng thép, đủ loại binh khí. Lại có kẻ chui ra từ lòng đất, đánh lén từ không trung, khiến hắn rất là vất vả, cũng càng nhiều vết thương.

Nhưng số Yêu tộc chết càng lúc càng nhiều, mà Yêu tộc phía sau lại vọt tới đẩy Yêu tộc phía trước lao tới chỗ Chung Nhạc. Phía sau bị ngăn trở tầm mắt, sao thấy rõ được thảm trạng của đám Yêu tộc đã chết?

Bọn họ đều muốn báo thù rửa hận cho Thiên Yêu Lê Quân, đợi khi vọt tới trước mặt Chung Nhạc, còn chưa kịp thi triển mấy chiêu thì đã bị Chung Nhạc giết chết. Lại có kẻ từ đằng sau lao lên, rồi lại bị giết chết.

– Ai đi ngăn cản bọn họ đi?

Một vị trưởng lão Yêu tộc đứng trên một tòa quỳnh lâu thấy cảnh tượng chiến đấu bên dưới thảm thống quá, liên tục giậm chân hô to:

– Không được đánh nữa, không được đánh nữa! Những Yêu tộc trẻ tuổi của ta đã tổn hại quá nặng nề rồi!

Nay đã có trên trăm Yêu tộc và Luyện khí sĩ chết trong tay Chung Nhạc. Thi thể chất đống trên con phố dài. Mà song phương vẫn đang không ngừng dùng binh khí tấn công nhau, dư ba từ thần thông và hồn binh khiến những tòa nhà hai bên phố rung chuyển, không ít căn nhà đổ sập xuống.

Những Yêu tộc tham gia trận chiến không nhìn thấy thảm trạng đó, còn những cường giả bên trên thì lại thấy rõ ràng. Cảnh tượng này thật quá thê thảm, cứ từng lớp từng lớp lao lên, không biết sẽ khiến bao nhiêu Yêu tộc nữa phải chết.

Một vị trưởng lão đang đứng cạnh ban công lắc đầu nói:

– Đông Hải Long tộc giết Thiên Yêu Lê Quân khiến nhiều người tức giận. Trước khi giao chiến, Thiên Yêu Lê Quân đã gợi lên tình cảm quần chúng, khiến đám Yêu tộc này rơi vào trạng thái cuồng nhiệt. Giờ y chết cái, bọn họ liền chung mối thù, muốn thay y báo thù rửa hận, ai có thể khiến họ tỉnh táo lại đây?

Những cường giả thế hệ trước đều gật đầu:

– Ai sẽ có được uy nghiêm này?

Rống…

Bỗng nhiên hai tên cao thủ Mông Tượng và Mông Xà nhảy vào cuộc chiến. Hai kẻ này, một người có tu vi Thoát Thai cảnh, kẻ kia lại là cường giả Khai Luân cảnh đã mở ra Vạn Tượng Luân. Phía trước Mông Tượng bỗng xuất hiện nguyên hình, thành một con Mông thú, kéo theo cái đuôi thật dài, thân thể to như voi, há mồm cắn Chung Nhạc.

Mà Mông Xà thì đứng ở trong lòng bàn tay của Mông thú nguyên thần, từ trong thân thể nguyên thần kìa vang lên hai tiếng ong ogn nhỏ, Ngũ Hành Luân và Vạn Tượng Luân đã xuất hiện.

Hai vị Luyện khí sĩ này đều là hảo hữu của Thiên Yêu Lê Quân, bọn họ vừa ra tay, những cường giả có tình bằng hữu thắm thiết với Thiên Yêu Lê Quân cũng lập tức gia nhập chiến cuộc.

Ngư Huyền Cơ hừ lạnh, rồi quát to:

– Ỷ nhiều liền muốn bắt nạt Long Nhạc huynh ư? Hắc sư huynh, hãy gọi Luyện khí sĩ của Thanh Long quan ta!

Hắc Hổ gầm lên, tiếng gầm vang vọng, khiến không ít Luyện khí sĩ Thanh Long quan trong số những người đang đứng xem lập tức vọt xuống để cứu viện Chung Nhạc.

Mà Hồ Thanh Thanh cũng thét dài, khiến Luyện khí sĩ Lạc Anh thành cũng đều chạy tới chiến trường kia.

Một vị trưởng lão giậm chân giận dữ:

– Đánh lớn, đánh lớn rồi!

Lại đúng lúc này, một luồng uy áp đầy uy nghiêm phóng ra từ phủ thành chủ, nặng như núi, như thần như ma, làm người ta phải sợ hãi.

Khí tức vô cùng mạnh mẽ này vừa xuất hiện đã khiến tất cả Luyện khí sĩ không rét mà rung.

Thánh thành chủ của Hãm Không thánh thành, kẻ mạnh nhất trong Yêu tộc, đã xuất hiện.

– Tất cả dừng tay!

Một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên từ trong phủ thành chủ, vọng ra khắp không trung mấy trăm dặm trên thánh thành, khiến màng tai người ta ong ong, thậm chí những Yêu tộc với tu vi, thực lực hơi thấp còn lỗ tai đổ máu, có kẻ còn ngất đi.

Cuộc chiến trên phố lập tức dừng lại, đám Yêu tộc như bừng tỉnh, lòng chỉ còn sự khiếp hãi và kính sợ, cái ý định báo thù rửa hận thay cho Thiên Yêu Lê Quân đã không cánh mà bay, cả đám bàng hoàng đứng ở đó.

Chung Nhạc cũng dừng tay lại, hổn hển thở dốc, trên những đạo kiếm khí kia vẫn còn nhỏ máu tươi.

Gió thổi tới, mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Lúc này đám Yêu tộc đã tỉnh táo kia mới nhìn thấy thi thể và máu me ở dưới đất. Máu dưới chân bọn họ đã dâng cao gần cổ chân, cùng với những thi thể ngâm trong đó khiến cả con phố dài trông như địa ngục trần gian.

Thấy thế, đám Yêu tộc đứng gần Chung Nhạc mới thấy sợ hãi nhìn người thiếu niên đứng giữa đống thi thể kia, hệt như đang nhìn một tên sát thần.

Ban nãy bọn họ điên cuồng và phẫn nộ, muốn giết Chung Nhạc báo thù cho Thiên Yêu Lê Quân, không để ý điều này. Mà giờ nhìn thấy lượng thi thể cùng máu tươi nhuộm đỏ cả con phố, lòng chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Số lượng Yêu tộc chết quá nhiều, từ lúc Thiên Yêu Lê Quân bị đánh chết tới giờ cũng chỉ quá một khắc đồng hồ, vậy mà đã có hơn một trăm Yêu tộc và Luyện khí sĩ chết. Việc giết những Luyện khí sĩ này quả thực dễ dàng như bổ dưa, thật quá đáng sợ.

Nếu Thánh thành chủ không lên tiếng, không biết còn bao nhiêu Yêu tộc nữa sẽ chết thảm ở chốn này. Nhất là khi Luyện khí sĩ Thanh Long quan và Lạc Anh thành cũng tham dự trận ác chiến này. Nếu như vậy, chỉ sợ không chỉ đơn giản là một cuộc đánh giết dùng binh khí trong một con phố, mà nó đã trở thành cuộc quyết đấu giữa các thế lực lớn mất rồi.

Chung Nhạc nhìn thi thể chất như núi xung quanh, lòng khá bất an: “Ta giết mỗi Thiên Yêu Lê Quân cũng không sao, bởi đó là trận đấu chọn đồ đề, nhưng giờ ta giết nhiều Yêu tộc như vậy, sợ là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi…”

Những Yêu tộc bị hắn giết chết này đều có thân bằng hảo hữu, thậm chí có cả Luyện khí sĩ thuộc thế lực lớn. Hắn giết nhiều như vậy, e rằng sau này khó mà sống yên ở trong Hãm Không thánh thành.

Hơn nữa cho dù Thánh thành chủ muốn nhận hắn làm đệ tử thì cũng phải suy xét cho thật kỹ, bởi nếu chỉ vì một Chung Nhạc mà khiến những Luyện khí sĩ khác thế lực khó chịu, có đáng hay không.

Chung Nhạc giật giật khóe mắt, thầm nghĩ: “Ta giết quá nhiều Yêu tộc, nếu trở thành đệ tử của Thánh thành chủ thì còn được Thánh thành chủ che chở, nếu Thánh thành chủ không nhận ta làm đệ tử, như vậy… Mà ta giết nhanh quá, giết tới thuận tay quá, không dừng lại được. Mà trận chiến hung hiểm này, không cho phép ta dừng tay, bởi nếu dừng tay, kẻ chết sẽ là ta…”

Từ trong phủ thành chủ, vẻ uy nghiêm kia càng lúc càng nặng, hệt như một vị thần ma đang tọa trấn nơi đó, và giọng nói của Thánh thành chủ lại vang lên:

– Trận chiến giữa Thiên Yêu Lê Quân và Long Nhạc là do hai bên tự nguyện, nếu vì vậy mà giết người thắng trận, mặt mũi của Yêu tộc ta biết để đi đâu nữa? Hành vi của các ngươi thật khiến ta hổ thẹn, khiến cả Yêu tộc này hổ thẹn!

Đám Yêu tộc đều nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào. Bởi Thánh thành chủ đã lên tiếng, còn ai dám phản đối? Những vị trưởng lão đều yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, bởi chỉ có Thánh thành chủ mới có thể ngăn cản không cho trận chiến đẫm máu này tiếp tục mở rộng.

Nếu Luyện khí sĩ Thanh Long quan và Lạc Anh thành mà tham dự, như vậy sự tình sẽ càng lớn, chắc chắn sẽ trở thành trận đấu giữa các thế lực lớn, nói không chừng còn khiến Yêu tộc ở Đông Hoang phân tách. Tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, số Yêu tộc bị liên lụy càng lúc càng nhiều. Phân tách là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là sẽ khiến Yêu tộc nguyên khí đại thương.

Mà nhân vật chủ chốt của sự kiện này, Chung Nhạc, lại không hề biết điều đó. Nếu Yêu tộc hỗn loạn, phân tách, tất nhiên là chuyện tốt với Nhân tộc, áp lực lên Nhân tộc sẽ nhỏ lại. Nhưng hắn cũng biết chuyện này là điều không thể, bởi Yêu tộc còn có vị lãnh tụ Thánh thành chủ trấn áp, bất cứ trận chiến nào ở trước mặt vị cự phách này đều chỉ là những trò con nít, sẽ dễ dàng bị y áp chế.

Chung Nhạc bỗng cảm thấy một luồng tinh thần lực chậm rãi kéo đến, bao phủ lấy toàn thân hắn, tìm kiếm nguyên thần, sưu tầm thân thể hắn.

Chung Nhạc đứng im không động đậy, để mặc cho tinh thần lực khủng bố kia xâm nhập. Tân Hỏa thì hóa thành một ngọn lửa bình thường xoay quanh nội đan thần thú, hệt như một quả cầu lửa tầm thường vậy.

Luồng tinh thần lực vô cùng khủng bố và tinh thuần kia trào vào trong thức hải của Chung Nhạc, như một đôi mắt thâm trầm đảo qua thức hải hắn, tra xét từng ngóc ngách trong thân thể hắn.

Luông tinh thần lực ấy chính là tới từ phủ Thánh thành chủ, do Thánh thành chủ phát ra để tra xét bí mật của Chung Nhạc.

Sau một lúc, tinh thần lực ấy mới rút đi như thủy triều, lại nghe giọng nói của Thánh thành chủ vang lên:

– Long Nhạc thắng quang minh chính đại, Thiên Yêu Lê Quân bị thua, chết chưa hết tội. Như vậy hôm nay đệ tử quan môn của ta đã được xác định. Long Nhạc, chờ khi ngươi khỏi hẳn…

– Chờ đã!

Thánh thành chủ đang muốn công bố việc Chung Nhạc trở thành đệ tử quan môn của y, đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên:

– Sư tôn chờ đã!

Toàn bộ Yêu tộc trong thánh thành đều quay lại nhìn, thì thấy Lãng Thanh Vân bước ra khỏi quỳnh lâu, khom người thi lễ với phủ thành chủ, lại nói tiếp:

– Sư tôn, con nghi ngờ lai lịch của Long Nhạc, cho rằng hắn không phải Long tộc, mà là gian tế của Nhân tộc. Hơn nữa đệ tử còn nghi ngờ hắn có liên quan tới biến cố ở Đại Nguyên Hoang Địa, khẩn cầu sư tôn chờ thêm một lát!

– Biến cố Đại Nguyên Hoang Địa?

Chung Nhạc mặt không thay đổi, nhưng lòng thì như có giông tố nổi lên: “Rốt cuộc Lãng Thanh Vân đã nhìn thấy cái gì? Biến cố ở Đại Nguyên Hoang Địa, chẳng lẽ là chỉ việc ta cứu Quân Tư Tà sư tỷ khỏi tay đám Yêu tộc trong Đại Nguyên Hoang Địa? Chuyện này ta quả thực làm không sạch sẽ, để lại nhiều sơ hở!”

Khi đó Chung Nhạc còn ngây ngô, chưa suy nghĩ cẩn thận, kín đáo. Trận chiến ở Đại Nguyên Hoang Địa, hắn đã để lại rất nhiều dấu vết, mà những dấu vết ấy chính là manh mối chỉ vào hắn.

Lúc ấy Lãng Thanh Vân cũng là một trong những cường giả đuổi giết đám người Quân Tư Tà, Phương Kiếm Các, chắc chắn đã tra xét lại dấu vết chiến đấu mà Chung Nhạc để lại, rồi từ dấu vết đó mà suy tính ra hắn rất có khả năng là vị Luyện khí sĩ Nhân tộc đã cứu Quân Tư Tà trong Đại Nguyên Hoang Địa.

Chung Nhạc mặt không đổi sắc, lặng lẽ hỏi:

– Tân Hỏa, ngươi có khả năng xông ra khỏi Hãm Không thánh thành không?
Bình Luận (0)
Comment