Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1423

Ngoài Tế đàn, sắc mặt đám người chấn động, nhao nhao nhìn về phía đám thi khối nhúc nhích kia. Đám thi khối kia vẫn như cũ ẩn chứa Đạo văn tà ác khủng bố, duy trì sinh mệnh của Chư Tà. Không có máu chảy ra, nói rõ Chư Tà đã dùng pháp lực cường đại trấn trụ thương thế, cũng không có bị đao quang kinh diễm kia của Chung Nhạc chém chết.

Thần Vũ Uy Vương không khỏi kinh ngạc tán thán, nói:

- Tiên Thiên Thần Ma thật sự cường hoành, như vậy cũng không chết! Sinh mệnh lực cường đại bậc này quả thật hiếm thấy a!

Đám thi khối kia tổ hợp lại với nhau, thân thể Chư Tà khôi phục như ban đầu, đứng thẳng dậy, nhìn về phía Chung Nhạc, sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh, nói:

- Bí cảnh thứ bảy? Ngươi khiến cho ta trở tay không kịp a! Bất quá, Bí cảnh thứ bảy của ngươi hẳn là chỉ mới miễn cưỡng mở ra, còn chưa thể hoàn mỹ tổ hợp Bí cảnh thứ bảy với Lục Đạo Luân Hồi!

Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười, nhàn nhạt nói:

- Ngươi thua rồi!

Trong mắt Chư Tà lóe lên một đạo hàn quang:

- Giao thủ lần nữa, ta đã có chuẩn bị, sẽ không bại!

Ngoài Tế đàn, trong lòng Tiên Thiên Đế Quân khẽ động, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ:

- Dịch tiên sinh làm như vậy, ta cũng bớt được vài phần áp lực!

Ánh mắt hắn chớp động, mỉm cười nói:

- Nếu Chư Tà vẫn còn sống, vậy hình phạt chịu khổ tại Hắc Nhai liền không cần thiết rồi, kính xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban!

Đế Minh Thiên Đế kinh ngạc, nhìn về phía Chư Tà, trầm ngâm nói:

- Nếu đã như thế, vậy Dịch Quân Vương không cần phải đi Hắc Nhai chịu khổ nữa. Các khanh, thu hồi pháp lực đi thôi!

Đám Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ nhận lệnh, nhao nhao thu lại pháp lực và tinh khí của mỗi người. Tế đàn Thiên Thần dần dần thu nhỏ lại. Chư Tà cao giọng nói:

- Bệ hạ chậm đã! Ta muốn so tài một trận nữa với Dịch Quân Vương!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, rời khỏi Tế đàn. Mà Chư Tà thì vẫn như cũ đứng tại trung tâm Tế đàn, khom người nói:

- Bệ hạ, lại so tài một trận, ta tất nhiên sẽ có thể chiến thắng hắn! Kính xin Bệ hạ hạ chỉ, một lần nữa bài danh Tương Lai Chư Đế Bảng!

Đế Minh Thiên Đế vẫn còn chần chờ chưa quyết, Tiên Thiên Đế Quân đã nói:

- Hiện tại bài danh đã định, thắng bại đã phân, chẳng lẽ lại muốn lật lọng sao? Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nếu như lật lọng, quả thật rất khó phục chúng a?

Chư Tà vẫn như cũ cao giọng nói:

- Lại so tài một trận, ta tuyệt đối có thể dùng Tà Điển chém chết hắn! Ta không vì thắng bại, chỉ muốn chính danh cho Tà Điển!

Đế Minh Thiên Đế khẽ nhíu mày, nhìn về phía Chung Nhạc. Chỉ thấy Chung Nhạc đã rời khỏi Tế đàn Thiên Thần, bị rất nhiều Thiên Thần, Chân Thần và Thần Hầu trên Chư Thánh Bảng vờn quanh, chúc mừng thắng lợi. Hiển nhiên, hắn không có dự định lại so tài một trận. Bên cạnh Thiên Đế, Đế Hậu nương nương chợt nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ, trạng thái của Chư Tà tựa hồ có chút không đúng, quá mức nóng lòng cầu thắng, tựa hồ đạo tâm đã loạn rồi! Hắn trúng nhiều đao của Dịch Quân Vương như vậy, có khi nào đã bị ám thương trong người hay không?

Đế Minh Thiên Đế vội vàng nhìn về phía Chư Tà, chỉ thấy Chư Tà không có gì bất đồng so với thời kỳ bình thường, chỉ là nóng lòng cầu thắng, khí tức lộ ra có chút hỗn loạn.

Bên cạnh Chung Nhạc, đám Thiên Thần, Chân Thần, Thần Hầu không ngừng hi hi ha ha, quấn lấy thành một đoàn, nhao nhao muốn hắn nói một chút pháp môn mở ra Bí cảnh thứ bảy của chính mình.

- Khoan hãy ầm ĩ đã!

Thiên Huyền Tử nhảy lên án kỷ, đá thức ăn mỹ tửu trên án kỷ qua một bên, kêu lên:

- Lão Dịch, ta phục ngươi rồi! Có thể cho ta xem một chút hai thanh Thần đao của ngươi không? Thần đao mà ngay cả Tiên Thiên Thần Ma cũng có thể chém thành từng mảnh, nhất định phải kiến thức kiến thức một chút!

Đám người nhất thời bình tĩnh lại, nhìn về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc cười ha hả, đại đạo Không Gian và đại đạo Trụ Quang bay ra, biến thành hai thanh Thần đao, đưa cho Thiên Huyền Tử quan sát. Thiên Huyền Tử tinh tế quan sát, không ngừng tán thán. Đề Mạc Bắc giơ tay giật đi, cũng quan sát một hồi, lại có một tôn Chân Thần khác tiếp nhận. Đám người cứ như vậy nhao nhao chuyền tay cho nhau.

Chư Tà vẫn như cũ đứng ở trung tâm Tế đàn Thiên Thần, nhìn về phía đám người, cao giọng nói:

- Dịch Quân Vương, ngươi có dám tái chiến một trận với ta không?

Thiên Huyền Tử cười hắc hắc, nói:

- Đã thua rồi, còn hô to gọi nhỏ cái gì? Không thua nổi sao? Trăm năm sau, thời điểm tái bài danh Tương Lai Chư Đế Bảng, lại so tài là được!

Chư Tà mắt điếc tai ngơ, cao giọng nói:

- Ngươi có dám hay không?

Chung Nhạc im lặng không đáp. Lúc này, ngay cả Đế Minh Thiên Đế cũng đã nhìn ra có chút không ổn, mở miệng nói:

- Chư Tà đã bị thương! Thương thế này vô cùng quỷ dị, ẩn giấu sâu trong cơ thể hắn, vẫn chưa phát tác. Nhất định phải khiến cho hắn nhanh chóng trở về, kiểm tra cẩn thận một phen. Thần Vũ Uy Vương, ngươi đi mời hắn xuống đây!

Thần Vũ Uy Vương nhận lệnh, lập tức đi về phía Tế đàn Thiên Thần. Mà lúc này, bên cạnh Chung Nhạc, Chư Thần vẫn còn đang chuyền tay nhau hai thanh Thần đao. Cuối cùng, hai thanh Thần đao đã quay trở lại trong tay Chung Nhạc.

- Dịch Quân Vương, lên đài chiến đấu a!

Chư Tà cao giọng nói.

Chung Nhạc cầm hai thanh Thần đao, trong tay xuất hiện một thanh vỏ đao do Tiên Thiên Dịch Đạo biến thành. Hắn giơ tay lên, cắm Thời Quang Chi Nhận vào trong vỏ đao. Chỉ nghe một tiếng đinh nhỏ vang lên, thanh âm đao minh du dương, kéo dài thật lâu không dứt.

Chư Tà nhất thời ngẩn ngơ, đờ đẫn đứng sững tại trung tâm Tế đàn.

Chung Nhạc lại giơ tay lên, cắm Không Gian Chi Nhận vào trong vỏ đao. Song đao vào vỏ, thanh âm đao minh thanh thúy kia kéo dài miên mang. Hai đạo thanh âm tra đao vào vỏ giống như hai sợi dây quấn lấy cùng một chỗ, quanh quẩn bên tai mọi người.

- Không ổn!

Thần Vũ Uy Vương nhất thời có cảm giác rợn cả tóc gáy, vội vàng lao thẳng về phía Chư Tà, vươn tay chụp về phía hắn. Nhưng lúc này, thân thể vĩ ngạn của Chư Tà rầm một tiếng vỡ nát, biến thành vô số thi khối. Trong thi khối không ngừng chảy ra máu tươi, Tiên Thiên Thần Huyết chảy đầy mặt đất.

Thần Vũ Uy Vương vươn tay chụp tới, cũng không thể chụp kịp, chỉ kịp bắt được một mảnh thi khối, huyết tương từ giữa kẽ ngón tay hắn ròng ròng chảy xuống.

- Bệ hạ, Chư Tà hắn…

Thần Vũ Uy Vương run giọng nói:

- Đã chết rồi!
Bình Luận (0)
Comment