Dựa vào trí tuệ của một người, có thể đánh bại một chi Hạm đội Thủy sư của một Hoàng tộc, chuyện tình như thế này, Lâu Chính Sư vốn dĩ căn bản không tin, nhưng hiện tại sự thật đã xuất hiện ngay trước mắt hắn, không cho phép hắn không tin.
Thủy sư Âm Khang thị đang gia tốc lao thẳng về phía trận địa Thủy sư Bàn Hồ thị. Lâu thuyền Chiến hạm Bàn Hồ thị đã loạn, căn bản không thể ngăn cản, không thể quấn lấy bước chân của bọn họ.
Mà vào lúc này, Chung Nhạc, Phù Lê và Âm Phó Khang đã bị vây khốn trên một chiếc Chiến hạm Bàn Hồ thị, đã rơi vào trong vòng vây của những chiếc lâu thuyền Chiến hạm còn lại.
Đột nhiên, Chung Nhạc sát nhập vào trong khoang thuyền Chiến hạm. Vô số Thần Ma Bàn Hồ thị nhao nhao chém giết theo vào. Qua không bao lâu, phần chắn phía đuôi thuyền Chiến hạm chợt mở ra, trải thẳng trên Thiên Hà. Một chiếc chiến thuyền dài từ trong khoang thuyền lái ra. Chung Nhạc và đám người Âm Phó Khang, Phù Lê chính là đứng trên chiếc chiến thuyền dài này.
Chiếc chiến thuyền dài chấn động ngàn mái chèo, giống như mọc ra ngàn cặp cánh vậy, cắt ngang mặt sông lướt đi.
Rất nhiều cường giả Bàn Hồ Thần Tộc cũng xông lên chiếc chiến thuyền dài kia. Đám người ở trên chiếc chiến thuyền dài nhao nhao chém giết, tràng diện cực kỳ thảm liệt. Mà ở phía sau lại có thêm sáu chiếc chiến thuyền dài nữa lái ra, truy sát theo sau.
Chỉ thấy trên bảy chiếc chiến thuyền dài, đám thần thông Thần binh ngươi tới ta đi, chém giết tới mức thiên hôn địa ám. Bảy chiếc chiến thuyền dài này lao thẳng về phía một chiếc lâu thuyền Bàn Hồ thị đang tránh né ở xa xa. Sắc mặt vị chủ tướng trên chiếc lâu thuyền kia đại biến, vội vàng hạ lệnh để cho chiếc lâu thuyền rời khỏi nơi này.
Bất quá, tốc độ của chiến thuyền dài cực nhanh, chiếc lâu thuyền căn bản không thể thoát khỏi. Vị chủ tướng Bàn Hồ thị kia cắn răng, lạnh lùng nói:
- Thần Quang Pháo! Nỗ Huyền Xa! Chuẩn bị Thần Quang Pháo và Nỗ Huyền Xa! Nhắm thẳng vào đám chiến thuyền dài kia cho ta! Oanh chìm toàn bộ, không chừa một tên!
Phó tướng run giọng nói:
- Nhưng hai tôn Đế Quân và trăm vạn tướng sĩ của Bàn Hồ thị ta đều đang ở trên bảy chiếc chiến thuyền kia a!
Vị chủ tướng kia tát hắn một bạt tai, cả giận nói:
- Không oanh chìm mấy chiếc thuyền kia, chúng ta sẽ phải gặp xui xẻo a!
Vị phó tướng kia khóc lớn, hạ lệnh để cho pháo thủ chuẩn bị. Trên lâu thuyền, vô số pháo thủ Bàn Hồ thị lâm vào trầm mặc, lặng lẽ đẩy ra Thần Quang Pháo và Nỗ Huyền Xa, khởi động trận pháp, chuyển động huyền luân, gắn lên trường tiễn.
- Thủy sư Bàn Hồ thị ta, không thể toàn bộ táng thân ở nơi này…
Vị chủ tướng kia rơi lệ, chậm rãi giơ tay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bảy chiếc chiến thuyền dài đang lao tới kia, lẩm bẩm:
- Đây là loạn thế, thời kỳ tranh đoạt Đế vị! Nếu Thủy sư Bàn Hồ thị ta bị mai táng trong Thiên Hà, vậy Bàn Hồ thị ta sẽ xong rồi! Không được Thiên Đế trọng dụng, nói không chừng tương lai sẽ bị xóa tên khỏi Hoàng tộc, thậm chí là bị diệt tộc… Các huynh đệ, các tiền bối, các ngươi đừng trách ta… Phóng!
Trong họng pháo, một đạo Thần quang ầm ầm bạo phát. Đạo quang trụ thô to dọc theo mặt sông thẳng tắp phóng tới. Nỗ Huyền Xa chấn động, từng cây từng cây cự tiễn dài tới hơn mười dặm gào thét bắn ra, phóng vọt về phía bảy chiếc chiến thuyền dài kia.
Chỉ một đợt công kích, bảy chiếc chiến thuyền dài liền bị oanh gãy làm đôi dưới sự công kích của pháo quang và cự tiễn. Đám Thần Ma trên thuyền nhao nhao ngã rạp. Đám cự tiễn cơ hồ bắn cho bảy chiếc chiến thuyền dài này chìm xuống đáy nước. Toàn bộ đám Thần Ma trên thuyền cơ hồ đều rơi vào trong Thiên Hà.
Phù Lê cũng bị trúng tên. Một cây trường tiễn thật lớn xuyên suốt thân thể hắn, ghim theo hắn rơi thẳng vào trong Thiên Hà. Âm Phó Khang rống lớn một tiếng, sáu đạo quang luân sau lưng chuyển động, càng lúc càng lớn, giống như sáu đạo Tinh hà, che chắn trước mặt Chung Nhạc, nhưng cũng bị đám trường tiễn và Thần quang kia bắn cho liên tiếp lui về phía sau.
Đột nhiên, mặt sông Thiên Hà chợt nứt ra, Phù Lê ôm theo cự tiễn lao ra khỏi mặt nước. Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy trên mặt sông không biết bao nhiêu Thần Ma đang giãy dụa, huyết nhục thối nát, bị Thiên Hà ăn mòn.
Cho dù là Thần Hoàng cũng khó có thể chống đỡ được uy năng của Thiên Hà, rất nhanh đã tiêu mất lực lượng, bị Thiên Hà thôn phệ. Chỉ có Tạo Vật Chủ mới có thể chống cự được uy năng của Thiên Hà, miễn cưỡng bay lên.
Phù Lê cũng là Tạo Vật Chủ, thực lực có thể nói là tồn tại hiếm có trong hàng ngũ Tạo Vật Chủ, cho nên không sợ uy năng của Thiên Hà. Nhưng toàn bộ bảy chiếc chiến thuyền dài đều đã vỡ nát, đám cường giả Bàn Hồ thị kia lại chống đỡ không nổi, chỉ có hơn mười vị là còn sống sót.
Chung Nhạc dưới sự bảo vệ của Âm Phó Khang cũng không rơi vào trong nước. Hắn phóng nhãn quan sát bốn phía xung quanh, trong lòng buồn bã, lẩm bẩm:
- Đế tranh còn chưa chính thức bắt đầu, chiến tranh cũng đã thảm liệt như vậy. Thần Ma còn khó có thể sống sót, đám Luyện Khí Sĩ phàm phu tục tử các tộc kia lại càng là rơi vào trong nước lửa. Chỉ sợ tương lai bọn họ sẽ càng là tử thương vô số kể… Chính vì như vậy, ta nhất định phải dốc hết khả năng, bảo hộ tộc nhân chính mình!
Lòng dạ hắn cứng rắn như bàn thạch. Trận đại tranh đấu này, không phải là ngươi chết thì chính là ta vong, chỉ có dốc hết toàn lực khiến cho địch nhân chết đi càng nhiều, mới có thể bảo toàn được bản thân, bảo toàn chủng tộc của chính mình.
Vì mưu cầu sự yên bình cho chủng tộc của chính mình, chết đi bao nhiêu địch nhân, chết đi bao nhiêu địch tộc, toàn bộ cũng đều đáng giá, đều sẽ không thẹn với lương tâm.
Địch tộc và địch tướng đều là vì chủng tộc của chính mình, mà bản thân mình cũng là vì chủng tộc của chính mình. Lòng thương hại có thể có, nhưng không thể vì lòng thương hại mà lưu tình, bằng không chính là tội nhân của chủng tộc chính mình.
Tội như Phục Thương!
Không thể học Phục Thương!
Quang luân sau đầu Âm Phó Khang cuốn hắn lên, bay lên giữa không trung. Phù Lê theo sát phía sau. Đám Đế Quân và Tạo Vật Chủ của Bàn Hồ thị phía dưới truy sát tới. Ngoài ra, từ trên Chiến hạm của Bàn Hồ thị còn có trường tiễn và pháo quang nhao nhao phóng tới.
Trường tranh đấu này vẫn như cũ còn đang tiếp tục. Đám trường tiễn và pháo quang kia đánh tới xung quanh Phù Lê và Âm Phó Khang. Phù Lê huy vũ cây gậy xương lớn chống đỡ, bị chấn cho lăn lông lốc. Âm Phó Khang cũng bị chấn cho không ngừng lui về phía sau, tình thế không chút lạc quan.
May mắn là hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị và mấy chục tôn Tạo Vật Chủ đang đuổi giết bọn họ kia cũng bị pháo quang và trường tiễn công kích, khiến cho tiết tấu bọn họ công kích đám người Chung Nhạc cũng bị kéo chậm lại.
Trên mặt sông phía dưới, Âm Phần Huyên đã suất lĩnh Thủy sư Âm Khang thị lao ra vòng vây, ném Thủy sư Bàn Hồ thị lại sau lưng.
- Nhạc phụ, cần phải đi rồi!
Chung Nhạc đột nhiên vươn tay ra, bắt lấy bím tóc của tiểu hài tử Bệ Ngạn, nhét vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Hai tôn Đế Quân và mấy chục tôn Tạo Vật Chủ đang vây công bọn họ thoáng ngẩn người, lập tức tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn bốn phía.
Âm Phó Khang và Phù Lê nhân cơ hội này viễn độn bỏ chạy, trong vòng mấy cái hô hấp đã đuổi kịp Thủy sư Âm Khang thị, đáp xuống trên lâu thuyền, hội hợp với đám người Âm Phần Huyên.
- Pháo hỏa chuẩn bị! Nỗ Huyền Xa chuẩn bị!
Âm Phần Huyên hạ lệnh. Đám lâu thuyền Chiến hạm nhao nhao chuẩn bị Ma pháo và Nỗ Huyền Xa, sát khí đằng đằng.