- Nghiên cứu xong rồi thì Phong Thanh Vũ xử lý sao?
Phong Hiếu Trung hỏi.
Ánh mắt Phong Thanh Vũ lộ sự sợ hãi, vội nói lớn:
- Ta nguyện làm thân trâu ngựa cho Dịch tiên sinh1
- Hắn đã tàn sát không biết bao nhiêu đồng tộc của ta, lẽ nào lại tha cho hắn được?
Chung Nhạc tế đao, đao hạ đầu rơi, Phong Thanh Vũ chết, nguyên thần cùng hồn phách đều bị chém, chết triệt để, không thể chết hơn được nữa.
Chung Nhạc trầm mặc, chết như vậy là dễ dàng cho hắn rồi, nhưng Phong Hiếu Trung hành hạ hắn gần hai trăm năm vậy cũng coi như xả được hận.
- Sư đệ lại đi sao?
Trước Linh Ngọc Cung, Phong Hiếu Trung có phần không nỡ, nói:
- Hai ta liên thủ, tốc độ nghiên cứu không chỉ đơn giản tăng một hai lần, mười bảy môn đế cấp công pháp mà chúng ta chỉ cần hai tháng là xong, còn có gì có thể làm khó chúng ta? Ngươi ở lại đi, chúng ta cùng cầu đạo!
Tình cảm của hắn với Chung Nhạc không phải tình bằng hữu thế tục mà là tình cảm với đạo hữu, tình cảm không còn đơn độc trên con đường cầu đạo.
- Sư huynh, huynh cần một nơi yên tĩnh để nghiên cứu, nhưng giờ thiên hạ không thái bình, kẻ địch khắp nơi, ta ở ngoài chính là giúp sư huynh tạo nơi yên tĩnh nghiên cứu.
Chung Nhạc cười:
- Giờ huynh vẫn chưa thu hút nhiều sự chú ý, nhưng sau này sẽ có kẻ địch đáng sợ của Phục Hy thị chú ý tới huynh, chuẩn bị tìm giết huynh. Sau này chưa biết chừng vì một nơi yên tĩnh nghiên cứu huynh phải cùng ta chống lại những cường địch đó. Dù sao huynh cũng là người đi qua Thiên Hoàng Đế Đạo!
- Thiên Hoàng Đế Đạo?
Sắc mặt Phong Hiếu Trung thay đổi, trầm ngâm một lúc, nói:
- Nếu vậy, ta không giữ ngươi nữa. Nhưng sư đệ, nếu có thời gian thì ngươi cũng cần phải đi một lượt Thiên Hoàng Đế Đạo. Trong Thiên Hoàng Đế Đạo có lẽ…
Hắn nhíu mày:
- Có lẽ có thứ ngươi cần.
Chung Nhạc khựng người, gật đầu, đang định rời đi thì đột nhiên quay lại, nói:
- Ta từng nghe một vị Tiên Thiên Thần Ma nói tới năm con đường trường sinh. Bốn loại đầu tiên thì không có khả năng mấy, chỉ có cách thứ năm có khả năng trường sinh. Pháp môn trường sinh này chính là Hậu Thiên sinh linh tu thành Đạo Thần, có lẽ có ích cho sư huynh.
Hắn nói lại một lượt cách trở thành Đạo Thần mà Bích Lạc tiên sinh đã nói.
- Bích Lạc tiên sinh nói Hậu Thiên sinh linh thành Đạo Thần cần phải bỏ đi Hậu Thiên nhục thân, cấu thân, nhân quả chi thân, tạp niệm chi thân và đạo thân. Ta nghĩ rất có lý.
Phong Hiếu Trung hơi sững sờ, cảm ngộ kỹ lưỡng, một lúc lâu sau cảm thán:
- Đúng là rất có ích cho ta. Sư đệ, ngươi lịch luyện bên ngoài cũng có được nhiều thứ ta không có được. Có lẽ sau này sẽ như ngươi nói, ta ra khỏi Linh Ngọc Cung cùng ngươi lịch luyện trong thiên địa này.
Hai người cùng cúi chào nhau rồi Chung Nhạc rời đi.
Phong Hiếu Trung nhìn tiễn hắn đi rồi quay sang quan sát Loại Tinh Trạch, nghĩ bụng:
- Trời đất rộng lớn như vậy, chưa chắc đã đặt được Linh Ngọc Cung của ta. Loạn thế này không biết lúc nào sẽ động tới Loại Tinh Trạch. Nếu có ngày đó thật thì ta cũng phải ra ngoài, trải qua phong trần tẩy lê mới có thể thoát được bụi trần.
Chung Nhạc rời xa khỏi Linh Ngọc Cung mới thả Hỗn Độn Vũ ra khỏi nguyên thần bí cảnh. Hai người từ tốn tới Trấn Thiên Quan. Đường tới Trấn Thiên Quan rất xa, dù hắn tu thành Chân Thần thì đi xa cũng khó chịu nổi, cần phải nghỉ ngơi vài ngày hồi phục thể lực mới tiếp tục lên đường được.
Một trận trinh phạt lớn cuốn qua vũ trụ bát hoang, hắn đi tới đâu cũng có chiến hỏa liên thiên.
Chúng sinh đều là tế phẩm của cái lò thiên địa này, đều là tế phẩm của các cường giả đế cấp tham gia vào trận chiến đoạt đế vị, cho dù là thần ma cũng không ngoại lệ.
Thiên địa bất nhân, đại đế bất nhân.
Trên đường Chung Nhạc thấy chúng sinh các tộc đang giãy giụa trong chiến hỏa, vô số gia đình ly tán, vô số sinh linh chôn thây trong lửa, vô số sinh linh bị hủy diệt trong trận chiến thần ma.
Hắn thấy trong lòng mình sinh ra sự thương cảm, thương xót cho các tộc chịu tai họa.
Tâm cảnh của hắn đã đạt tới đế cảnh, nắm rõ nội tâm mình như lòng bàn tay, bất cứ tâm tư, suy nghĩ gì đều rõ ràng ngay ngắn.
- Nếu sự thương cảm với các tộc mà không hạn chế thì sẽ trở thành như Phục Thương. Phục Thương thương xót các tộc mà quên chủng tộc của chính mình, khiến chủng tộc mình tuyệt diệt, vô số người tử nạn.
Hắn bình tĩnh nói:
- Thấy lê dân bách tính các tộc, trong lòng sinh tình cảm thương xót, thật ra phải thêm trân trọng chủng tộc mình, không để chủng tộc mình rơi vào tình cảnh như các tộc đó, đó mới thật sự là thương xót!
Trên đường hắn thấy nhân tộc gặp kiếp nạn, chỉ cần đủ sức thì hắn sẽ cứu, cho họ vào nguyên thần bí cảnh của mình, để họ tạm thời tu dưỡng ở đó.
Trong loạn thế, nhân tộc gặp kiếp nạn cũng nhiều không đếm xuể, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
- Ủa?
Đột nhiên hắn thấy vài vị thần nhân nhân tộc đang lẻn vào chiến trường của hai đại thần tộc, phóng thích đông đảo nhân tộc bị một trong hai đại thần tộc đó nô dịch, nhân lúc loạn lạc đưa nhân tộc ra khỏi chiến trường.
Bên ngoài chiến trường có mấy con thuyền lớn, trên thuyền đó có hàng vạn nhân tộc, mấy vị thần tướng nhân tộc đó đưa nô lệ nhân tộc lên thuyền. Thuyền đã đầy, một vị nữ tử nói:
- Không thêm người được nữa rồi, đến lúc tập hợp với chúa công rồi, sớm ngày trở về sắp xếp yên ổn cho họ. Các ngươi là ai?
Mấy vị thần nhân của nhân tộc giật mình, thấy hai vị thần nhân trẻ tuổi không biết từ khi nào xuất hiện trên thuyền đứng bên cạnh họ, trong đó một người khí chất phi phàm, một người thì bình dị lão thành, trên khuỷu tay là một cành cây nhỏ.
Chung Nhạc ánh mắt lay động, cười nói:
- Các ngươi yên tâm, ta cũng là nhân tộc, trên đường đi qua đây thấy các ngươi đang di chuyển tộc nhân nên tới xem sao. Dám hỏi các ngươi tới từ thế lực nào?
Mấy vị thần nhân nhân tộc nhìn nhau, nữ tử kia cười nói:
- Bọn ta là bộ hạ của Nhân Hoàng. Nhân Hoàng biết thiên hạ đại loạn, nhân tộc ta dân chúng sống khắc khổ, vì thế phái bốn bọn ta đi tìm kiếm đồng tộc, nhân lúc loạn thế đưa họ về Nhân Hoàng Điện. Dám hỏi các hạ là ai?
- Thì ra là vậy.
Chung Nhạc cười:
- Ta là Dịch Phong của Tiên Thiên Cung, cũng là nhân tộc, rất có giao tình với Nhân Hoàng. Giờ thiên hạ đại loạn, đâu đâu cũng là hỗn loạn, có ma thần giết chóc, trên đường không an toàn, ta cũng muốn quay về, chi bằng ta hộ tống các ngươi tới Nhân Hoàng Điện.
- Dịch Quân Vương?
Mấy vị thần nhân kia sắc mặt kịch biến, một người kêu lên:
- Dịch tiên sinh của Tiên Thiên Cung? Nguy rồi!
- Im mồm!
Nữ tử kia trừng mắt nhìn hắn, vội cười:
- Không dám làm phiền Dịch tiên sinh, thủ lĩnh của bọn ta ở cách đây không xa, hắn là Thần Hầu, giờ sắp tu thành Thần Hoàng, có hắn…
- Thần Hoàng cũng không thể bảo đảm cho các ngươi bình an vô sự.
Chung Nhạc cười:
- Giờ ta đã là Chân Thần, Thần Hoàng thông thường cũng không phải đối thủ của ta.
Mấy vị thần nhân nhìn nhau, đành liều mình cho đội thuyền đi vào sâu trong bầu tinh không.
Không lâu sau, Chung Nhạc thấy trong bầu tinh không đen kịt phía trước có đoàn thuyền tới mấy trăm chiếc, trên đó còn có nhiều nhân tộc hơn, phải tới vài nghìn vạn.
Những con thuyền đó dài tới nghìn dặm, trên thuyền có rất nhiều thần nhân mặc khải giáp, hành động đều tăm tắp như quân đội vậy.
Phía xa còn có vài con thuyền tới tập hợp cùng đội thuyền.
Chung Nhạc ngẩng lên quan sát, trên những con thuyền này đềi không có dấu hiệu gì rõ ràng, cũng không treo cờ, không biết là thế lực nào.
- Khánh Khánh, mọi người về rồi?
Các vị Chân Thân bay tới đáp xuống thuyền, nói lớn:
- Thuyền bọn ta đã chở đầy rồi, không thể thêm được tộc nhân nữa, chúa công nói… Hai vị đây là?
Hắn nhìn sang Chung Nhạc với vẻ hồ nghi.
Nữ tử tên Khánh Khánh cười:
- Vị đây là Dịch Quân Vương của Tiên Thiên Cung, vị còn lại là Hỗn Độn Vũ của Hỗn Độn thị. Bọn ta mới gặp nhau vừa rồi. Dịch Quân Vương nghe nói chúng ta là bộ hạ của Nhân Hoàng nên muốn hộ tống chúng ta về Nhân Hoàng Tộc!
Vị Chân Thần kia nghe thấy ba chữ “Dịch Quân Vương” thì mắt lóe tinh quang, rồi nghe đoạn sau thì tinh quang biến mất trở lại bình thường, cười nói:
- Dịch Quân Vương đúng là nhiệt tình, nhưng chút chuyện nhỏ này của bọn ta không nên phiền Dịch Quân Vương phải lo lắng thì hơn. Dịch Quân Vương chắc là định trở về Trấn Thiên Quan đúng không? Chúng ta không tiện đường, không dám phiền Dịch Quân Vương.
Chung Nhạc mỉm cười, khẽ nói:
- Không sao, chúa công các ngươi ở đâu? Tại sao không giới thiệu ta với ngài?
Mấy người kia nhìn nhau, cứng đờ tại chỗ. Khánh Khánh cười khan:
- Hắn không phải chúa công của bọn ta, là thủ lĩnh.
Chung Nhạc vẫn mỉm cười:
- Ta và Nhân Hoàng giao tình sâu sắc, các ngươi không cần phải đề phòng ta.
Đột nhiên có tiếng cười lớn vọng tới:
- Dịch tiên sinh, Vũ sư huynh! Thì ra là hai vị đại giá quang lâm, ta còn tưởng Khánh Khánh bọn họ gặp nguy hiểm cơ! Hai vị, mời bên này!
Chung Nhạc nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, một nam tử trẻ tuổi đang bước nhanh tới, gương mặt sáng láng, ý khí mạnh mẽ, khí độ bất phàm, vô cùng nổi bật, tu vi của hắn là Thần Hầu nhưng vô cùng cường đại, là người khó tìm trong nhân tộc!
Người có tu vi cảnh giới Thần Hầu là có được khí độ đó, dù ở chủng tộc nào cũng vô cùng xuất chúng.
Chung Nhạc thầm tán thưởng, cười:
- Họ nói ngươi là bộ hạ của Nhân Hoàng, phụng mệnh Nhân Hoàng tới cứu tộc nhân, Y Kỳ và ta giao tình tốt, ta còn chưa từng gặp các hạ. Dám hỏi quý tính đại danh của các hạ?
Nam tử kia cúi người thi lễ, nói:
- Ta là Vân Quyển Thư, là ngoại sự sứ Nhân Hoàng mới đề bạt, tuy đã ngưỡng mộ Dịch Quân Vương từ lâu nhưg cũng chưa từng được gặp. Hai vị, mời theo ta, chúng ta lên thuyền nói chuyện.
Chung Nhạc gật đầu theo hắn lên thuyền chính. Vân Quyển Thư mời hắn và Hỗn Độn Vũ vào khoang thuyền, dặn dò thuộc hạ:
- Ta nói chuyện cùng Dịch Quân Vương và Vũ sư huynh, các ngươi hạ lệnh nhổ neo.
Thần nhân thuộc hạ lui ra ngoài lệnh cho đội thuyền khởi hành.
Chung Nhạc nhìn quanh, nói:
- Vân Quyển Thư, cái tên rất đặc biệt. Vân huynh có biết Thiên Tơ nương nương không?
- Thiên Tơ nương nương?
Vân Quyển Thư ánh mắt mơ hồ, lắc đầu:
- Chưa từng nghe.
Chung Nhạc nói:
- Có biết Mặc Ẩn không?
- Cũng chưa từng nghe.
Vân Quyển Thư lắc đầu.
Chung Nhạc khẽ gật đầu:
- Huynh không biết họ cũng tốt. Tuy họ là nhân kiệt nhưng mỗi người lại có chủ nhân riêng. Nếu huynh gặp họ thì có lẽ họ đã lôi kéo huynh rồi. Họ mưu trí hơn người, chỉ là cục diện quá nhỏ. Trong cách hành sự của huynh có bóng dáng của Thiên Tơ nương nương. Dưới trướng Thiên Tơ nương nương cũng có một nhóm thần nhân nhân tộc, chia ra hành động thăm dò tin tức, cũng tương tự với thần nhân dưới trướng huynh. Ta còn tưởng huynh là môn hạ của Thiên Tơ nương nương.
Vân Quyển Thư cười:
- Dịch Quân Vương hiểu nhầm rồi. Tuy ta là ngoại sự sứ dưới trướng Nhân Hoàng, qua lại với ngoại tộc nhưng hai cái tên Thiên Tơ nương nương và Mặc Ẩn thực sự ta chưa từng nghe.
Chung Nhạc từ tốn nói:
- Ta đã ngưỡng mộ Thiên Tơ nương nương từ lâu, chỉ đáng tiếc nương nương đã gả cho người khác. Nàng tự nói người nàng gả cho tài hoa hơn nàng trăm lần, còn xuất sắc hơn ta. Ta trong lòng vô cùng không thoải mái, ta còn tưởng huynh là tướng công của Thiên Tơ nương nương, chưa biết chừng ta còn có cơ hội.
Vân Quyển Thư ánh mắt lay động.
Chung Nhạc nói tiếp:
- Thiên Tơ nương nương, ta đã yêu nàng.
- Dịch Quân Vương có thể đừng nói tới Thiên Tơ nương nương nữa không?
Vân Quyển Thư hắng giọng, không kìm được nói:
- Dù sao cũng là nương tử của người khác.
- Có phải của huynh đâu huynh lo gì.
Chung Nhạc thản nhiên nói:
- Ta đã yêu Thiên Tơ nương nương từ lâu, ngày đêm thương nhớ ăn không ngon ngủ không yên. Tướng công của nàng có Lục Đạo Thiên Thư, nhưng phu thê họ mỗi người một chí hướng, mỗi người phò tá một vị đế cấp, mỗi người một chủ, muốn trợ giúp chủ nhân đoạt đế vị. Phu thê của họ đánh cược hai bên, tính toán hay lắm, chỉ là họ sớm muộn gì cũng đụng nhau, tình cảm phu thê chắc chắn rạn nứt.
Trán Vân Quyển Thư nổi gân xanh.
Chung Nhạc suýt xoa nói:
- Lúc đó ta có thể nhân cơ hội trời cho đó, trợ giúp Thiên Tơ nương nương trừ bỏ phu quân nàng, sau đó có thể ôm mỹ nhân rồ.
- Dịch Quân Vương đoạt thê tử người khác, có phải nhân phẩm không được tốt lắm không?
Vân Quyển Thư cười mà không cười nói.
Chung Nhạc cười:
- Phu quân Thiên Tơ nương nương không ở đây, dù sao huynh cũng không phải, nói ra cũng chẳng sao. Thiên Tơ nương nương, tuyệt đại giai nhân, mưu trí vẹn toàn, từng giao đấu với ta vài lần, đánh tới mức vừa yêu vừa hận, khiến lòng ta hướng về nàng.
Vân Quyển Thư đột nhiên nói:
- Vừa rồi Dịch Quân Vương nói cục diện của Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương quá nghĩ, ta nghĩ mà vẫn chưa hiểu. Mong Dịch Quân Vương chỉ giáo.