- Dịch Quân Vương, chiến tranh chính là như vậy!
Phủ Nhai Đế Quân cũng nhìn thấy một màn này, lạnh nhạt nói:
- Cuộc chiến đoạt Đế, làm sao phân biệt chính nghĩa và tà ác? Chúng ta những kẻ cầm binh này, bất quá chỉ là một con dao nhỏ trong cuộc chiến đoạt Đế, chuyên đâm về phía đối thủ. Không đâm chết đối thủ, liền sẽ bị đối thủ đâm chết!
Hắn đã hơn tám vạn tuổi, thế sự xoay vần, đã trải qua rất nhiều trận chiến dịch, đối với một màn trước mắt đã nhìn riết thành quen.
- Chiến tranh không có chính nghĩa… Chiến tranh không có chính nghĩa…
Chung Nhạc lẩm bẩm, đột nhiên lắc đầu, nói:
- Bảo toàn tướng sĩ bộ hạ của chính mình, chính là chính nghĩa!
Phủ Nhai Đế Quân thoáng ngẩn người, gật đầu một cái, mỉm cười nói:
- Lời nói của tiên sinh cũng có chút đạo lý! Bất quá, những tồn tại tranh đoạt Đế vị kia, thật sự sẽ quan tâm tới tính mạng của các tướng sĩ bộ hạ chúng ta sao?
Chung Nhạc cực kỳ nghiêm túc nói:
- Bọn họ không quan tâm, ta quan tâm! Cho nên vì để bảo toàn bộ hạ của chúng ta, nhất định phải thắng lợi, không ngừng thắng lợi!
Phủ Nhai Đế Quân trầm mặc. Đa Âm Đế Quân khẽ gãy cây đàn tỳ bà trong ngực, tiếng tỳ bà vang lên sụt sùi, lắc đầu nói:
- Làm gì có chi quân đội nào vĩnh viễn chiến thắng chứ? Một lần bại trận, liền đã đủ tan xương nát thịt rồi!
Trên chiến trường, một màn tương tự không phải là số ít, không ngừng diễn ra. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với người của chính mình. Mặc dù trận chiến này vô cùng tàn khốc, kích khởi lòng thương hại trong lòng bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể không thống hạ sát thủ.
Đại quân Trấn Thiên Quan và Thủy sư Âm Khang thị cũng có thương vong thảm liệt. Sau khi chiến đấu chấm dứt, các quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, trị liệu người bị thương, an táng người chết. Đám Thống lĩnh Chung Nhạc, Âm Phó Khang đích thân suất lĩnh các quân cử hành một trận đại điển tế tự an táng, nhằm để an ủi hồn thiêng người chết trên trời.
Các quân báo lên nhân số thương vong. Lần này Tiên Thiên Cấm Quân lại có trăm vạn Thần Ma thương vong, chỉ còn lại có một ngàn hai trăm vạn. Đại quân chín Trấn mười hai Bảo cũng có tử thương, nhưng cũng không nhiều lắm.
Thủy sư Âm Khang thị cũng không thiếu thương vong. Âm Phần Huyên chủ chưởng Thủy sư Âm Khang thị, dựa vào Thiên Hà Chi Châu ở mặt sau Trấn Thiên Quan, điều binh khiển tướng, bảo toàn được chủ lực Thủy sư Âm Khang thị.
- Hoàng Đình thị gặp phải lần đại bại này, chỉ sợ sẽ mời Đế linh Hoàng Đình Đại Đế hạ giới rồi!
Chung Nhạc nhìn về phía doanh địa Hoàng Đình thị và Thủy sư Thiên Đình ở xa xa, trong lòng thầm nghĩ:
- Đế linh Hoàng Đình Đại Đế, cộng thêm Chư Thiên Thần Đạo Chung… Quyết không thể để cho Hoàng Đình thị triệu hoán Đế linh Hoàng Đình Đại Đế!
Trong đại doanh Hoàng Đình thị, một tòa Tế đàn thật lớn được dựng lên. Thanh âm tế tự vang vọng truyền tới. Hiển nhiên Hoàng Đình thị ăn phải trận đại bại này, tổn thất thảm trọng, quyết tâm mời Đế linh Hoàng Đình Đại Đế hạ giới xoay chuyển chiến cuộc.
Chư Thiên Thần Đạo Chung được tế khởi thật cao, thủ hộ trên không trung, tiếng chuông nhẹ nhàng chấn động. Thủy sư Thiên Đình thì thủ hộ ở phía trước đại doanh, đề phòng Trấn Thiên Quan tới đánh lén.
Năng lực của Lâu Chính Sư quả thật vượt qua những tướng lĩnh Thiên Đình khác khá nhiều. Đại quân Hoàng Đình thị tổn thương nguyên khí nặng nề, mà chủ lực Thủy sư Thiên Đình lại được bảo toàn. Thời điểm lui lại cũng là gọn gàng ngăn nắp, là một khúc xương cứng khó gặm.
Đột nhiên, trong Trấn Thiên Quan truyền ra tiếng kèn vang vọng. Tiên Thiên Cấm Quân và Thủy sư Âm Khang thị đi trước, tế khởi Phù Tang Thần Thụ, dùng Phù Tang Thần Thụ mở đường, xông thẳng về phía này.
Còn có đại quân của Lũy Bích Quan và Ngự Thiên Quan cũng từ hai bên giáp công tới. Còn có tướng lĩnh của chín Trấn mười hai Bảo cũng suất lĩnh đại quân giết tới. Phần mỏ, phần trảo, phần cánh hình thành thế Kim Ô chém giết, ầm ầm va chạm với Thủy sư Thiên Đình.
Lâu Chính Sư điều động đại quân ra sức chống đỡ. Tiếc rằng Kim Hà Hề đã điều động các lộ quân của Trấn Thiên Quan, khiến cho đại quân giống như một con Kim Ô hung hãn chém giết. Thủy sư Thiên Đình thương vong càng lúc càng nhiều, cộng thêm Lũy Bích Quan và Ngự Thiên Quan trùng kích, Thủy sư Thiên Đình tuyệt đối không chống đỡ được.
Các Thần Ma Hoàng Đình thị đang tế tự Đế linh Hoàng Đình Đại Đế. Uy năng của Chư Thiên Thần Đạo Chung cũng bị Phù Tang Thần Thụ ngăn cản, chỉ dựa vào Thủy sư Thiên Đình một cây cột chẳng chống nổi nhà lớn.
Lâu Chính Sư ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lực lượng tế tự của Hoàng Đình thị xuyên qua hư không, bất quá đã không kịp tiếp dẫn Đế linh Hoàng Đình Đại Đế hạ giới, sợ rằng đại quân rất nhanh sẽ xông phá phòng ngự của Thủy sư Thiên Đình. Hắn không khỏi thầm than một tiếng, hạ lệnh nhổ trại lui về phía sau, cao giọng nói:
- Đạo Cực huynh, trước lui trở về Thánh địa Hoàng Đình thị, lại hãy tính tiếp a!
Đình Đạo Cực nhìn về phía các lộ đại quân đang đánh tới, trong lòng biết rõ không thể chính diện chống lại. Nếu Thủy sư Thiên Đình tháo chạy, bọn họ đang lúc tế tự Đế linh Hoàng Đình Đại Đế, cũng sẽ chỉ rơi vào một trường giết chóc, chỉ đành phải hạ lệnh lui binh.
Trận truy kích này giằng co suốt nửa năm đằng đẳng, dọc theo đường đi đại chiến dâng lên bốn phía. Thủy sư Thiên Đình tiến thối có trật tự, nhưng quân kỷ đại quân Hoàng Đình thị lại không đủ sâm nghiêm, trên đường đi tử thương thảm trọng, bị đám người Chung Nhạc vây, đuổi, đánh, cướp… đã hao tổn sáu bảy thành chiến lực.
Đám người Chung Nhạc truy kích tới bên ngoài Thánh địa Hoàng Đình thị, đột nhiên chỉ thấy bảo quang xung thiên, một con Bàn Hồ tế khởi chín vầng Thần Nguyệt, chính là Bàn Kê đã từ Thiên Hà Chi Châu chạy về, đã mang Đế binh của Bàn Hồ thị tới đây.
Mà trong Thánh địa Hoàng Đình thị, Đế lăng dâng trào Đế uy cuồn cuộn, phảng phất như Hoàng Đình Đại Đế muốn phục sinh trở lại vậy. Bên ngoài Đế lăng có không biết bao nhiêu tộc nhân Hoàng Đình thị đang hướng về phía Đế lăng tế tự khấn bái.
Chung Nhạc lập tức hạ lệnh cho đại quân lui về phía sau, quay trở về Trấn Thiên Quan. Đánh bại Hoàng Đình thị là một chuyện, giết vào Thánh địa Hoàng Đình thị lại là một chuyện khác. Trấn Thiên Quan cho dù liên thủ với Ngự Thiên Quan và Lũy Bích Quan, cũng không thể tiêu diệt được một Đế tộc.
Dọc đường trở về, chỉ thấy một con đường do vô số thi thể Thần Ma trải ra, từ Thánh địa Hoàng Đình thị kéo dài tới tận Trấn Thiên Quan. Đại bộ phận những thi thể này đều là thi thể của các Thần Ma Hoàng Đình thị và Thủy sư Thiên Đình.
Sắc mặt Phủ Nhai Đế Quân ngưng trọng, từ giã Chung Nhạc, nói:
- Bên phía Thiên Đình đã vận dụng Đế binh, mời tới Đế tộc và Hoàng tộc, thậm chí còn sử dụng Đế thi và Đế linh. Nếu Đế Quân không có thủ đoạn khác, Trấn Thiên Quan và Ngự Thiên Quan ta còn có Lũy Bích Quan nữa, đều chỉ có kết cục là diệt vong xuống đài. Ta trở lại Ngự Thiên Quan trước, chuẩn bị chiến sự về sau!
Chung Nhạc tiễn đưa, mỉm cười nói:
- Phủ Nhai sư huynh yên tâm! Đế Quân đối với chiến dịch phát sinh tại Trấn Thiên Quan chính là rõ như lòng bàn tay, tất nhiên sẽ có quyết sách!
Đa Âm Đế Quân cũng cáo từ rời đi, nói:
- Nếu Dịch Quân Vương lại có chiến sự, cứ việc thông báo một tiếng!
Chung Nhạc tiễn đưa bọn họ rời đi, quay trở lại Trấn Thiên Quan. Hắn đang muốn chỉnh hợp quân bị, đột nhiên có Thần tướng tới bẩm báo, nói:
- Chủ công, Tiên Thiên Cung có sứ giả tới!
Chung Nhạc ra cửa đón chào, thoáng ngẩn người một cái. Chỉ thấy là Lung Chất và một tôn nữ Thần Nhân khác, phía sau mỗi người đều có hai vị Thần Hoàng đi theo.
- Dịch tiên sinh, đã lâu không gặp!