Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1528

Sau khi tu thành thần thức thứ tám, hắn đã dùng hết tích lũy. Thần thức thứ chín, cho dù hắn tiêu hao thời gian trăm ngàn năm, chỉ chuyên môn tu luyện Bất Diệt Thần Thức Kinh mà không làm những chuyện khác, cũng chưa chắc đã có thể luyện thành. Mà muốn tu thành Bất Diệt Thần Thức, sợ rằng sẽ hao phí thời gian càng lâu hơn nữa.

- Trước đi tới Vũ trụ Cổ lão, tìm kiếm Tổ Đình đã!

Chung Nhạc đang định thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền bay tới Vũ trụ Cổ lão. Đột nhiên, sâu bên trong không gian chợt vang lên một tiếng trống lớn. Sau đó không gian nứt ra, ba cái trống lớn từ trong Thiên Hoàng Đế Đạo xoay tròn bay ra. Trên ba mặt cái trống lớn kia đều có một gã thủ vệ Thiên Ngục đang đứng, mặt không biểu tình, sát khí đằng đằng.

Thanh âm ba gã thủ vệ Thiên Ngục máy móc, tuyên đọc ý chỉ:

- Phụng thiên thừa vận! Phụng mệnh bắt giữ nghịch tặc quấy nhiễu Thiên Đình, nhiễu loạn Thiên Ngục, mưu sát thủ vệ! Kẻ không quan hệ tránh lui!

Trên Cổ thuyền, Hồn Đôn Vũ đảo mắt quét nhìn bốn phía, nghi hoặc hỏi:

- Nơi này tựa hồ không có kẻ không quan hệ a? Bọn họ đang nói chuyện với ai vậy?

- Hẳn là nói chuyện với ngươi! Bọn họ không có bao nhiêu trí tuệ, tựa hồ là sinh linh được sáng tạo ra, chỉ biết làm việc dựa theo chương trình đã được định sẵn!

Chung Nhạc hít mạnh một hơi, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền. Ngàn cặp cánh chim chấn động, ầm ầm đụng vào tầng tầng lớp lớp không gian, gào thét bay đi.

Đám thủ vệ Thiên Ngục này có chuẩn bị mà tới, không giống như đám thủ vệ lúc trước chết trong Đại lục Thái Cổ kia. Hiện tại ba gã thủ vệ này đã mang tới ba cái Mộ Cổ, Thần binh chất chứa thần thông Chư Thiên Vô Đạo đáng sợ.

Nếu chỉ vẻn vẹn ba gã thủ vệ này, hắn không chút sợ hãi. Nhưng ba cái Mộ Cổ kia lại phi thường khủng bố, không có Đế binh đừng mơ tưởng chống lại. Lúc trước, Tư Mệnh cũng phải dựa vào Thiếu Hạo Chung mới có thể chống lại thủ vệ Thiên Ngục và Mộ Cổ. Mà hiện tại hắn cũng không có Đế binh, căn bản không phải là đối thủ của ba gã thủ vệ.

Lúc này, tiếng trống sâu bên trong không gian không ngừng chấn động, ngàn cặp cánh chim của Thiên Dực Cổ Thuyền nhất thời không thể khống chế. Ngay cả đại đạo Không Gian cũng bị tiếng trống trùng kích khiến cho tan rã. Chiếc Cổ thuyền không ngừng xiêu vẹo, lăn lộn, từ trong không gian ầm ầm văng ra, lăn lông lốc rơi xuống Ám Sương Lục Đạo Giới.

Tiếng trống không ngừng chấn động, Chư Thiên Vô Đạo bạo phát, che đậy hết thảy đại đạo. Thậm chí ngay cả Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ trên thuyền cũng cảm thấy đại đạo trong cơ thể chính mình tan rã, mất đi khống chế, không thể phát huy ra nửa điểm uy lực.

Hồn Đôn Vũ quát lớn một tiếng, thôi động công pháp tổ truyền, sau đầu hiện ra sáu đạo quang luân. Nhưng hắn cũng không khỏi rên lên một tiếng, quang luân sau đầu hắn nhao nhao dập tắt, đại đạo trầm tịch.

- Dịch tiên sinh, chúng ta hẳn là nên mang theo Phù Tang Thần Thụ!

Khóe mắt Chung Nhạc nhảy loạn, thôi động Tiên Thiên Bát Quái, văn lộ Đồ đằng tung bay toàn thân, nhật nguyệt song hành, Tứ Tượng phiêu phù, Bát Quái hiện ra, bảy đạo quang luân sau đầu nhất tề mở ra.

Bành bành bành!

Bảy tòa Bí cảnh Nguyên thần của hắn cũng nhao nhao khép kín, Bát Quái Tứ Tượng Thái Cực toàn bộ ma diệt, nửa điểm tu vi cũng không thể thi triển ra.

Ba gã thủ vệ Thiên Ngục kia giá ngự ba cái Mộ Cổ truy kích tới. Cổ thuyền thu hồi ngàn cặp cánh chim, dán sát trên mạn thuyền. Chiếc Cổ thuyền hoàn toàn không thể khống chế, lăn lộn lao thẳng về phía Thiên Đình của Ám Sương Lục Đạo Giới.

Trong Thiên Đình và sáu tòa Thiên cung của Ám Sương Lục Đạo Giới, đám Giới Đế Giới Chủ cùng các vị Thiên Vương nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một chiếc cự hạm khổng lồ không ngừng lăn lộn, kéo theo cái đuôi lửa thật dài đang oanh thẳng về phía Thiên Đình. Cỗ uy thế này quả thật cực kỳ kinh người!

- Địch tấn công! Địch tấn công!

Một gã Thần tướng lớn tiếng quát lên:

- Mau mau tế khởi Chư Thiên phòng ngự!

Nhưng lúc này, chỉ thấy chiếc Cổ thuyền kia đột nhiên đình chỉ lăn lộn, tại thời điểm tầng phòng ngự của Chư Thiên còn chưa dâng lên đã hung hăng đụng lên trên Thiên Đình của Ám Sương Lục Đạo Giới. Cái đầu thuyền khổng lồ đè lên trên từng tòa từng tòa cung điện, thân tàu trợt về phía trước, đụng cho từng tòa từng tòa cung điện chia năm xẻ bảy. Chiếc Cổ thuyền này đụng sập không biết bao nhiêu tòa cung điện, trợt đi mấy ngàn dặm, lúc này mới khó khăn lắm dừng lại.

Thần sắc Hàn Sương Giới Đế cùng sáu vị Giới Chủ của Ám Sương Lục Đạo Giới dại ra. Sau đó bọn họ lại nhìn thấy ba cái trống lớn đen sẫm khổng lồ ầm ầm bay tới. Toàn bộ Thần Ma trong Thiên Đình Ám Sương Lục Đạo Giới đột nhiên cảm thấy pháp lực của chính mình không thể khống chế, mất đi cảm ứng đối với đại đạo, phảng phất như thoáng cái từ Thần Ma cao cao tại thượng đã biến thành phàm phu tục tử vậy.

Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu. Bọn họ vốn dĩ có được lực lượng không ai địch nổi, thống trị vô số chúng sinh trong Lục Đạo Giới, nhưng hiện tại lại phảng phất như đã mất đi toàn bộ lực lượng, trở nên suy yếu không chịu nổi.

Đúng lúc này, trên chiếc Cổ thuyền kia đột nhiên vang lên thanh âm Long ngâm trầm muộn kinh người. Hàn Sương Giới Đế cùng sáu vị Giới Chủ ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên Cổ thuyền một gã Cự nhân đầu rồng thân người từ từ dâng lên, thân thể càng lúc càng lớn, toàn thân tràn ngập Thánh hỏa sáng ngời.

Trong tầng Thánh hỏa hừng hực, gã Cự nhân đầu rồng kia phảng phất như là Thần Vương từ Viễn Cổ đi tới hiện tại, nắm giữ lực lượng Hồng Hoang Viễn Cổ, dùng lửa làm roi, ba một tiếng mạnh mẽ quất xuống, hỏa diễm bay lượn như rồng. Sợi roi hỏa diễm kia quất lên trên một cái trống lớn đen sẫm đang bay tới, cái trống lớn không ngừng xoay tròn, bị mạnh mẽ quất bay.

Bàn tay còn lại của gã Cự nhân kia lại đánh về phía một cái trống lớn khác, phát ra tiếng nổ vang kinh thiên động địa. Cái trống lớn bị đánh bay. Bất quá, gã Cự nhân đầu rồng kia cũng bị phản chấn, cùng với chiếc Cổ thuyền kia đồng thời văng lên thật cao.
Bình Luận (0)
Comment