- Một lần thôi cũng đã đủ rồi!
Sắc mặt Chung Nhạc thản nhiên, nói:
- Ta chết rồi, Cửu Tán Thánh Cô sẽ bảo vệ ta một mạng! Sau đó Thánh Cô vô chủ, ngươi cho rằng ngươi có thể chống cự được khí chí tà của nó sao? Tới lúc đó, các ngươi cũng đều sẽ rơi vào trong huyễn cảnh, chết dưới tà khí của cây nấm đen này!
Khóe mắt Cao Âm khẽ nhảy lên một cái, đột nhiên mỉm cười, nói:
- Ngươi gạt ta!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ngươi có thể thử xem sao!
Nụ cười trên mặt Cao Âm Tà Quân càng đậm. Hắn càng vui vẻ, chính là sát tâm của hắn càng nặng. Đột nhiên, Phượng Ngọc Lan chợt ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Cao Âm sư huynh, ngươi vẫn là không thử thì tốt hơn!
Cao Âm thoáng ngẩn người, ngay sau đó tỉnh ngộ lại. Hắn tự tin chính mình có năng lực đối kháng Cửu Mệnh Hắc Oa Cô, thậm chí còn có thể mượn tà khí của Cửu Mệnh Hắc Oa Cô để đề thăng tu vi chính mình. Nhưng đám người Phượng Ngọc Lan lại không có được năng lực này. Nếu đúng như Chung Nhạc đã nói, hắn giết chết Chung Nhạc, Thánh Cô vô chủ, một lần nữa phóng ra khí chí tà kia, vậy đám người Phượng Ngọc Lan sẽ chạy trời không khỏi nắng rồi.
Lúc này, Ma Nguyên Thuật cũng đi tới, cười lạnh nói:
- Cao Âm, ngươi vẫn là không thử nghiệm loạn xạ thì tốt hơn! Bằng không, ta sẽ khiến cho ngươi chết vô cùng thê thảm!
Thần Thu Sơn cũng mỉm cười, nói:
- Cao Âm sư huynh, ta cho rằng nếu Dịch tiên sinh đã nhận được cây Thánh dược này, vậy chính là nói cây Thánh dược này có duyên với hắn. Sư huynh vẫn là không nên tạo ra thêm rắc rối thì tốt hơn! Bằng không, khiến cho nhiều người tức giận sẽ không ổn rồi!
Cao Âm Tà Quân nhìn về phía Độ Nha Đế Quân, chỉ thấy ánh mắt gã nam tử lông vũ đen này cũng lộ ra sát cơ. Hiển nhiên chỉ cần hắn dám động thủ với Chung Nhạc, bọn họ nhất định sẽ ngay lập tức xuất thủ diệt trừ hắn.
- Hiện tại không nhất thiết phải liều cái ngươi chết ta sống với bọn họ. Lúc này, cao thủ Tà Đế Cung ta còn lại nhiều nhất, mà vừa mới qua cửa thứ hai, bọn họ đã tử thương thảm trọng. Càng đi tiếp nữa, bọn họ sẽ chết càng nhiều hơn, mà Tà Đế Cung ta sẽ có thể có ưu thế áp đảo.
Cặp mắt Cao Âm chớp động, đột nhiên cười ha hả, vạn phần chân thành nói:
- Các vị nói không sai! Là ta đã quá nóng lòng rồi! Ta sẽ không động thủ ở nơi này, hẳn là có thể rồi chứ?
Phượng Ngọc Lan lạnh nhạt nói:
- Chỉ cần ngươi không động thủ ở nơi này, bất cứ nơi nào cũng có thể!
Cao Âm gật đầu một cái, mỉm cười nói:
- Dịch tiên sinh, hiện tại ngươi an toàn! Các vị, chúng ta tiếp tục tiến lên chứ? Đệ tử của vị tồn tại kia đã đi qua nơi này, tiến vào cửa kế tiếp rồi. Với bản lĩnh của hắn, con đường phía trước cũng không thể ngăn cản hắn được bao lâu. Nếu chúng ta tiếp tục trì hoãn nữa, có khả năng ngay cả chút nước canh cũng không uống được!
Trong lòng đám người Ma Nguyên Thuật, Độ Nha nhất thời nghiêm nghị. Vừa nghĩ tới thân ảnh trong đạo huyền quang kia, sắc mặt bọn họ đều không khỏi ngưng trọng, lập tức nhao nhao khởi hành, chạy về phía trước. Trong lòng Chung Nhạc khẽ động:
- Đệ tử của vị tồn tại kia? Bọn họ nói chính là thân ảnh trong đạo huyền quang kia? Nhìn vẻ mặt của đám người Ma Nguyên Thuật, Thần Thu Sơn, bọn họ hẳn là nhận ra đạo huyền quang kia. Có thể khiến cho đệ tử của Tà Đế, Ma Đế, Thần Đế, Hắc Đế cũng đều đối đãi trịnh trọng như vậy, thậm chí còn là kiêng kỵ, cũng không nhiều lắm…
- Dịch tiên sinh!
Đột nhiên, Phượng Minh Sơn chợt cất bước đi tới, trên dưới quan sát hắn, khom người hành lễ, nói:
- Lúc trước nhìn thấy tiên sinh Hóa đạo, ta còn nói một tiếng đáng tiếc. Hiện tại tiên sinh đã không có việc gì, Minh Sơn cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi! Đệ nhất Tương Lai Chư Đế Bảng, danh bất hư truyền a!
Hắn nhìn thấy Chung Nhạc Hóa đạo, liền biết rõ Chung Nhạc có được tâm cảnh Đế cấp, so với hắn còn cao hơn một bậc, lúc này nhìn thấy Chung Nhạc chưa chết liền kinh hỉ, nhịn không được chạy tới đây gặp mặt. Chung Nhạc cũng hoàn lễ, mỉm cười nói:
- Minh Sơn sư huynh khách khí rồi! Minh Sơn sư huynh là bằng hữu với Vô Kỵ tiên sinh sao?
Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:
- Ta và Minh Sơn sư huynh gặp nhau mặc dù khá muộn, nhưng tâm ý tương thông, cũng không phải là giao tình hời hợt!
Phượng Minh Sơn tha thiết nói:
- Lần này ta xuống núi, thật ra chính là muốn gặp mặt Dịch tiên sinh của Tiên Thiên Cung một lần. Hôm nay có duyên gặp mặt, không biết có thể lĩnh giáo hay không? Mời tiên sinh xem!
Từng đạo từng đạo quang luân sau đầu hắn đại phóng. Chung Nhạc định thần nhìn lại, trong lòng nhất thời nghiêm nghị.
Sau đầu Phượng Minh Sơn có tổng cộng bảy đạo quang luân. Gã đệ tử của Phượng Thiên Nguyên Quân này vậy mà cũng đã mở ra Bí cảnh thứ bảy. Hơn nữa, nhìn Bí cảnh thứ bảy của hắn, so với Bí cảnh thứ bảy của Chung Nhạc dường như còn vững chắc hơn một chút, trong đó ôn dưỡng tích chứa càng nhiều đạo diệu hơn.
Bất quá, chuyện này cũng khó trách. Phượng Thiên Nguyên Quân hiển nhiên là một trong những tồn tại cường đại nhất thế gian đương đại, là tồn tại có thể ngang vai ngang vế với Tà Đế Hắc Đế. Nàng không có khả năng không tìm hiểu Bí cảnh thứ bảy, tìm hiểu Thất Đạo Luân Hồi. Từ trên người của Phượng Minh Sơn, Chung Nhạc có thể nhìn ra được nghiên cứu của Phượng Thiên Nguyên Quân đối với Thất Đạo Luân Hồi còn vượt qua hắn không biết bao nhiêu lần.
Mà bản thân Phượng Minh Sơn cũng khiến cho hắn vừa nhìn thấy liền kinh hỉ. Đã rất lâu rồi, hắn cũng chưa hề gặp được một đối thủ chân chính, một đối thủ có thể khiến cho chính mình anh dũng tiến thủ, một đối thủ có thể khiến cho chính mình đột phá cực hạn thường huy, một đạo hữu có thể kích phát tiềm năng của chính mình. Nhưng hiện tại, hắn rốt cuộc đã gặp được kẻ đồng đạo.
- Được!
Chung Nhạc hít mạnh một hơi, trầm giọng nói:
- Ta đáp ứng ngươi!
Phượng Minh Sơn lộ ra nụ cười vui vẻ, tiến về phía trước, nói:
- Dịch tiên sinh, nơi này không tiện! Sau khi rời khỏi nơi này, ta và ngươi sẽ đấu một trận tại Trấn Thiên Quan của ngươi!
Phượng Ngọc Lan liếc nhìn Phượng Minh Sơn một cái, thấp giọng nói:
- Minh Sơn sư đệ, ngươi có chút lỗ mãng rồi!
Phượng Minh Sơn không hiểu, Phượng Ngọc Lan cười lạnh một tiếng, nói:
- Vừa rồi ngươi hiển lộ ra Bí cảnh thứ bảy, bọn họ đều đã động sát tâm với ngươi!
Bọn họ mà nàng đã nói, chính là đám người Ma Nguyên Thuật, Thần Thu Sơn, Độ Nha và Cao Âm. Lúc đó, đám người nhất tề nhìn về phía quang luân sau đầu Phượng Minh Sơn. Phượng Minh Sơn không phát hiện được sát tâm của đám người này, mà Phượng Ngọc Lan lại bắt được sát ý như có như không của đám Đế Quân này.
- Bí cảnh thứ bảy cũng không phải là bí mật duy nhất của Hoang vực Thiên Hỏa ta. Chẳng phải Tà Đế Cung, Ma Đế Cung cũng đều có truyền thừa bậc này sao?
Phượng Minh Sơn nghi hoặc hỏi: