Trước Trấn Thiên Quan, Chung Nhạc và Huyền Kỳ Nhị Lão vỗ tay lập lời thề. Chung Nhạc cười ha hả, cao giọng nói lớn:
- Hai vị sư huynh đừng quên bí mật nhỏ mà chúng ta vừa mới nói!
Huyền Kỳ Nhị Lão nhất tề kinh ngạc:
- Bí mật nhỏ gì?
Chung Nhạc cau mày há miệng, cái miệng khép mở cũng không phát ra thanh âm, Huyền Kỳ Nhị Lão càng thêm kinh ngạc, cao giọng nói:
- Ngươi lớn tiếng một chút!
Cái miệng Chung Nhạc khép mở, lại vẫn không phát ra bất cứ thanh âm gì. Hắn đột nhiên ngậm miệng ngừng nói, cười ha hả, xoay người rời đi. Huyền Kỳ Nhị Lão vội vàng quay đầu lại, nói với Quỷ U Minh:
- Tả Thiên Thừa, vừa rồi hắn cũng không có nói gì!
Quỷ U Minh cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta tự nhiên biết rõ! Dịch Quân Vương đây là chút tài mọn, cố tình muốn ly gián chúng ta, khiến cho ta hoài nghi lòng trung thành của các ngươi! Bất quá, hai vị sư huynh, các ngươi hẳn không nên đánh cuộc với Dịch Quân Vương a!
Huyền Kỳ Nhị Lão mỉm cười, nói:
- Dịch Quân Vương có một kiện bảo vật mà chúng ta không cách nào luyện ra, cũng nhìn không ra sự thần diệu của nó. Bất quá, hắn muốn đánh cuộc với chúng ta là Thần binh mà chúng ta luyện ra giết không chết bất cứ Thần Ma nào của Trấn Thiên Quan hắn, vậy hắn nhất định phải thua rồi! Tả Thiên Thừa, ngươi cứ việc yên tâm! Thế gian này ngoại trừ tồn tại Đế cấp, vẫn chưa có Thần Ma mà Thần binh của chúng ta giết không chết!
Quỷ U Minh khẽ nhíu mày, Mặc Ẩn cũng nhíu mày một cái. Kỳ lão cười lạnh, nói:
- Thần binh mà chúng ta luyện ra, trước giờ chỉ từng thất thủ qua một lần! Lần đó chính là đối mặt với Dịch Quân Vương. Cho dù là đối phó Tiên Thiên Đế Quân, chúng ta cũng chưa từng thất thủ qua!
Lời này của hắn ngược lại cũng không phải là nói quá, mà là xác thực. Huyền Kỳ Nhị Lão đã từng tao ngộ với Tiên Thiên Đế Quân, một mũi tên bức cho Tiên Thiên Đế Quân Thiên lên trời xuống đất cũng không đường để chạy, không thể không tế khởi Thần Nhãn do Hắc Đế ban tặng, kết quả lại bị thần thông Tà Đế trong mũi tên kia phong ấn mất. Mặc dù Huyền Kỳ Nhị Lão bại trận mà về, nhưng Thần tiễn do hai người bọn họ luyện chế cũng không hề thất thủ.
Huyền lão mỉm cười, nói:
- Các ngươi cứ việc yên tâm! Đợi một lát cứ việc tuyển chọn đại tướng, cầm Thần binh của chúng ta đi tới đối diện, cắt đầu lâu của tướng lĩnh đối phương!
Chung Nhạc quay trở lại trong Trấn Thiên Quan, truyền lệnh xuống:
- Kẻ nào có Thần binh khắc chế đã bị luyện ra rồi, đều đứng ra!
Gần sáu trăm vị Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ nhao nhao đứng dậy. Chung Nhạc trầm giọng nói:
- Các ngươi tế khởi đại đạo của chính mình!
Rất nhiều Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ nhao nhao tế khởi đại đạo của chính mình. Chung Nhạc kiểm tra một phen, yên lặng thôi diễn trong chốc lát, chỉ về phía Chiến Tranh Linh Thể Bách Thắng, nói:
- Ngươi hiện tại xuất quan khiêu chiến, sau khi thắng trận chém đầu đối phương lại về đây gặp ta!
Bách Thắng thất thanh nói:
- Tiên sinh, Thần binh khắc chế ta đã bị Huyền Kỳ Nhị Lão luyện ra rồi, ra xuất quan hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Chung Nhạc tế khởi Tiên Thiên Dịch Đạo, biến thành một kiện Thần chung, mỉm cười nói:
- Thời điểm đối phương tế khởi hồ lô sắt, ngươi gõ vang Thần chung, sau đó sẽ có thể tấn công rồi. Tiếng chuông vừa vang lên, đối phương sẽ không đả thương được ngươi chút nào, sẽ có thể bị ngươi đánh chết!
Bách Thắng nửa tin nửa ngờ, nhận lấy kiện Thần chung này, trong lòng thấp thỏm bất an, âm thầm lau một thân mồ hôi lạnh, nhìn về phía Lung Chất, run giọng nói:
- Lung Chất sư tỷ, tiên sinh, nhà ta còn có vợ con…
Lung Chất bình thản nói:
- Vợ con ngươi, ta sẽ chiếu cố, ngươi cứ việc ra ngoài khiêu chiến. Yên tâm! Ta sẽ không bạc đãi bọn họ!
Bách Thắng vẫn đứng yên tại chỗ, không ngừng càu nhàu than vãn, thủy chung không muốn đi xuống khiêu chiến. Chung Nhạc cười lạnh, nói:
- Ngươi cứ việc ra ngoài khiêu chiến, đắc thắng trở về, cùng một chỗ ăn mừng. Nếu ngươi lại càu nhàu nữa, đầu ngươi sẽ lập tức bị treo trên tường thành!
Bách Thắng chỉ đành xuất quan khiêu chiến, đi tới trước hai quân, cao giọng quát lớn:
- Trấn Thiên Quan Bách Thắng ở đây, kẻ nào dám đánh một trận với ta?
Trên tường thành, Lung Chất Nữ Quân nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:
- Chẳng lẽ tiên sinh dự định dùng Huyết Tế để phá Luân Hồi Ma Âm của Huyền Kỳ Nhị Lão? Ta nghe nói trong Tà Điển có một môn pháp môn lợi hại, gọi là Huyết Tế. Bất luận Thần binh, Ma Thần binh, hoặc là trận pháp lợi hại tới đây, chỉ cần dùng tính mạng của mấy gã Thần Ma tiến hành tế qua, uy lực sẽ liền tổn hại, dễ dàng có thể công phá!
Chung Nhạc kinh ngạc nói:
- Ta để hắn xuất quan khiêu chiến, là muốn giành thắng lợi trở về, cũng không phải là muốn huyết tế hắn. Sao sư tỷ lại nói như vậy?
- Ngươi không phải muốn huyết tế hắn sao?
Kiều Đông ở một bên cũng có chút kinh ngạc, cười ha hả, nói:
- Ta còn cho rằng ngươi dự định huyết tế Chiến Tranh Linh Thể của chúng ta, mới vừa rồi còn âm thầm hạ vào trong cơ thể hắn mấy tiểu hài tử, tránh cho lãng phí thi thể!
Đám Thần tướng bốn phía nhất thời rợn cả tóc gáy, vội vàng cách xa vị Nữ Quân này một chút.
- Chỉ cần hắn chưa chết, đám tiểu hài nhi của ta cũng sẽ không ăn hắn!
Ánh mắt Kiều Đông đảo quét xung quanh, thu sắc mặt của mọi người vào đáy mắt, cười khanh khách, nói:
- Các ngươi yên tâm! Ta cũng sẽ không ăn các ngươi, hiện tại các ngươi vẫn còn có chỗ hữu dụng! Đương nhiên, thời điểm vô dụng… hì hì…
Đối diện, đám người Quỷ U Minh, Lâu Chính Sư, Đình Đạo Cực lộ ra thần sắc nghi hoặc. Chỉ thấy đại quân Trấn Thiên Quan nghiêm túc chuẩn bị, một chi quân đội mấy ngàn người lao ra khỏi thành quan, một gã Thần Hoàng trong đó tiến ra khiêu chiến. Đình Ngọc Cực kinh ngạc nói:
- Hắn đây là cố ý tới chịu chết hay sao? Trấn Thiên Quan có tính toán gì đây? Chẳng lẽ là muốn dùng Huyết Tế sao?
Sắc mặt Quỷ U Minh khẽ biến, nói:
- Hai vị sư huynh, gã Thần Hoàng này là Chiến Tranh Linh Thể Bách Thắng của Trấn Thiên Quan, hai vị sư huynh có luyện ra Thần binh đối phó hắn không?
Huyền Kỳ Nhị Lão gõ mạnh thiết chùy một cái, lắng nghe chuy âm, lấy ra một cái hồ lô sắt, mỉm cười nói: