Thời gian này quân của Chung Nhạc tới Đế Tinh, xây dựng Phá Thiên Quan, luyện chế Thiên Bàn, đã kinh đọng tới cường giả trên Đế Tinh, các thế lực tầm thường nào dám cướp bảo vật của Chung Nhạc?
Chỉ có đế tộc mới dám ra tay!
Nhưng tộc trưởng của các đế tộc này cũng không dám lộ diện, dù sao thì thế lực Chung Nhạc quá lớn, đã hơn cả các đế tộc thông thường, chỉ có thể đột ngột ra tay, nhân lúc hỗn loạn cướp đi, nhưng không ngờ các vị đế cấp trên Đế Tinh cũng nhăm nhe Thiên Bàn, muốn đoạt nó đi!
Vị đế tế Đế kiếm kia không biết là ai, một kiếm chặt đứt toàn bộ tay của các tộc trưởng đế tộc muốn đoạt Thiên Bàn!
Từ trên trời rơi xuống hơn chục cánh tay của các Đế Quân đại viên mãn, có cánh tay còn cầm bảo vật, chư thiên, tất cả rơi rào rào xuống Phá Thiên Quan.
Thanh Đế kiếm kia vô cùng linh động, khẽ gảy là gảy Thiên Bàn nảy lên. Nhưng lúc này bỗng có tiếng gió phần phật, một lá cờ lớn bay tới, quấn chặt Đế kiếm, dùng lực giật mạnh hất bay đế kiếm rồi cuốn lấy Thiên Bàn.
Tiếp đó, lá cờ đó liền chui vào trong không gian.
Một đầu của lá cờ đó vừa cắt vào không gian thì rung mạnh, từ trong không gian bay ra, cờ mở rộng, Thiên Bàn rơi xuống.
Thứ đã đẩy lui lá cờ đó là một cái đại đỉnh ẩn mình trong không gian. Đại đỉnh lan tỏa đế uy khủng bố, thâm sâu mà bao la, từ sâu trong không gian bay ra, đâm mạnh vào lá cờ.
Chiếc đỉnh lớn đó xoay chuyển, miệng đỉnh hướng xuống dưới, thần quang bắn ra hút lấy Thiên Bàn vào trong.
Lúc này, phía sau đại đỉnh xuất hiện một chiếc côn dài ba mươi sáu đốt, đánh mạnh lên chân đỉnh, khiến chiếc đỉnh lăn về phía trước.
Cây côn dài phát ra tiếng keng keng, ba mươi sáu đốt đột nhiên tách rời, giống như kim long giương nanh múa vuốt, ngoạm lấy Thiên Bàn, lắc mình lao đi, rồi bị đế kiếm chém vào điểm cách gáy bảy tấc, miệng rồng mở ra, Thiên Bàn rơi xuống.
Thanh đế kiếm vừa hất được Thiên Bàn lên thì thấy một mũi tên lá liễu bắn tới, bắn lệch hướng đế kiếm. Mũi tên lá liễu bắn trúng Thiên Bàn đẩy về phía đại doanh, tiếp đó hư không tách ra, một tấm hắc bào từ trên không trung đáp xuống bọc lấy mũi tên lá liễu và Thiên Bàn, lắc mạnh, mũi tên lá liễu tan tành tro bụi.
Tấm hắc bào bay lên, bay về hư không, đột nhiên trong Thiên Hà đại doanh Đế Minh Thiên Đế cởi bỏ đế bào. Đế bào giống như màn trời chắn cả trời và bầu tinh không, để hắc bào chui vào đế bào, không trở lại Hư Không Giới được.
Đế Minh Thiên Đế định thu đế bào về thì thấy một lá cờ lớn bay tới, cờ, thương cắm trên đế bào, xuyên qua cả đế bào và hắc bào, găm chặt cả hai tấm áo choàng trên tinh không.
Đồng thời đế kiếm rạch rách đế bào, cây con biến thành kim long chui vào áo bào, đại đỉnh định hút hết đế bào, đế kiếm và lá cờ kia nhưng một mũi tên lá liễu khác bắn tới, keng một tiếng bắn trúng đại đỉnh.
Vô số đế binh đế bảo tranh đấu không ngừng, nhưng lúc này, Chung Nhạc cười vang, tiếng nói vọng lại:
- Chư đế, món bảo vật này cho các ngươi có dùng được không? Bảo vật ta luyện các ngươi đừng ai mơ lấy đi được!
Chung Nhạc hét một tiếng, Thiên Bàn xoay chuyển, tránh được hết các món đế binh, bay về bên hắn, đế kiếm, bế bào, hắc bào, đại đỉnh tất cả bảo vật đều truy kích tới.
- Chư vị, đế binh của Trấn Thiên Quan đâu?
Chung Nhạc vừa dứt lời, Phù Tang Thần Thụ lập tức bay lên, Trấn Thiên Hà Đỉnh lơ lửng trên không, Lung Điệt, Kiều Trùng mỗi người tế một món đế binh, Chung Nhạc phẩy tay áo, tế Tạo Hóa Huyền Môn.
Uy năng của ngũ đại đế binh bạo phát, nối thành một mảnh, chặn hết các món đế binh đế bảo.
Chung Nhạc định đưa tay bắt lấy Thiên Bàn thì trong lòng bỗng có cảm giác sợ hãi, cảm thấy như cái chết đang tới gần. Sau đó hắn thấy một ngọn cây khổng lồ phá vỡ từng tầng không gian lao về phía hắn. Ngọn cây gỗ đó khô héo, trên cành cây là một con quạ già đang ngủ.
Sinh Mệnh Cổ Thụ!
Chung Nhạc dựng tóc gáy, không dám liều đỡ, vội quay người bỏ chạy. Con quạ trên ngọn cây há mỏ, mổ lấy Thiên Bàn. Cây gỗ đó xuyên qua hư không, định bỏ đi đột nhiên một cây búa lớn quét tới đập mạnh lên ngọn cây, đánh bật cả cây và quạ ra khỏi hư không!
Bích Lạc Tiên Sinh tay cầm Thiên Phạt, sát khí đằng đằng, nhấc Thiên Phạt Cự Chùy đập xuống ngọn cây kia.
Chung Nhạc luyện thiên đạo chi bảo ngoài Đế Tinh, Bích Lạc tiên sinh là sứ giả của trời ở thế gian đương nhiên bị kinh động, tới để kiểm tra. Còn Sinh Mệnh Cổ Thụ vốn ẩn mình trong Bích Lạc Cung, sau đó bị một kẻ lấy mất trước mặt bao nhiêu người, Bích Lạc tiên sinh cũng chưa tra được kẻ ra tay là ai, lúc này ngọn cây tái hiện, chẳng trách hắn động nộ, đích thân cầm Thiên Phạt tới!
Tiếng động lớn vọng lại, Thiên Phạt đập xuống Sinh Mệnh Cổ Thụ, các đế binh khác cũng bị thiên uy chấn động run lẩy bẩy, uy năng không còn được như trước, không thể chống cự được với Thiên Phạt!
Thiên đạo có sự áp chế tự nhiên đối với những đế binh này, cho dù là cường giả đế cấp đích thân tế đế binh thì cũng không thể chống đỡ được Thiên Phạt, chỉ có y năng của ngọn cây thần thụ kia thực sự quá mạnh, là Tiên Thiên linh căn nên mới đọ sức được.
- Nguy rồi, lại động tới nhiều cường giả khủng bố như vậy! Nhưng Bích Lạc tiên sinh ra tay chưa chắc đã là xấu!
Trán Chung Nhạc túa mồ hôi lạnh, lập tức thu Thiên Bàn về, ngẩng lên thì thấy Sinh Mệnh Cổ Thụ bị Thiên Phạt đập chui vào hư không, rồi các món đế binh đế bảo từ bỏ Thiên Bàn, quay sang truy kích Sinh Mệnh Cổ Thụ, không gian rung chuyển dữ dội, từng tầng không gian vỡ ra.
- Xem ra Thiên Bàn vẫn chưa luyện thành, không sánh được với thiên đạo chi bảo như Thiên Phạt!
Chung Nhạc trong lòng có phần mất mát, cho dù hắn đã dốc hết sức, điều động mọi năng lượng để luyện chế Thiên Bàn, nhưng vẫn không thể so sánh được với Thiên Phạt của Bích Lạc Cung.
Nhưng có thể dẫn tới sự chú ý của cường giả đế cấp đã là rất cừ rồi.
- Sinh Mệnh Cổ Thụ rốt cuộc đã rơi vào tay ai? Nhìn từ hình thái và thủ đoạn công kích của những món đế binh đế bảo này thì có thể nhận ra chủ nhân của nó, chỉ riêng chủ nhân của Sinh Mệnh Cổ Thụ là không thể.
Chung Nhạc ngẩng lên, trên tinh không truyền tới từng trận dao động, đột nhiên có ngôi sao tàn lụi, đó là ngôi sao bị ảnh hưởng từ chiến đấu ở Tử Vi.
Đế bào đương nhiên là của Đế Minh Thiên Đế, mũi tên lá liễu là của Đế Hậu, khí tức của đế kiếm có phần giống với công pháp của Trung Ương thị, lá cờ lớn kia dường như có khí tức của Thanh Hà đại đế của Thanh Hà thị, còn cây côn kia mang khí tức của Kim Thiên thị.
Còn tấm hắc bào kia, Chung Nhạc có cảm giác quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp ở đâu đó.
Thanh Hà Đế và Kim Thiên Đế là hai vị đế khác trong số thất đế đoạt vận. Thanh Hà, Kim Thiên, Trường Sinh, Kim Ô, Dương Hầu, Đế Minh Thiên Đế, Tiên Thiên, bảy vị đế này là chủ lực công khai của cuộc tranh giành ngôi đế.
- Lần này Trường Sinh Đế không ra tay, Kim Ô và Dương Hầu vẫn ở vũ trụ cổ xưa, lẽ nào người lấy được Sinh Mệnh Cổ Thụ là Trường Sinh Đế của Trường Sinh thị?
Chung Nhạc thu lại Thiên Bàn, tinh quang lóe lên trong mắt, nghĩ ngợi:
- Mà đế kiếm thì mang khí tức của Trung Ương thị, lẽ nào Trung Ương thị cũng có một vị đế còn tồn tại? Chẳng trách Đế Minh Thiên Đế vẫn luôn không trừ bỏ được Lật Lục thị. Lật Lục thị liên thủ với Trung Ương thị, Đế Minh thị là đế tộc của Đế Minh Thiên Đế, đồng thời đối phó Tiên Thiên Cung và Trung Ương thị, Đế Minh Thiên Đế cũng là không đủ sức. Thất đế đoạt vận, không có mặt đế của Trung Ương thị, xem ra hắn cũng muốn giấu thực lực chứ không chịu để yên.
Món đế binh kia đấu với Thiên Phạt càng ngày càng kịch liệt, Bích Lạc tiên sinh cũng đích thân vào trận, không những tấn công Sinh Mệnh Cổ Thụ mà còn côn kích cả đế binh đế bảo khác, không nể mặt chút nào!
Hắn tức giận thật sự, những cường giả đế cấp kia rõ ràng là mượn gió bẻ măng, cũng muốn lấy Sinh Mệnh Cổ Thụ nên hắn không nể tình!
Chiến đấu càng ngày càng xa, cuối cùng Chung Nhạc cũng không nhìn rõ được tình hình chiến trường, chỉ cảm thấy một luồng dao động khiến người ta sợ hãi truyền tới.
- Sinh Mệnh Cổ Thụ đã chết rồi mà vẫn có uy năng đáng sợ như vậy, đủ để chống đỡ Thiên Bàn, Đại Tư Mệnh năm đó đúng là cừ khôi...Con quạ đen trên cây kia...
Chung Nhạc bỗng giật mình, hắn đột nhiên nhớ ra, khi Sinh Mệnh Cổ Thụ rơi ra từ Bích Lạc Cung, trên cây có một con quạ đen bám trên cành.
Mà lúc này, khi Sinh Mệnh Cổ Thụ xuất hiện, hắn vẫn nhìn thấy con quạ đó ở đó, cho dù Thiên Phạt và Sinh Mệnh Cổ Thụ có va đập mạnh nó cũng không ảnh hưởng gì.
Vị đế cấp thần bí kia có được Sinh Mệnh Cổ Thụ đã lâu như vậy cũng không đuổi con quạ kia đi!
- Nguyên Nha Thần Vương cũng là một con quạ đen. Lẽ nào Sinh Mệnh Cổ Thụ đã được Nguyên Nha Thần Vương động chân tay?
Chung Nhạc nghĩ.
Vị đế đoạt đi Sinh Mệnh Cổ Thụ lẽ nào có liên quan tới Nguyên Nha Thần Vương?
Sinh Mệnh Cổ Thụ là thánh dược của Đại Tư Mệnh, một trong tam đại linh căn, chắc chắn Đại Tư Mệnh sẽ tới đoạt lại Sinh Mệnh Cổ Thụ, vậy thì trên cây có một con quạ là ý gì?
- Sinh Mệnh Cổ Thụ đã chết, tại sao Nguyên Nha Thần Vương vẫn coi trọng nó như thế?
Chung Nhạc suy nghĩ mãi không hiểu, trận hỗn loạn dần yên tĩnh lại, trong Phá Thiên Quan, mấy người Phù Lê đang dọn dẹp những cánh tay gãy và bảo vật trên đất, chẹp chẹp miệng:
- Có tới hơn mười cánh tay Đế Quân đại viên mãn, chư thiên cũng rất nhiều, Đế Tinh đúng là giàu có!
Chung Nhạc cười:
- Đế Tinh đương nhiên vô số của cải. Phù Lê, ngươi cũng là Đế Quân, những cánh tay Đế Quân này ngươi không dùng tới, giao cho tướng lĩnh Tiên Thiên Cấm Quân luyện hóa đi, ít nhiều cũng coi như là cơ duyên.
Phù Lê cũng đành dâng lên số tay Đế Quân và chư thiên này, Chung Nhạc ban tay Đế Quân cho Xích Tùng, Hỏa Dung. Tay Đế Quân hắn cũng không để mắt, nhưng với bọn Xích Tùng thì là bảo vật đáng giá, trong đó chứa tinh khí Đế Quân, còn có thần cốt có thể luyện bảo. Nếu đề luyện được một hai đồ đằng đại đạo của Đế Quân đại viên mãn thì càng hoàn hảo.
Con chư thiên thì Chung Nhạc xung quân khố, để chư quân tế luyện nâng cao thực lực.
Lần này Chung Nhạc luyện bảo, các cường giả đế cấp tới cướp, không những Thiên Bàn không bị cướp mà còn có được rất nhiều bảo vật, quân lính trên dưới đều vui mừng, ánh mắt nhìn Đế Tinh đều đầy thèm thuồng, chỉ hận không thể đánh tới Đế Tinh cướp một trận.
- Thật muốn ăn cả Đế Tinh!
Kiều Trùng nữ quân liếm môi cười.
- Chung Sơn thị, ta thích nàng kia đấy, có muốn đè ra không?
Tiếng của tah vọng ra trong đầu Chung đại quan nhân.
Chung Nhạc làm như không nghe thấy. Kiều Trùng nữ quân là Côn tộc Mẫu Hoàng, hơn nữa còn là cấp Đế Quân, ngọn lửa nhỏ này cũng quá tùy tiện đi.
Phù Kỳ Chi nhíu mày:
- Những cường giả đế cấp kia tới tranh đoạt Sinh Mệnh Cổ Thụ, liệu có quay lại đoạt món bảo vật chúng ta luyện chế không?
- Chắc không đâu.
Chung Nhạc ngẩng lên nhìn trời, cười khảy:
- Vì Tiên Thiên Đế Quân cũng tới rồi.