Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 161

– Chung sư huynh, mời!

Thủy Thanh Nghiên cười dài đón Chung Nhạc vào động phủ của chính mình, không hề có một chút bộ dáng cừu nhân gặp lại đặc biệt đỏ mắt nào cả, cười khanh khách, nói:

– Chung sư huynh quả nhiên là rất tin người, có thể ứng ước tới đây. Ánh trăng đêm nay thật đẹp! Có vầng trăng cùng giai nhân làm bạn, Chung sư huynh có cảm thấy ý loạn tình mê hay không?

Chung Nhạc đi theo sau lưng nàng tiến vào động phủ, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy vầng trăng treo trên đỉnh đầu, mơ hồ có thể thấy được hình dáng núi non trên mặt trăng, thật sự vô cùng sáng rọi.

Động phủ của Thủy Thanh Nghiên tuy có cái tên động phủ, nhưng đối với người bình thường, nơi này càng giống như là một tòa cung điện hơn. Động phủ cũng không thật sự là sơn động, mà là phủ. Cư ngụ trong sơn động là tình cảnh của Nhân Tộc năm xưa, nhưng sau khi có các Đại Đình thị từ thời đại Sào thị và thời đại Phục Hy, các tộc đã không còn cư ngụ ở trong sơn động nữa, mà là cư ngụ ở trong các phòng ốc rộng lớn sáng ngời.

Trong động phủ Thủy Thanh Nghiên còn treo rất nhiều đèn lồng, trên vách tường cũng khảm nạm mấy khỏa Dạ Minh Châu. Lại có các cây Đồ Đằng Trụ đủ loại màu sắc được ánh trăng chiếu rọi, tản mát ra quang huy sáng ngời. Thật đúng là một tòa khuê phủ của nữ nhân. Cho dù là buổi tối cũng đặc biệt xinh đẹp, còn có một phen ý cảnh rung động lòng người.

– Ánh trăng thật đẹp!

Chung Nhạc tán thán một tiếng, sau đó thản nhiên nói:

– Vầng trăng thì đúng là có, nhưng giai nhân thì lại chưa chắc. Về phần cái gì mà ý loạn tình mê, lại càng là lời nói vô căn cứ!

Thủy Thanh Nghiên cùng với hắn sóng vai đi vào, mang theo làn gió thơm nhàn nhạt. Ánh mắt giai nhân khẽ lưu chuyển, mỉm cười nói:

– Sư huynh chiếm được Linh của Hiếu Sơ Tình sư muội, để cho ánh trăng này chiếu rọi một chút, có lẽ cũng rất có lợi đối với tu vi a!

– Ta không hiểu sư muội đang nói cái gì!

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

– Nói thật ra, nói chuyện với sư muội vị Thiên Tượng Lão Mẫu vạn năm trước này, lại gọi ngươi là sư muội, trong lòng ta quả thật lo lắng bất an!

Mặc dù là nói như thế, nhưng hắn lại không có chút ý tứ lo lắng bất an nào cả.

Trong lời nói của hai người cũng giấu diếm ngôn ngữ sắc bén, không chút khoan nhượng. Chung Nhạc tuyệt đối không thừa nhận chính mình đã giết chết Hiếu Sơ Tình, chính là lo lắng nữ tử này âm thầm dùng pháp thuật thần kỳ nào đó ghi chép lại thanh âm của hắn, hoặc là nơi này có giấu cao thủ nào đó. Nếu chính mình thừa nhận, sẽ lập tức bị bắt hiện hình, có miệng cũng khó mà biện bạch.

Thủy Thanh Nghiên cười khanh khách, nói:

– Tâm phòng bị của Chung sư huynh rất mạnh a! Mời ngồi!

Bọn họ đi qua một cây cầu treo khúc khủy, đi tới một tòa lương đình ở trung tâm hồ nước. Đầu ngón tay Thủy Thanh Nghiên chớp động hỏa quang, nung sôi một bình trà nước, sau đó đứng dậy châm trà cho Chung Nhạc, nói:

– Chỗ này của ta không có người ngoài, hết thảy mọi thứ mà ngươi nói ở nơi này, cũng sẽ không bị người thứ hai nghe được!

Nàng thản nhiên cười một tiếng:

– Tin tức Hiếu sư muội chết truyền tới, ngay cả ta cũng bị dọa cho giật mình một phen, lập tức chạy đi tìm Thần sứ. Ngươi đoán Thần sứ nói thế nào? Hắn thở phào nói, chết thật tốt!

Thần sắc Chung Nhạc khẽ động. Cái chết của Hiếu Sơ Tình dẫn phát nên sóng gió thật lớn, mà vị Thần sứ ẩn nấp tại nội bộ Kiếm Môn này lại nói chết thật tốt. Cái này đại biểu do lợi ích nội bộ của Thần Tộc cũng không phải là nhất trí. Hiếu Sơ Tình tới đây đã uy hiếp tới địa vị của Thần sứ, bởi vậy Thần sứ mới ước gì nhìn thấy hắn giết chết Hiếu Sơ Tình.

Hơn nữa Thủy Thanh Nghiên cũng đã vô tình lộ ra một tin tức quan trọng, đó chính là trong nội bộ của Kiếm Môn còn có một gã Thần sứ!

– Nàng nhất định cho rằng ta đã biết được rất nhiều bí mật, cho nên mới thổ lộ ra tin tức của Thần sứ như vậy. Xem ra Nội bộ Kiếm Môn ta quả thật có thế lực của Hiếu Mang Thần Tộc thẩm thấu vào rồi!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:

– Người này rốt cuộc là ai đây?

Thủy Thanh Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy, trong lòng khẽ động, nhất thời biết rõ chính mình trong lúc vô tình đã nói ra sự tình mà Chung Nhạc không biết:

– Tiểu tử này, những chuyện biết được cũng không nhiều như ta tưởng tượng vậy. Ta quá thất sách rồi! Bất quá hắn cũng không thể từ trong miệng ta lấy được thêm một tin tức nào nữa!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

– Sư muội mời ta tới đây, chắc chắn sẽ không chỉ bởi vì một nàng Hiếu Sơ Tình đã chết a? Vị Thần sứ kia còn có lời gì muốn nói nữa?

Thủy Thanh Nghiên hé miệng cười, nói:

– Yêu cầu của hắn rất đơn giản! Đó chính là để cho ta tham gia quyết đấu với Hiếu Mang Thần Tộc cùng thế hệ, ngươi hãy thành thành thật thật ở một bên xem là được rồi. Còn nữa! Sau này Chung sư huynh hãy thành thật một chút, an phận một chút. Chim đầu đàn chính là chết sớm nhất, mà kẻ dẫn đầu cũng sẽ chết vô cùng nhanh chóng. Bằng không, chỉ cần thoáng phóng xuất một tia phong thanh chuyện ngươi đã giết Hiếu Sơ Tình, ngươi ở trong Hiếu Mang Thần Tộc chính là một con đường chết, không có nửa phần sinh cơ. Đừng quên, ngươi còn là kẻ đã từng đi qua mặt trăng a!

Nàng tràn ngập thâm ý liếc nhìn Chung Nhạc một cái, tận lực nhấn mạnh câu nói sau cùng.

Kẻ đã từng đi qua mặt trăng, chỉ bằng vào điểm này, đã đủ để cho Hiếu Mang Thần Tộc dốc ra toàn bộ lực lượng lớn nhất đi giết chết hắn, hủy diệt hắn. Bởi vì đã từng đi qua mặt trăng, sẽ phát hiện ra bí mật của Hiếu Mang Thần Tộc, quan hệ thật sự quá lớn. Nguyệt Linh biến mất, thay vào đó là Linh của Lão tổ tông của Hiếu Mang Thần Tộc. Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, oanh động tạo thành sẽ lớn tới mức nào? Mấy vạn năm mưu tính của Hiếu Mang Thần Tộc sợ rằng cũng sẽ thất bại.

Thời gian không biết bao lâu cho tới nay, toàn bộ các chủng tộc Bái Nguyệt triều bái mặt trăng, lớn mạnh đều là Thần Linh của Lão tổ tông của Hiếu Mang Thần Tộc. Nếu sự tình này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ không còn người nào tiếp tục triều bái mặt trăng, cảm ngộ Nguyệt Linh nữa. Cho nên Hiếu Mang Thần Tộc kiên quyết sẽ không cho phép chuyện này truyền ra ngoài.

– Thì ra là vậy!

Chung Nhạc cực kỳ dứt khoát nói:

– Ta không đáp ứng!

Thủy Thanh Nghiên hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hung quang:

– Chung sư huynh dự định muốn cùng nhau cá chết lưới rách sao? Cho dù ngươi đem chuyện tình ta là Thiên Tượng Lão Mẫu truyền ra ngoài, sẽ có mấy người chịu tin tưởng ngươi? Mà chỉ cần Thần sứ truyền chuyện ngươi đã giết Hiếu Sơ Tình ra ngoài, ngươi sẽ liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không có nửa phần sinh cơ!

Trong mắt Chung Nhạc chớp động tinh quang, mỉm cười nói:

– Hiện tại ta đã nhận được truyền thừa của Môn chủ, là nửa cái đệ tử của Môn chủ Kiếm Môn! Phân lượng của ta so với trước đây đã nặng hơn rất nhiều rồi. Lời nói của ta, Trưởng Lão Hội hiển nhiên cũng sẽ cân nhắc một chút!

Thủy Thanh Nghiên cười khanh khách, nói:

– Được! Như vậy ngươi làm cách nào nhìn ra ta là Thiên Tượng Lão Mẫu? Ngươi lấy cái gì để chứng minh ta chính là Thiên Tượng Lão Mẫu?

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời trầm xuống. Thủy Thanh Nghiên nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, lưu ý bất kỳ biểu tình biến hóa gì của hắn, cuối cùng đột nhiên cười nói:

– Ngươi cũng có bí mật của chính mình, đúng không? Chính bởi vì bí mật của ngươi, cho nên ngươi mới phát giác ra ta là Thiên Tượng Lão Mẫu. Nếu ngươi nói cho người khác biết ta là Thiên Tượng Lão Mẫu, người khác muốn ngươi lấy ra chứng cứ, ngươi sẽ liền bại lộ bí mật, đúng không?

Trong lòng Chung Nhạc lại một lần nữa trầm xuống:

– Lão Ma Thần vạn năm trước, quả nhiên không phải dễ đối phó như vậy!

Thủy Thanh Nghiên hé miệng cười, nói:

– Ta đã sớm hoài nghi ngươi không phải là Chung Sơn thị, mà là có một vị Thần Ma nào đó chiếm lấy thân thể Chung Sơn thị. Cho nên tu vi thực lực ngươi mới đột nhiên tăng mạnh như vậy. Ngươi không muốn bại lộ bí mật của mình, chính là bởi vì bản thân ngươi cũng là Thần Ma. Nếu ngươi đã biết rõ lai lịch của ta, như vậy ta và ngươi cũng không ngại nói toạc móng heo a! Ngươi rốt cuộc là ai? Mau hiện hình đi!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, cười ha hả, thanh âm đột nhiên trở nên vô cùng già nua tang thương:

– Tiểu nha đầu, không ngờ lại bị ngươi nhìn thấu!

Thanh âm của hắn lại đột nhiên trở nên trong tang thương xen lẫn thanh âm trầm trọng của nam tử trẻ tuổi, hai loại thanh âm hỗn hợp cùng một chỗ, lộ ra vô cùng quỷ dị:

– Thiên Tượng Lão Mẫu, ngươi ở trước mặt ta, chỉ tương đương với một con sâu con kiến nho nhỏ mà thôi. Ta tại thời kỳ toàn thịnh, loại sâu kiến nho nhỏ như ngươi vậy, ta quơ tay sẽ có thể bóp chết một đống lớn! Ta so với ngươi tưởng tượng còn càng cổ lão hơn rất nhiều! Lai lịch của ta, ngươi đoán không ra!

Trong lòng Thủy Thanh Nghiên đại chấn, sắc mặt kịch biến, trên dưới quan sát hắn một lúc thật lâu, trong lòng kinh nghi bất định.

Chung Nhạc hai loại thanh âm trọng điệp, phảng phất như là hai người niên kỷ bất đồng đang cùng lúc nói chuyện vậy, hơn nữa còn là nói cùng một câu. Cái này hiển nhiên là thân thể và linh hồn của hắn đang đồng thời mở miệng nói chuyện. Chỉ là linh hồn của hắn so với thân thể của hắn thì tang thương cổ lão hơn rất nhiều, cho nên mới có thể trở nên quỷ dị như vậy.

Trong lòng Chung Nhạc thấp thỏm bất an, mà Tân Hỏa trong Thức hải của hắn thì lại không ngừng hưng phấn nhảy nhót. Hai loại thanh âm trọng điệp vừa rồi, một loại là bản thân Chung Nhạc phát ra, một loại khác là Chung Nhạc yêu cầu Tân Hỏa phát ra.

Chung Nhạc và Tân Hỏa làm ra loại sự tình này chính là muốn dọa cho Thủy Thanh Nghiên sợ hãi. Tân Hỏa vốn luôn không có tim không có phổi, tự nhiên là sẽ không lo lắng, chỉ cảm thấy như vậy chơi thật vui. Nhưng Chung Nhạc lại thật sự lo lắng bị nàng Nữ Ma Thần này nhìn thấu. Nếu Thiên Tượng Lão Mẫu biết được chính mình chỉ là cố ý dọa nàng, thẹn quá thành giận, đem chuyện tình chính mình giết chết Hiếu Sơ Tình truyền ra ngoài, vậy thì không xong rồi. Nếu thật sự là như vậy, Hiếu Mang Thần Tộc nhất định sẽ tận hết khả năng xuất thủ diệt sát hắn.

– Ngươi đang dọa ta!

Sắc mặt Thủy Thanh Nghiên chợt biến, tòa lương đình dưới chân Chung Nhạc đột nhiên ầm ầm nổ tung. Đỉnh nóc lương đình phốc một tiếng bay lên, bốn cây đình trụ văng bắn ra bốn phía. Thủy Thanh Nghiên đột nhiên đứng bật dậy, hai ống tay áo bay ra, giống như hai con đại mãng tuyết trắng quấn về phía cổ Chung Nhạc, cười lạnh, nói:

– Ngươi là Thần Ma không sai! Nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không cường đại hơn ta! Muốn làm ta sợ, lại không muốn lộ ra chân diện mục? Làm sao có chuyện dễ dàng như vậy? Mau hiện hình cho ta!

Chung Nhạc vẫn như cũ ngồi yên bất động, bấm tay bắn tới. Ống tay áo Thủy Thanh Nghiên vũ động, đột nhiên xuy xuy nổ tung, lộ ra hai cánh tay tuyết trắng. Chỉ thấy hai cánh tay của nàng đại biến, vô số lân phiến chi chi chít chít từ dưới làn da chui ra. Chỉ trong nháy mắt, hai cánh tay nàng đã biến thành hai đầu đại xà, hai bàn tay hóa thành miệng rắn, mở lớn cái miệng to như chậu máu, cắn thẳng về phía Chung Nhạc.

Thân hình Chung Nhạc nhanh chóng lướt ngang về phía sau. Hai con đại xà do cánh tay Thủy Thanh Nghiên biến thành đuổi sát theo phía sau, càng lúc càng lớn, càng lúc càng to. Cặp mắt hai con đại xà đỏ hồng dữ tợn, trên hai cái đầu rắn vậy mà mọc ra một cây Long giác, lan tỏa ra khí tức cực kỳ hung lệ.

– Muốn đấu với ta? Ngươi còn non lắm!

Trong cổ họng Chung Nhạc đột nhiên vang lên một tiếng mãng cổ thật lớn. Hai bàn tay khẽ lật, đánh vỡ không khí, hung hăng chụp về phía trước, nháy mắt đã chụp lấy hai cái đầu rắn. Hai con đại xà như giống như bị điện giật vậy, toàn thân không ngừng run rẩy. Hai cánh tay Thủy Thanh Nghiên đồng dạng cũng không ngừng run rẩy. Hai con đại xà lại biến trở lại thành hai cánh tay, nhanh chóng tiếp cận về phía Chung Nhạc. Thanh âm tơ kiếm vù vù bắn tới. Hiển nhiên là nàng đã vận dụng Kiếm kén trong Thập Đại Hung Binh, hung hăng giảo sát về phía Chung Nhạc!

Cùng lúc đó, sau lưng nàng đột nhiên bắn ra một đạo ô quang, rất nhanh đã bay thẳng lên không trung, hóa thành một sợi trường tiên đen như mực, mang theo cái móc câu tanh hôi, xông vào Đại trận Kiếm kén Kiếm ti, móc xuống sau gáy Chung Nhạc.

Thân thể Chung Nhạc khẽ lay động, sau lưng hiện ra một bóng đen. Từng đầu từng đầu cánh tay từ trong bóng đen mở ra, lại có một cặp cánh chim kim quang xán lạn phốc một tiếng mở ra. Cặp cánh chim trong nháy mắt đã hóa thành kiếm quang, từng cọng từng cọng kiếm vũ trên dưới bay lượn, ngăn cản đám Kiếm kén Kiếm tơ kia. Mà từng đầu từng đầu cánh tay cũng nhanh chóng chụp vào cái móc câu đang bắn nhanh tới kia.

Hô!

Bàn tay Chung Nhạc phát lực, nâng toàn thân Thủy Thanh Nghiêng lên cao, mạnh mẽ ném thẳng ra xa. Chỉ nghe từng tràng thanh âm ầm ầm vang lên không dứt, thân thể Thủy Thanh Nghiên đụng vỡ từng đạo từng đạo vách tường, văng thẳng ra xa.

Đây cũng không phải là Yêu Thần Minh Vương Quyết thuần túy, mà hắn đã kết hợp hình thái Kim Ô Thần đầu chim thân người hai cánh với hình thái Bát Tí Minh Vương, cố ý nửa này nửa kia, miễn cho thân phận Long Nhạc của chính mình bị bại lộ.

Thân ảnh Chung Nhạc bám theo sát phía sau, đột nhiên trong lòng khẽ động. Chỉ thấy một cái mũi voi tuyết trắng từ phía sau những bức tường vỡ nát kia đột nhiên bay ra. Ông một tiếng, cái mũi voi kia biến thành vô cùng thô to, giống như một cái túi vải vậy, phát ra hấp lực đáng sợ, hút hắn bay thẳng vào trong cái mũi voi khổng lồ kia.

– Còn không chịu hiện hình? Hôm nay ta quyết phải đánh tới lúc ngươi chịu hiện hình mới thôi!

Thủy Thanh Nghiên cười lạnh, nói.

Chung Nhạc dang rộng cặp cánh, vỗ cánh bay lên. Chỉ thấy lúc này nhà cửa đổ sụp, cung điện vỡ nát, Thủy Thanh Nghiên đã hiện hình trở thành hình thái Thiên Tượng Lão Mẫu. Hai tay hai chân nàng biến thành bốn thanh lợi nhận giống như liêm đao vậy, cái mũi dài không ngừng vũ động, phía sau mông, một cái móc câu màu đen không ngừng tung bay, tiến hành chiến đấu cận thân với hắn.

– Cận chiến, ta sao lại sợ ngươi?

Chung Nhạc cũng hiện ra tám cánh tay, cái đầu lại biến thành quái nhân ba chân, trên mặt xuất hiện sáu con mắt. Hình dáng hai người lúc này hoàn toàn không phải là nhân loại nữa, đồng dạng vô cùng to lớn. Hai người không ngừng va chạm mạnh với nhau, khiến cho nhà ngã cửa nghiêng. Trong khoảnh khắc, động phủ của Thủy Thanh Nghiên đã bị dư ba công kích của hai người chấn cho san thành bình địa!

Hai đạo thân ảnh không ngừng quấn lấy nhau, trong nháy mắt đã va chạm với nhau hơn trăm ngàn lần. Đột nhiên có thanh âm một đám người hô lớn kinh ngạc truyền tới. Từng đạo từng đạo thân ảnh đang nhanh chóng từ những động phủ xung quanh bay tới. Đây là những Luyện Khí Sĩ Nội môn khác cảm ứng được thanh âm giao chiến của hai người, cho nên chạy tới đây dò xét.

Thủy Thanh Nghiên vội vàng tản đi hình thái Thiên Tượng Lão Mẫu, mà Chung Nhạc cũng thu liễm đi dị tượng sau người chính mình. Hai người vẫn tiếp tục giao thủ, nhưng Thủy Thanh Nghiên đã không dùng tới hình thái Thiên Tượng Lão Mẫu, nhục thân cận chiến làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Chung Nhạc đánh ra một quyền, đập Thủy Thanh Nghiên văng thẳng xuống đất. Mặt đất ầm ầm chấn động, nháy mắt đã xuất hiện một cái hố to sâu chừng hơn một trượng, phương viên hơn mười trượng, giống như một khỏa vẫn thạch va chạm với mặt đất vậy.

– Ta nói sẽ bóp chết ngươi, sẽ có thể bóp chết ngươi!

Chung Nhạc vươn tay ra trảo một cái, chế trụ cổ của Thủy Thanh Nghiên, nhấc nàng lên khỏi cái hố to kia, cười lạnh nói.

Lúc này, quần áo toàn thân Thủy Thanh Nghiên đã sớm rách nát, cặp chân thon dài mạnh mẽ co quặp lại, chế trụ vòng eo Chung Nhạc, dùng sức vặn một cái, vặn cho Chung Nhạc ngã thẳng xuống đất. Nàng đồng dạng cũng cười lạnh, nói:

– Chưa chắc!

– Là ai? Là ai đang chiến đấu?

Từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ bay tới. Giữa không trung phát ra hỏa quang hừng hực, chiếu xuống dưới. Nhất thời bọn họ liền nhìn thấy cảnh tượng Chung Nhạc và Thủy Thanh Nghiên đang dây dưa cùng một chỗ, quần áo trên người tán loạn. Đám Luyện Khí Sĩ ở trên không trung nhất thời ngẩn ra. Có nàng nữ Luyện Khí Sĩ sắc mặt đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng xuống.

– Con trâu giống Chung Sơn thị quả nhiên đã hạ độc thủ với Thủy sư muội!

Có gã nam Luyện Khí Sĩ thất hồn lạc phách nói. Bốn phía bên dưới một mảnh hỗn độn, hiển nhiên tràng diện vô cùng nóng bỏng.
Bình Luận (0)
Comment