Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1639

Khóe mắt Mục Tiên Thiên nhảy lên, ấp a ấp úng, rất lâu sau mới nói:

- Dịch Quân, thật không dám giấu diếm, tiền tuyến chiến bại rồi!

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, mỉm cười nói:

- Bệ hạ, chúng ta không phải đã nói, không nói tới chuyện chiến sự sao?

Trên trán Mục Tiên Thiên nhô lên gân xanh, nhịn không được phẫn nộ, một lúc lâu sau mới chán nản nói:

- Trẫm sai rồi! Hối hận không nghe lời khuyên của ngươi! Tử Quang mặc dù trí kế hơn người, nhưng không thông binh sự. Hắn mưu lược thiên hạ thì có thể, nhưng đích thân thống binh chiến đấu lại ngàn vạn lần không bằng ngươi! Cũng là ta nhất thời hồ đồ, thấy lợi tối mắt, cho rằng có thể nhất cử san bằng Thiên Đình, kết quả để cho trăm vạn con cái của ta xuất trận, liên lụy tới Tử Quang, cuối cùng đã đại bại. Hiện tại Phá Thiên Quan đã sắp sửa khó giữ được rồi!

Sắc mặt Chung Nhạc đại biến, thất thanh hỏi:

- Sao có thể chiến bại nhanh như vậy?

Mục Tiên Thiên lấy ra Thụ Ấn, khom người cúi đầu, thanh âm vang động khắp Trấn Thiên Quan, để cho tất cả tướng sĩ Trấn Thiên Quan đều rõ ràng nghe vào trong tai, cao giọng nói:

- Trẫm sai rồi! Không nên xua đuổi tiên sinh, tới nỗi tạo thành trận đại bại này! Vì vậy Tiên Thiên một lần nữa bái tướng, khẩn cầu tiên sinh xuất quan! Mời tiên sinh tiếp Thụ Ấn!

Chung Nhạc trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Lão thần…

Mục Tiên Thiên ngẩng đầu lên, cả giận nói:

- Tiên sinh, nam nhi chí tại thiên hạ, nếu ngươi còn mượn cớ chối từ, không làm thất vọng sở học cả đời, không làm thất vọng hùng tâm tráng chí, không làm thất vọng những anh linh trước đây đã vì ngươi mà chiến tử sao? Tiên sinh, mời tiếp Thụ Ấn a!

Khí tức Chung Nhạc đại chấn, cười hắc hắc, nói:

- Bệ hạ, nếu vi thần lại từ chối nữa, vậy thì có chút quá phận rồi! Bất quá Bệ hạ, tương lai sau khi bình định thiên hạ, vi thần khẩn cầu Bệ hạ cấp cho vi thần một mảnh địa phương dưỡng lão! Nếu Bệ hạ ân chuẩn, vi thần lập tức tiếp Thụ Ấn này!

Mục Tiên Thiên thoáng chần chờ một chút, hỏi:

- Dịch Quân muốn một mảnh địa phương dưỡng lão ở đâu?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Một phiến Tinh vực trong Vũ trụ Cổ lão! Địa phương cũng không lớn, đủ để dưỡng lão mà thôi. Đợi một lát vi thần vẽ ra Tinh đồ, Bệ hạ có thể xem một chút!

Mục Tiên Thiên vẫn còn chần chờ nói:

- Vũ trụ Cổ lão là địa phương đám Thần Tộc Ma Tộc cứng đầu cổ hủ kinh doanh. Ngươi đi nơi đó, một là cách Trẫm quá xa, hai là ta sợ ngươi sẽ bị bọn họ khi dễ…

Tinh thần Chung Nhạc ba động, thể hiện ra Tinh đồ của Vũ trụ Cổ lão, vẽ ra một phiến Tinh vực ở trên Tinh đồ, mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ Bệ hạ không muốn nhét luôn Vũ trụ Cổ lão vào trong bản đồ của Bệ hạ sao? Ta có thể giúp Bệ hạ bình định Tử Vi, tự nhiên cũng có thể giúp Bệ hạ bình định Vũ trụ Cổ lão! Bệ hạ có Tử Quang tọa trấn tại Tử Vi Đế Tinh tổng quản chính vụ, có ta ở Vũ trụ Cổ lão chấn nhiếp quần hùng, thiên hạ sẽ có thể thái bình!

Trong lòng Mục Tiên Thiên đại hỉ, quan sát Tinh đồ. Chỉ thấy Tinh vực mà Chung Nhạc vẽ ra mặc dù không nhỏ, nhưng so với cương vực mênh mông khôn cùng của Vũ trụ Cổ lão thì bé nhỏ không đáng kể rồi, lập tức yên lòng, cười vang nói:

- Trẫm ân chuẩn ngươi là được! Tiên sinh, mời tiếp Thụ Ấn a!

Chung Nhạc trịnh trọng khom người, tiếp lấy Thụ Ấn.

Mục Tiên Thiên dựng thẳng lưng, trầm giọng nói:

- Tiền tuyến căng thẳng, Tử Quang Quân Vương một cột chẳng chống vững nhà, còn xin tiên sinh nhanh chóng chạy tới tiền tuyến!

Chung Nhạc đồng ý, đi lên đài cao, vung cánh tay hô lên, quát lớn:

- Chư tướng sĩ nghe lệnh, theo ta đi chinh chiến Đế tinh, san bằng Nam Thiên Môn!

Chỉ nghe trong Trấn Thiên Quan tiếng hoan hô như sấm. Phù Lê lớn tiếng quát lên:

- Lão tử đã sớm ở trong Trấn Thiên Quan chim không thèm ỉa này nhàm chán đến nhức cả dái rồi! Các hài nhi Tinh Hồng Bảo, chúng ta đi Đế tinh giết một trận thống khoái!

Bệ Ngạn cũng thét lớn:

- Cướp Đế Hậu nương nương về làm lão bà!

Hồn Đôn Vũ thì cao giọng lắp bắp nói:

- Cưới… cướp sạch bảo khố của Thiên Đế… lão nhi! Mọi người ai cũng có phần!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói với Mục Tiên Thiên:

- Bệ hạ, quân tâm vẫn có thể dùng!

Mục Tiên Thiên một trận không nói gì, trong lòng có chút oán thầm. Đây làm sao là quân tâm vẫn có thể dùng? Rõ ràng là một đám ác côn! Bất quá, như đã nói qua, Tử Quang Quân Vương quả thật nuôi không ra một chi đại quân tràn ngập phỉ khí như vậy.

- Tiên sinh, Trẫm còn có một việc muốn phân phó ngươi!

Mục Tiên Thiên thoáng chần chờ một chút, truyền âm nói:

- Nhân Hoàng Khương Y Kỳ có thiên tư thành Đế. Hắn là bạn tri kỷ của Tử Quang, Trẫm không thể trực tiếp giết hắn, như vậy sẽ khiến cho Tử Quang trong lòng lạnh lẽo. Nếu tiên sinh có thủ đoạn gì, có thể khiến cho hắn chết trận trên sa trường, có thể tuyệt đi mối họa trong lòng Trẫm! Ta biết rõ Khương Y Kỳ đối với ngươi có ân đề bạt, nhưng Nhân Tộc tuyệt đối không thể xuất hiện một tôn Đế! Tiên sinh hẳn là minh bạch đạo lý trong đó a?

Chung Nhạc nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ yên tâm! Khương Y Kỳ mặc dù có giao tình với ta, nhưng trước mặt đại nghĩa, người thân cũng có thể diệt, lại huống gì là một tên Nhân Tộc có uy hiếp lớn như vậy? Trong cuộc chiến Thiên Đình, liền để cho hắn anh dũng hy sinh trên sa trường, như vậy sẽ không bị Tử Quang hoài nghi, cũng sẽ không tổn hại uy danh của Bệ hạ!

Mục Tiên Thiên vạn phần hài lòng, mỉm cười nói:

- Dịch Quân làm việc, giọt nước không lọt! Trẫm tự nhiên là cực kỳ yên tâm!

Chung Nhạc lập tức chỉnh đốn đại quân, xuất phát chạy tới Phá Thiên Quan. Mục Tiên Thiên nhìn theo đại quân hắn suất lĩnh đi xa, mở miệng tán thưởng:

- Trung thần a!
Bình Luận (0)
Comment