Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1647

Cũng không lâu lắm, đám người Mặc Ẩn đã tìm tới. Vô số cao thủ Bàn Hồ thị nhao nhao hiện ra chân thân, cái mũi ngửi ngửi khắp nơi, nói:

- Dịch Quân Vương đang trốn ở phụ cận!

Bàn Kê cũng ngửi một cái, khẽ nhíu mày, nói:

- Hắn hẳn là đang trốn trong U Không! Tế khởi Đế binh, bức hắn đi ra!

Đám tộc nhân Bàn Hồ thị lập tức tế khởi Đế binh. Bàn Kê ngửi một chút vết máu của Chung Nhạc, giơ tay lên chỉ về một chỗ trong không gian, quát lớn:

- Oanh kích nơi đó cho ta!

Ầm ầm!

Uy năng Đế binh hạo hạo đãng đãng trùng kích thẳng tới, những nơi đi qua, không gian không ngừng tiêu tan. Trong mơ hồ, đám người chỉ thấy Dịch Quân Vương đang ngồi xếp bằng ngồi trong U Không, ngay sau đó liền bị uy năng của Đế binh đánh tan.

- Đã chết rồi?

Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương đều nhất thời ngẩn ngơ. Dịch Quân Vương đã bị đạo uy năng Đế binh vừa rồi kia đánh chết rồi?

Thời điểm không gian vỡ nát, đám người tận mắt nhìn thấy Chung Nhạc quả thật đã chết dưới uy năng của Đế binh.

Chỉ là, trí tướng Dịch Quân Vương nổi danh khắp thiên hạ, vậy mà cứ như vậy bị đánh chết ở chỗ này, khiến cho bọn họ ít nhiều gì đều cảm thấy không thể tin nổi.

Hai tay Thiên Ti nương nương đột nhiên đan xen, dệt ra một sợi tơ nhân quả, liếc nhìn một cái, sắc mặt kịch biến, vội vàng nói:

- Hắn vẫn chưa chết! Vừa rồi chỉ là một cỗ phân thân của hắn mà thôi!

Thanh âm của nàng vừa dứt, Chung Nhạc đột nhiên từ trong tầng tầng không gian đi ra, xuất hiện ngay bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ngắt một cái trên má nàng.

Trên trán Thiên Ti nương nương toát ra mồ hôi lạnh. Chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng cười lớn, Chung Nhạc đã biến mất không thấy đâu nữa.

Đám người Bàn Kê một lần nữa thôi động Đế binh đánh tới, nhưng làm sao còn có thể bắt được bóng dáng của hắn?

- Lâm vào tình cảnh như vậy vẫn có thể trốn thoát, mạng của Dịch Quân Vương thật sự rất lớn a!

Mặc Ẩn không khỏi tán thán, nói:

- Chư quân, lần này phục sát vẫn chưa tính thất bại! Dịch Quân Vương đã bị thương nặng, nhất định sẽ chạy tới Phá Thiên Quan. Hắn đấu một trận với Đế linh, thương thế trong nhất thời một khắc khó có thể khôi phục lại, dọc đường tất nhiên sẽ phải dừng lại chữa thương. Chúng ta lập tức truy kích! Thiên Ti nương nương suy tính tung tích của hắn, các ngươi ngửi mùi của hắn, lùng sục tung tích của hắn!

Đám cường giả Bàn Hồ thị nhất thời gật một cái. Đám người Mặc Ẩn lập tức truy đuổi không buông. Thương thế của Chung Nhạc quả thật rất nặng. Trước đây Thiên Ti nương nương dệt ra tơ nhân quả của hắn, Chung Nhạc sẽ lập tức cảm nhận được, xuất thủ chặt đứt tơ nhân quả.

Mà hiện tại Thiên Ti nương nương lại dệt ra tơ nhân quả của hắn, nhưng cũng không bị Chung Nhạc phản kích. Cái này chỉ có một khả năng, đó chính là thương thế của Chung Nhạc quá nặng, khiến cho hắn không rảnh đi quan tâm tới tơ nhân quả của chính mình, cũng không có năng lực chặt đứt tơ nhân quả của Thiên Ti nương nương.

- Kỳ quái a, Thiên Ti nương nương! Dịch Quân Vương không phải là kẻ ngu dốt, sao lại rõ ràng đã chạy thoát rồi còn quay trở lại như vậy?

Cặp mày Mặc Ẩn nhíu chặt, nói với Thiên Ti nương nương:

- Chẳng lẽ hắn là vì nàng thiếu nữ Bàn Hồ thị đã bị hắn bắt đi kia? Hẳn không phải a? Dịch Quân Vương mặc dù có chút háo sắc, nhưng cũng không tới mức vì một nàng nữ tử không chút quen biết mà thân lâm mạo hiểm như vậy!

Thiên Ti nương nương có chút suy tư, nói:

- Chẳng lẽ trước đây bọn họ từng gặp qua? Hoặc là bản thân nàng nữ tử Bàn Hồ thị này có bí ẩn gì đó? Tộc trưởng Bàn Kê, ngươi đi tìm hiểu một chút lai lịch của nữ tử kia a!

Bàn Kê lập tức lệnh cho một vị Tộc lão đi tìm hiểu. Không bao lâu sau, vị Tộc lão kia quay trở lại, bẩm báo:

- Nàng nữ tử bị Dịch Quân Vương bắt đi kia tên là Bàn Tố Tâm, là hỗn huyết giữa Thiên Phượng Hoàng Tộc và Bàn Hồ thị ta. Năm xưa, Bàn Hồ thị chúng ta tại Thời đại Địa Kỷ phong quang vô hạn, Thiên Nữ của Thiên Phượng Hoàng Tộc gả vào Bàn Hồ thị ta, lưu lại hỗn huyết Phượng Hồ, đồng thời có được huyết mạch của Bàn Hồ và Thiên Phượng. Đây là lần đầu tiên Bàn Tố Tâm rời khỏi Thiên Hà Chi Châu! Nàng chỉ vừa mới tu thành Thần Minh, trước đây hẳn là chưa từng gặp qua Dịch Quân Vương!

Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều hồ nghi không thôi. Thiên Ti nương nương lẩm bẩm:

- Lẽ nào Dịch Quân Vương thật là háo sắc ngập trời, sắc tâm vừa lên, ngay cả mạng mình cũng không cần sao?

Mặc Ẩn lắc đầu, nói:

- Hắn không giống loại người như vậy! Hắn bắt đi Bàn Tố Tâm, nhất định là có mưu đồ gì đó!

o0o

Chung Nhạc liên tục thiểm độn trong không trung. Thân hình đột nhiên lảo đảo một cái, ngã vào trong một khỏa Tinh cầu.

- Lại không áp chế được thương thế rồi!

Chung Nhạc rên lên một tiếng, không thể không một lần nữa trấn áp thương thế. Mặc dù hắn đã đón đỡ được ba chiêu của Đế linh Bàn Hồ thị, nhưng dư uy của thần thông Đế cấp cũng không dễ dàng luyện hóa tiêu trừ như vậy.

- Mặc Ẩn và Thiên Ti chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ta có thể che giấu khứu giác của Bàn Hồ thị, nhưng đạo nhân quả của Thiên Ti lại có thể thôi diễn hướng đi của ta. Hơn nữa, ở đây còn có một tiểu nha đầu liên tục báo tin…

Tâm niệm hắn khẽ động, nàng thiếu nữ Bàn Hồ thị kia từ trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn té ngã ra ngoài, đặt mông ngồi bệt dưới đất, trong tay còn cầm lấy một cây Đồ Đằng Thần Trụ, hiển nhiên là đang tiến hành liên lạc với Bàn Hồ thị.

- Giống! Thật giống a!

Chung Nhạc nhìn chằm chằm dung mạo của nàng, không ngừng lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment