Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 169

– Hiếu Chân đã chết rồi?

Rất nhiều Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc trên khán đài nhất thời ngẩn ra, nhao nhao đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía Hiếu Chân trong ngực gã Tế ty áo bào trắng kia. Đám người Thích Phong, Ngu Chính Thư, Điền Duyên Tông thì lại vừa mừng vừa sợ, cũng nhao nhao đứng dậy nhìn lại.

Gã Tế ty áo bào trắng kia thả Hiếu Chân xuống, chỉ thấy xương cốt toàn thân Hiếu Chân đã gãy đoạn sạch sẽ, lục phủ ngũ tạng bị một quyền đánh nát. Toàn bộ ba cái đầu lâu đều bị chấn nát, não tương bị Thái Dương Chi Hỏa ẩn tàng trong một quyền kia của Chung Nhạc thiêu đốt cạn sạch. Hắn đã chết tới mức không thể chết được nữa!

Trong lòng Ngu Chính Thư vô cùng hoảng sợ, vừa rồi Hiếu Chân phóng thích khí thế, hắn cũng đã phát hiện thực lực Hiếu Chân cực kỳ đáng sợ, tuyệt đối là cao thủ Thoát Thai Cảnh mạnh nhất mà trước giờ hắn chưa từng gặp qua. Thậm chí hắn còn tự cảm thấy thực lực của chính mình so với tên Hiếu Chân này còn thấp hơn một bậc. Nhưng cao thủ bậc này lại bị một quyền của Chung Nhạc đánh chết! Chết vô cùng dứt khoát!

– Thực lực của Chung sư đệ quả thật khủng bố! Ta lúc trên đường đi còn nói với hắn rằng ta mới là đệ nhất cao thủ Thoát Thai Cảnh danh chính ngôn thuận, còn có ý muốn động thủ tranh cao thấp một trận với hắn nữa… Xấu hổ a! Sát khí của hắn nồng đậm như vậy, ta còn tưởng rằng hắn chỉ là sát khí lợi hại, lại không ngờ thực lực của hắn cũng kinh khủng như vậy!

Ngu Chính Thư nhớ tới hành động của chính mình dọc theo đường đi, sắc mặt nhất thời đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ:

– Hắn không để ý tới lời nói khiêu chiến của ta, nhất định là bởi vì tu vi thực lực của hắn vượt qua ta quá nhiều, cảm thấy động thủ với ta cũng không có ý nghĩa gì. Bất quá, vì sao hắn lại nói, hắn sẽ không đại biểu cho Kiếm Môn nghênh chiến Luyện Khí Sĩ Thoát Thai Cảnh của Hiếu Mang Thần Tộc chứ?

– Dám ở trong Thần Miếu của ta, giết chết Thần Tộc ta…

Gã Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc kia ngửa mặt lên trời rống dài, sau đó cúi đầu nhìn về phía Chung Nhạc, ánh mắt đằng đằng sát khí. Đám người Nam Minh Sơn, Quân Lục Đường bỗng nhiên đứng lên, khí thế song phương ầm ầm va chạm với nhau, ở trên không trung quảng trường nhấc lên một cỗ cơn lốc.

Gã Tế ty áo bào trắng kia đột nhiên giơ tay lên, điềm nhiên nói:

– Hôm nay là ngày hội lớn, những Thần Tộc khác đều phái Tế ty tới đây góp vui, không nên đánh mất mặt mũi của Hiếu Mang Thần Tộc ta! Vừa rồi Hiếu Chân đã chính miệng đáp ứng sinh tử do mệnh, vậy thì sinh tử do mệnh đi! Thiếu niên Nhân Tộc, ngươi tên gì?

Chung Nhạc khẽ cúi người, nói:

– Luyện Khí Sĩ Kiếm Môn Đại Hoang, Chung Sơn thị Chung Nhạc!

– Chung Sơn thị Chung Nhạc?

Gã Tế ty áo bào trắng kia nhìn chằm chằm hắn, nói:

– Một quyền đánh chết Hiếu Chân, cho dù là Luyện Khí Sĩ đã tu thành Ngũ Hành Luân, có lẽ cũng không phải là đối thủ của ngươi! Thân thể mạnh mẽ như vậy, chỉ có Tông sư Võ đạo mới có thể luyện thành! Nhưng Tông sư Võ đạo không tu luyện thần thông quan tưởng, mà ngươi thì lại còn tinh thông thần thông, dùng Thái Dương Chi Hỏa thiêu cạn não tương của Hiếu Chân. Không ngờ trong Kiếm Môn lại có một nhân vật như ngươi vậy! Có lẽ, ngươi chính là cao thủ Thoát Thai Cảnh của Kiếm Môn sẽ xuất chiến a?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

– Ngươi đoán đi!

– Ngươi để ta đoán sao?

Gã Tế ty áo bào trắng kia hừ lạnh một tiếng, nói:

– Ta cần gì phải đoán? Thực lực của ngươi tuy mạnh, nhưng dù sao cũng không phải là Thần Tộc, bất quá chỉ là một tên Nhân Tộc hèn mọn nhất mà thôi. Cho dù ngươi có chuyên cần khổ luyện thì cũng không mạnh mẽ đến đâu. Đây chính là lực lượng huyết mạch! Huyết mạch của Thần Tộc ta chính là mạnh hơn Nhân Tộc các ngươi, cho nên trời sinh liền mạnh hơn các ngươi! Cho dù Nhân Tộc các ngươi có cố gắng thế nào cũng thủy chung là huyết mạch đê đẳng mà thôi!

Đám người Điền Duyên Tông không khỏi nổi giận. Đây cũng không phải là làm nhục bọn họ nữa, mà là đã làm nhục toàn thể Nhân Tộc, làm nhục liệt tổ liệt tông Nhân Tộc rồi!

Chung Nhạc lắc lắc đầu, nghiêm túc nói:

– Nhân Tộc ta là chủng tộc kiêu ngạo nhất trên thế gian này, chảy xuôi trong cơ thể chúng ta chính là Thần huyết cao quý nhất. Hiếu Mang Thần Tộc tính là thứ gì chứ?

Rất nhiều Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc nhất thời giận tím mặt, nhao nhao gầm lên. Gã Tế ty áo bào trắng kia giơ tay lên, lạnh nhạt nói:

– Tiểu tử miệng còn hôi sữa, biết cái gì gọi là cao quý? Nếu ngươi ở bên ngoài lớn tiếng nói chảy xuôi trong cơ thể Nhân Tộc chính là Thần huyết cao quý nhất, nhất định sẽ bị những chủng tộc khác khinh bỉ. Bất quá, ngươi cũng không còn cơ hội này nữa. Hiếu Thiên, ngươi xuống đánh một trận với hắn!

Một gã đệ tử Hiếu Mang Thần Tộc khom người nhận lệnh, bước ra khỏi hàng, đằng đằng sát khí nhìn về phía Chung Nhạc.

Gã Tế ty áo bào trắng kia nói:

– Dù sao cũng là chủng tộc đê đẳng không có nhãn giới cùng kiến thức, không biết trời cao đất rộng, không biết sự cường đại của Thần Tộc! Hiếu Chân ở trong Hiếu Mang Thần Tộc ta chỉ có thể xem là cao thủ nhị lưu, mà Hiếu Thiên thì chính là cao thủ nhất lưu!

Gã Hiếu Thiên kia ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

– Lực lượng huyết mạch của Hiếu Chân không bằng ta, thực lực cũng yếu hơn ta rất nhiều! Ta sẽ không một chiêu đánh chết ngươi, mà là chậm rãi tra tấn ngươi, để cho ngươi biết rõ kết cục của việc giết người của Thần Tộc ta! Ta sẽ khiến cho ngươi chậm rãi kêu rên, sau khi chơi đùa chán chê rồi mới tru diệt ngươi!

Tả Tương Sinh chợt ho khan một tiếng, nói:

– Tiền bối, kính mời sang bên này quan chiến!

Gã Tế ty áo bào trắng kia cất bước đi tới, lắc đầu cười nói:

– Ngươi lo lắng ta sẽ nhúng tay sao? Sẽ không đâu! Ta còn lo lắng các ngươi sẽ nhúng tay vào trận chiến a. Thực lực của Hiếu Thiên còn mạnh hơn Hiếu Chân gấp bội, chém giết một tên Nhân Tộc ti tiện chỉ là dễ như trở bàn tay! Hiếu Thiên, để cho bọn họ kiến thức một chút lực lượng chân chính của Hiếu Mang Thần Tộc a!

– Rống!

Gã Hiếu Thiên kia hét lớn một tiếng, đột nhiên nằm xuống, thân thể run lên. Thân thể hắn vốn dĩ cao hơn một cái đầu so với người bình thường, mà lúc này thân thể lại còn đang nhanh chóng bành trướng, càng lúc càng lớn hơn. Một tầng lông xám và Long lân nhanh chóng xuất hiện trên toàn thân, trong khoảnh khắc đã hóa thành một con cự thú.

Một con Bàn Ngao ba đầu, thân chó, Long lân!

Da lông toàn thân Hiếu Thiên sáng ngời, chằng chịt văn lộ Đồ đằng Long lân, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức hung lệ, khổng lồ như một ngọn núi nhỏ vậy. Chung Nhạc ở trước mặt hắn, chỉ là một tồn tại bé nhỏ không đáng kể.

Con Bàn Ngao Hiếu Thiên vừa mới hiện ra nguyên hình, ngay sau đó hai chân chồm người đứng dậy, ầm ầm đứng lên, thân thể càng trở nên khổng lồ hơn. Trên thân thể hắn, từng khối từng khối cơ nhục thật cao nhô lên, bắp thịt to lớn dữ tợn. Trên cổ hắn mọc ra ba cái đầu ngao, cái đầu thật lớn vô cùng hung ngoan, kinh người giống như một tôn Thần Ma vậy.

– Tựa hồ không chênh lệch bao nhiêu so với Thiên Yêu Lê Quân!

Chung Nhạc chắp hai tay sau lưng đứng thẳng nơi đó, ngẩng đầu quan sát Hiếu Thiên, trong lòng thầm nghĩ:

– Hắn ở trong Hiếu Mang Thần Tộc chỉ thuộc về nhân vật nhất lưu, nói như vậy, hắn vẫn chưa phải là nhân vật tuyệt đỉnh. Tên Thần Tộc sẽ giao thủ với Cấm Nhi sư muội hẳn sẽ là một người khác. Giết chết tên Hiếu Thiên này, tên Thần Tộc kia có thể sẽ hiện thân không?

Hiếu Mang Thần Tộc cố ý khiêu khích, muốn dò xét xem những Luyện Khí Sĩ lần này Kiếm Môn phái tới có tiền vốn như thế nào, để trong lúc quyết đấu sẽ thi triển ra biện pháp khắc chế phù hợp. Nhưng Chung Nhạc đồng dạng cũng muốn nhìn một chút xem đối phương sẽ có những thủ đoạn gì.

Lần này chính là Hiếu Mang Thần Tộc khiêu khích trước, hắn đánh trả sau. Cho dù có truyền vào tai các Đại Thần Tộc Tây Hoang, thì Kiếm Môn cũng sẽ không có bất luận đuối lý nào. Ở trên địa bàn của Hiếu Mang Thần Tộc, đánh cho Hiếu Mang Thần Tộc đau lòng nhức dạ, nhưng lại vẫn không thể làm được gì. Cơ hội này trước giờ chính là cực kỳ khó tìm.

– Nhân Tộc, thân thể ngươi rất mạnh, nhưng không biết so với thân thể của Thần Tộc ta sẽ như thế nào?

Hiếu Thiên rống giận một tiếng, nhấc chân lên, từ trên không ầm ầm đạp xuống. Chung Nhạc không né không tránh, để mặc cho một cước này của hắn đạp xuống. Chợt nghe phốc một tiếng, Chung Nhạc giống như một cây đinh ghim chặt trên mặt đất vậy. Bàn chân của Hiếu Thiên vừa đạp xuống, đã bị thân thể hắn đánh cho xuyên thấu qua cả bàn chân.

Thân thể của Hiếu Mang Thần Tộc mạnh mẽ tới mức nào? Nhưng ở trước mặt Chung Nhạc, lại phảng phất như là làm bằng đậu hủ mà thôi. Tinh thần lực của hắn đã luyện tới cảnh giới Lôi Trì, trong cơ thể cũng đã có thể lạc ấn văn lộ Đồ đằng, chế tạo thân thể chính mình tới mức có thể so sánh với Hồn binh. Thực lực của Hiếu Thiên vốn đã xa xa không bằng hắn, hơn nữa tạo nghệ tinh thần lực của Chung Nhạc cũng xa xa cao hơn hắn. Hiếu Thiên tùy tiện dùng chân đạp hắn, nghĩ muốn vũ nhục hắn, chỉ sẽ chuốc lấy thua thiệt lớn mà thôi.

– Hiếu Chân, Hiếu Thiên? Thật là ngây thơ!

Chung Nhạc đứng trong lỗ máu ngay giữa bàn chân của Hiếu Thiên, tinh thần lực lượn lờ xung quanh thân thể, nửa điểm vết máu cũng không rơi trên người, nhẹ giọng nói:

– Tiền bối, ngươi nên xuất thủ cứu người rồi! Kiếm Thất Thức!

Hiếu Thiên kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng lúc này, chỉ thấy từng đạo từng đạo Kiếm khí mỏng như sợi tóc xuy xuy vờn quanh thân thể hắn. Đại trận Kiếm Thất Thức đột nhiên khởi động, từng đạo từng đạo Kiếm khí từ trong cơ thể Hiếu Thiên không ngừng xuyên toa qua lại.

Gã Tế ty áo bào trắng kia vừa định xuất thủ cứu giúp, nhưng lại đã không kịp. Bàn tay hắn còn chưa kịp chạm tới thân thể của Hiếu Thiên, đã thấy thân thể gã Hiếu Mang Thần Tộc khổng lồ như ngọn núi này đã lung la lung lay, từng khối từng khối huyết nhục thật lớn từ từ rơi xuống. Trong chớp mắt, toàn bộ thân thể hắn đã hóa thành một đống thịt vụn khổng lồ.

– Tiền bối, ngươi xuất thủ muộn rồi!

Ngữ khí Chung Nhạc đầy vẻ áy náy nói. Từng đạo từng đạo tơ kiếm phi hành xung quanh thân thể hắn, trên đó còn vương mấy giọt huyết châu nhỏ bé.

– Xuất thủ muộn rồi?

Lôi Đằng bật cười ha hả, không khỏi đắc ý nói:

– Chung sư đệ, không phải vị tiền bối này đã xuất thủ muộn, mà là ngươi xuất thủ quá nhanh! Cái này phải trách Hiếu Mang Thần Tộc quá yếu rồi! Không đụng tới thì thôi, vừa đụng vào liền chết rồi!

Lôi Đằng cảm thấy mở mày mở mặt, đám người Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông cũng cảm thấy tâm thần thư sướng. Dọc theo đường đi, mọi người buộc phải hành sự cẩn cẩn thận thận, sớm đã khiến cho bọn họ nghẹn khuất tới mức hận không thể mạnh mẽ xuất thủ, phát tiết sự phẫn uất trong lòng ra ngoài. Nhưng bọn họ lại hết lần này tới lần khác không thể làm như vậy, chỉ có thể chôn giấu ở trong lòng. Mà Chung Nhạc lại liên tục giết chết hai gã Luyện Khí Sĩ của Hiếu Mang Thần Tộc, chỉ một chiêu đã đánh chết đối thủ, khiến cho sự phẫn uất trong lòng bọn họ có thể giải tỏa, tâm thần vui sướng!

– Đại trận Kiếm kén Kiếm ti của Thủy Tử An?

Gã Tế ty áo bào trắng kia đối với lời trêu chọc của Lôi Đằng xem như mắt điếc tai ngơ, trong mắt lóe lên tinh quang, hít vào một hơi thật dài, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm:

– Ngươi là đệ tử của Thủy Tử An?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

– Ta vô phúc bái làm môn hạ của Thủy Trưởng lão! Ta chỉ là may mắn học được một bộ phận kiếm pháp của Thủy Trưởng lão mà thôi. Hiếu Mang Thần Tộc còn có cao thủ Luyện Khí Sĩ Thoát Thai Cảnh nào muốn khiêu chiến ta nữa không?

Rất nhiều Luyện Khí Sĩ Hiếu Mang Thần Tộc trên khán đài vừa sợ vừa giận. Chung Nhạc chờ đợi trong giây lát, lại cao giọng nói:

– Đường đường một Hiếu Mang Thần Tộc, lại không có một Luyện Khí Sĩ nào dám can đảm đấu một trận với ta sao?

Chung Nhạc chậm rãi đi về phía khán đài, lắc đầu nói:

– Các vị thật yêu thích ẩn giấu thực lực a, giấu ở dưới đáy giếng nhìn trời! Ha hả… Thần Tộc sao? Chẳng qua cũng chỉ như vậy!

Một gã Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh căm phẫn khó nhịn, bật người đứng dậy, quát lên:

– Trưởng lão, không cần nói nhảm với hắn, để cho ta xuống giết hắn! Chỉ bất quá một tên Nhân Tộc ti tiện mà thôi, lại dám kiêu ngạo ở trong Hiếu Mang Thần Miếu của chúng ta, liên tục giết chết hai đệ tử Thần Tộc chúng ta! Không giết hắn, lấy cái gì giải tỏa sự phẫn nộ của chúng ta?

Lúc này, ngay cả gã Tế ty áo bào trắng kia cũng hận tới mức cắn răng nghiến lợi, sát ý trong lòng dâng trào. Đột nhiên, trong lòng hắn chợt có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên tầng cao nhất của Hiếu Mang Thần Miếu, mấy vị Tế ty của Quỷ Thần Tộc, Thần Nha Tộc, Sơn Thần Tộc cùng với Phong Sấu Trúc đang vừa nói vừa cười, nhìn về phía này. Hiển nhiên bọn họ cũng đã phát hiện ra tình huống ở đây.

– Thua trận không thể thua mặt mũi, nhất là ở trước mặt mấy tên Tế ty Thần Tộc này!

Sắc mặt hắn âm tình bất định, đè xuống sát ý đối với Chung Nhạc, trong lòng thầm nghĩ:

– Trưởng lão Đại Tế ty của ba Đại Thần Tộc rất nhanh cũng sẽ tới, trở thành người công chứng cho trận quyết đấu lần này giữa Kiếm Môn và Thần Tộc chúng ta. Nếu hiện tại giết chết tiểu tử này, nhất định sẽ bị chế nhạo, mặt mũi hoàn toàn mất hết!

– Lui xuống!

Gã Tế ty áo bào trắng kia quát lớn với gã Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh kia:

– Ngươi không phải là đối thủ của hắn! Mặc dù cảnh giới của hắn chỉ là Thoát Thai Cảnh, nhưng thực lực đã đạt tới tiêu chuẩn Khai Luân Cảnh Vạn Tượng Luân!

Trong lòng gã Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh kia nhất thời cả kinh, hắn cũng chỉ là Luyện Khí Sĩ mới vừa mở ra Ngũ Hành Luân mà thôi, nếu đối chiến với Luyện Khí Sĩ đã mở ra Vạn Tượng Luân, đoán chừng cũng chỉ là một đường thất bại.

Mà tên hung thần Chung Nhạc trước mặt này, tốc độ giết người cực nhanh, ngay cả Tế ty cũng không kịp xuất thủ cứu giúp. Nếu hắn quyết đấu với Chung Nhạc, chỉ sợ chỉ có một con đường chết!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười với hắn một cái, giơ tay lên ở trên cổ khẽ quơ ngang một cái. Khóe mắt gã Hiếu Mang Thần Tộc kia khẽ run rẩy, hừ lạnh một tiếng, lui xuống.

– Xem ra ở cảnh giới Thoát Thai Cảnh, Hiếu Mang Thần Tộc không có kẻ nào dám đánh một trận với ta a!

Chung Nhạc thở dài một tiếng, quay sang thi lễ với gã Tế ty áo bào trắng kia, nói:

– Tiền bối, hiện tại đã có thể dẫn chúng ta tới chỗ cư ngụ rồi chứ? Chúng ta đường dài mệt nhọc, vừa rồi đệ tử lại xuất thủ giết chết hai vị sư huynh, hao tâm phí sức, còn cần nghỉ ngơi dưỡng thần, chuẩn bị cho trận quyết đấu ngày kia nữa!
Bình Luận (0)
Comment