Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1717

- Phụ vương, ta cũng phải đi sao?

Ánh mắt Minh Văn Thúc trìu mến nhìn hắn, chần chờ một chút, mỉm cười nói:

- Ngươi đi theo ta! Cha con chúng ta đã rất lâu rồi không ở cùng một chỗ. Ngày thường vi phụ đối với ngươi quan tâm quá ít, mỗi lần ngươi tới tìm ta nói thành tựu của ngươi, ta cuối cùng vẫn là mắng ngươi. Thật ra ta cũng rất hài lòng, chỉ là không buông xuống được mặt mũi khen ngươi mà thôi. Hôm nay, cha con chúng ta kề vai chiến đấu. Đúng rồi! Thê tử của ngươi đã mang thai rồi đúng không?

Gã Thần Ma trẻ tuổi kia gật đầu, lộ ra thần sắc vui vẻ, nói:

- Đã bảy tháng rồi!

- Tốt! Tốt!

Minh Văn Thúc bật cười ha hả, nói:

- Quá tốt rồi! Đợi một lát ngươi theo sát ta. Ngày thường thời gian cha con chúng ta cùng ở một chỗ quá ít rồi!

Viện quân Thiên Đình đã xuất hiện trong tầm mắt. Minh Văn Thúc hạ lệnh, để đám Thần Ma cảnh giới Thần Minh hộ tống nam phụ lão ấu hội hợp với viện quân Thiên Đình, sau đó phấn chấn tinh thần, cao giọng quát lớn:

- Các ngươi sợ chết không?

Rất nhiều Thần Ma Đế Minh thị hai mặt nhìn nhau. Một đạo thanh âm yếu ớt nói:

- Không sợ…

- Ta sợ!

Minh Văn Thúc rút bảo kiếm bên hông mình ra, lớn tiếng quát lên:

- Ta sợ chết! Nhưng sau lưng chúng ta chính là hài tử của chúng ta, thê tử của chúng ta! Chúng ta sợ chết, càng sợ bọn họ chết! Huynh đệ tỷ muội của ta, hậu bối của ta, con trai của ta! Đi theo ta, theo sát ta!

Hắn chỉ kiếm về phía trước:

- Không cần sợ nữa! Chúng ta giết qua, vì thê tử của chúng ta, vì hài tử của chúng ta, tranh thủ một đường sinh cơ!

- Chúng ta là Đế tộc! Cha chúng ta, tổ tông chúng ta là Thiên Đế cao cao tại thượng, là tồn tại vô thượng thống trị vũ trụ càn khôn! Hào khí Đế tộc chúng ta ở đâu? Các ngươi theo ta chiến đấu! Đế Minh thị không có con cháu không chiến mà hàng!

- Tiến lên!

Sĩ khí đám Thần Ma Đế Minh thị nhất thời tăng lên mãnh liệt, quay đầu trở lại, phóng vọt về phía đại quân của Chung Nhạc. Bọn họ tao ngộ với tàn quân Ô Minh thị. Minh Văn Thúc lạnh lùng nói:

- Toàn bộ Thần Ma Ô Minh thị cảnh giới Thiên Thần trở lên nghe đây, vì tranh thủ một đường sinh cơ cho hậu bối chúng ta, ta cần các ngươi cùng ta chinh chiến!

Nào ngờ sĩ khí Ô Minh thị đã sụp đổ, mấy trăm vạn tàn quân Ô Minh thị mắt điếc tai ngơ, kêu khóc ngất trời, chạy thẳng về phía viện quân Thiên Đình. Minh Văn Thúc cắn răng, chợt quát lên:

- Binh sĩ Đế Minh thị ta nghe lệnh! Nếu bọn họ xông vào viện quân Thiên Đình, vợ con già trẻ chúng ta cũng sẽ chết dưới công kích của Dịch Quân Vương! Viện quân Thiên Đình không dám giết bọn họ, vậy chúng ta sẽ giết bọn họ, tách bọn họ ra!

Đám Thần Ma Đế Minh thị nhất thời ngẩn người, có chút không thể tin vào lỗ tai của chính mình. Lúc này, Minh Văn Thúc đã dẫn đầu xông lên, giết về phía tàn quân Ô Minh thị. Đám Thần Ma còn lại chỉ đành kiên trì theo hắn giết về phía trước.

Đế Minh thị và Ô Minh thị vốn là thân gia, hai nhà xưa nay giao hảo, ai cũng không hề nghĩ tới trận chiến này sẽ dưới tình hình như thế bạo phát. Bên tai Minh Văn Thúc vang lên từng tiếng từng tiếng oán trách, từng tiếng từng tiếng chất vấn. Nhưng hắn đã không kịp biện giải, chỉ có thể không ngừng thôi động pháp lực thần thông, tế khởi Thần kiếm của chính mình, giết chết đám đồng đạo Ô Minh thị kia. Hắn không thể lưu tình, lưu tình chính là tàn nhẫn với Đế Minh thị, thậm chí sẽ bị diệt tộc!

Khắp nơi đều là tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, khắp nơi đều là thanh âm oán trách. Đám tàn quân Ô Minh thị rốt cuộc cũng bị bọn họ tách ra, đám người trong cơn sợ hãi bỏ chạy tứ tán.

Minh Văn Thúc chỉnh đốn đại quân, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn về phía các lộ đại quân Phá Thiên Quan đang lúc chỉnh tề ngăn nắp tiến nhanh về phía trước. So sánh với đại quân Phá Thiên Quan, đám quân đội Đế Minh thị bọn họ lộ ra bé nhỏ không đáng kể.

Đây chính là châu chấu đá xe! Nhưng bất luận thế nào cũng phải chống đỡ một hồi!

Minh Văn Thúc cúi đầu, nhìn về phía con trai ở bên cạnh, trên khuôn mặt nhuốm máu lộ ra một tia tươi cười:

- Ngươi nói trong bụng con dâu là nam hài hay là nữ hài?

- Ta hy vọng là nam hài! Sinh nữ hài quá bị thua thiệt, sau này phải gả ra ngoài!

Con trai hắn lộ ra nụ cười chất phác, gãi gãi đầu, nói:

- Ta vẫn luôn muốn dùng Thần Nhãn nhìn một chút xem nội tử mang thai là nam hay nữ, chỉ là nàng không quá cam tâm tình nguyện, nói là phải đợi tới lúc sinh ra mới sẽ kinh hỉ. Nói không chừng sẽ là sinh đôi. Nếu có thể là một nam một nữ vậy thì càng tốt. Nếu có thể được tận mắt nhìn thấy hài tử của ta sinh ra thì tốt rồi!

Minh Văn Thúc mỉm cười, nói:

- Ngươi quá tham lam rồi! Quân đội của Dịch Quân Vương đã tới! Hài tử, theo sát ta! Ta muốn thời điểm ta chết vẫn còn có thể nhìn thấy ngươi!

Con trai hắn gật đầu, mỉm cười nói:

- Kiếp sau, ta vẫn sẽ làm con trai của ngài!

Minh Văn Thúc hít mạnh một hơi thật dài, tế khởi Đế binh, thôi động Thần kiếm, lạnh lùng nói:

- Chư quân Đế Minh thị, đi theo ta!

o0o

Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc nhìn về phía đại quân Đế Minh thị giống như thiêu thân lao đầu vào lửa kia, sắc mặt không khỏi một lần nữa khẽ động, tán thưởng:

- Đế Minh thị không hỗ là chủng tộc Thiên Đế, cương liệt, dũng mãnh, quả cảm, không sợ sinh tử, có can đảm hiến thân vì chủng tộc. Khó trách năm xưa Đế Minh có thể trở thành Thiên Đế! Con cháu của hắn cũng không cô phụ thanh danh của hắn!

Chư tướng nhao nhao gật đầu, cảm khái ngàn vạn. Đế Minh Thiên Đế có thể ngồi lên vị trí Thiên Đế, quả thật có chỗ hơn người. Mà con cháu hậu đại của hắn cũng có chỗ hơn người.

Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói:

- Hạng người trung can nghĩa đảm, nhất định phải được kính trọng! Chư quân, tiễn bọn họ lên đường đi thôi, không nên để bọn họ nhận phải quá nhiều thống khổ. Tế mười kiện Đế binh!
Bình Luận (0)
Comment