Mặc Ẩn liên tục cười lạnh, đột nhiên hạ lệnh, quát lớn:
- Dời trại về phía trước, lại tiến tới một Tinh địa!
Đám người Lâu Chính Sư, Đình Đạo Cực bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Dịch Quân Vương đang ở phía trước, nếu lại tiến tới một Tinh địa, cách Phá Thiên Quan chỉ còn có bốn Tinh địa rồi! Nếu Dịch Quân Vương tới công…
- Hắn xây Phá Thiên Quan bên ngoài Nam Thiên Môn còn không sợ, ta sợ hắn cái gì?
Mặc Ẩn quát lớn:
- Ta chính là tiến gần một chút!
Đám người Lâu Chính Sư chỉ đành hạ lệnh xuống, để cho đại quân dời doanh địa về phía trước.
Trôi qua mười mấy ngày, doanh địa đã xây xong, lúc này các lộ đại quân mới chạy tới, nhập trú trong đại doanh. Mặc Ẩn lại hạ lệnh:
- Lại tiến tới một Tinh địa nữa, hạ trại!
Sắc mặt đám người Lâu Chính Sư như đất, vội vàng tới gặp Mặc Ẩn tra hỏi. Mặc Ẩn mỉm cười, nói:
- Đây là kế phòng thủ nghiêm ngặt! Ta từng bước một bức tới, khiến cho hắn không có cơ hội ngồi yên!
Đại quân chỉ đành một lần nữa dời trại, càng tiếp cận Phá Thiên Quan. Ngay sau đó, Mặc Ẩn lại một lần nữa hạ lệnh, lại dời trại một lần nữa, cách Phá Thiên Quan chỉ có hai Tinh địa. Sau khi xây dựng đại doanh xong, Mặc Ẩn lại hạ lệnh, lại tiến tới một Tinh địa nữa.
Sau khi đại doanh hạ xong, đã là thời gian một tháng trôi qua. Mặc Ẩn lại muốn hạ lệnh dời trại, đám người Lâu Chính Sư vội vàng khuyên can, nói:
- Lại tiến tới nửa Tinh địa nữa, nếu Dịch Quân Vương tới công, chúng ta cũng không có cơ hội chuẩn bị, lưu lại một Tinh địa cũng tiện có thời gian phản ứng!
Mặc Ẩn mỉm cười, nói:
- Ta muốn bức hắn không thể không dọn Phá Thiên Quan đi, cho nên mới muốn cách hắn chỉ nửa Tinh địa mà thôi. Phía sau có đại quân của ta, phía trước có đại quân Thiên Đình, từng bước uy áp, khiến cho hắn không thể không dọn đi. Bất quá, nếu các ngươi đã khiếp đảm, vậy thì thôi vậy!
Đại quân Thiên Đình chỉ cách Phá Thiên Quan có một Tinh địa, đám người Lâu Chính Sư đều luôn hãi hùng khiếp vía, ngày đêm giám sát phía đối diện. Mặc Ẩn thì lại hoàn toàn không chút lo lắng, ở trong quân đội tìm một đám Thần Nữ, ngày đêm ca múa, vô cùng khoái hoạt.
Trong lúc bất tri bất giác, kỳ hạn nửa năm đã sắp tới. Một ngày này, Mặc Ẩn lại uống say, ôm mấy nàng Thần Nữ ngủ thật say. Đám người Lâu Chính Sư đều âm thầm lắc đầu:
- Mặc tiên sinh cũng không khỏi quá thiếu trách nhiệm rồi a! Quyết chiến sắp tới, sao lại có thể ăn chơi sa đọa như vậy?
Đợi tới lúc mấy nàng Thần Nữ kia tỉnh lại, chỉ thấy Mặc Ẩn đã không còn nằm bên cạnh, hơn nữa có một nàng Thần Nữ đã mất một bộ xiêm y, không khỏi bắt đầu oán thán.
Đây chỉ là việc nhỏ, không ai đặt trong lòng, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm được Mặc Ẩn.
Đám người Lâu Chính Sư tận lực tìm kiếm Mặc Ẩn, nhưng thủy chung cũng không tìm được, lúc này mới trở nên hoảng loạn, lật ngược từng tòa từng tòa đại doanh lên một lần cũng không thể tìm được Mặc Ẩn, sau gáy tất cả mọi người toàn là mồ hôi lạnh.
Đại tướng trấn thủ lối vào đại doanh bẩm báo, nói:
- Khởi bẩm Lâu Thống soái! Cách đây không lâu có một nàng Thần Nữ bảo là muốn đi Thiên Đình thăm hỏi thân hữu, đã rời đi hơn một ngày rồi!
Mọi người nhất thời tỉnh ngộ:
- Nàng Thần Nữ này tất nhiên là Mặc tiên sinh! Hắn đánh cắp xiêm y của Thần Nữ, giả trang thành Thần Nữ bỏ chạy rồi!
Lâu Chính Sư định thần trở lại, nói:
- Trước không nên kinh hoảng! Vợ con của Mặc tiên sinh đều đang ở trong Thiên Đình, hắn kiên quyết sẽ không từ bỏ vợ con của chính mình. Mau đi Thiên Đình, canh chừng vợ con già trẻ của hắn!
Cũng không lâu lắm, trong Thiên Đình có tin tức truyền ra, cung điện nơi vợ con già trẻ của Mặc Ẩn đang ở đã trống rỗng. Hôm qua có một gã Thần tướng tới tiếp bọn họ đi, nói là trong Thiên Đình không quá yên ổn, đã đón vào trong Đế cung rồi.
Tay chân đám người nhất thời lạnh lẽo. Đám người Lâu Chính Sư, Bàn Kê ngơ ngác nhìn Phá Thiên Quan gần trong gang tấc, đều ngây người như tượng, không biết phải làm sao. Mấy ngày nay, các đại Quân Bộ Thiên Đình thường xuyên điều động, bị điều phối tới Tứ Đại Thiên Môn đi kềm chế các lộ quân đội cần vương, đã sơ xuất việc giám thị vợ con già trẻ Mặc Ẩn, đã bị hắn chui cái chỗ trống.
- Hiện tại đại quân của chúng ta tiến không được, lui không xong! Có muốn đuổi theo truy sát Mặc tặc cũng không thể nữa rồi!
Lâu Chính Sư lẩm bẩm.
Nếu tiến tới, chính là trực tiếp va chạm với đại quân của Chung Nhạc. Nếu lui lại, Chung Nhạc khẳng định sẽ thừa cơ tấn công, dùng thế bẻ gãy nghiền nát đánh bại bọn họ. Năng lực lâm trận điều binh, bọn họ kẻ nào cũng không bằng được Mặc Ẩn. Mặc Ẩn bởi vì chính mình chạy thoát một mạng, đã cắm bọn họ lại chỗ này.
o0o
- Phụ thân, chúng ta hiện tại đi Đế tinh sao?
Một chiếc thuyền nhỏ yên lặng tĩnh mịch lái ra khỏi Thiên Đình, bay về phía Đế tinh. Trong chiếc thuyền này có ẩn chứa không gian, vợ con già trẻ một nhà Mặc Ẩn chính là ẩn nấp trong đó. Đám người có chút lo lắng sợ hãi. Đứa con nhỏ của hắn ngẩng đầu lên, hỏi:
- Trong Đế tinh có chỗ cho Nhân Tộc ta sinh tồn sao?
Mặc Ẩn nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của hắn, mỉm cười nói:
- Trong Đế tinh tạm thời vẫn chưa có chỗ cho Nhân Tộc chúng ta sinh tồn, cho nên ta muốn đi tranh thủ một địa phương an cư lập nghiệp. Các ngươi có thể bình an, ta mới có thể an tâm, mới có thể đi tranh thủ cho Nhân Tộc chúng ta một địa phương có thể sinh tồn!
Ánh mắt tiểu hài tử kia sáng lấp lánh:
- Đám Thần Tộc kia sẽ không ăn chúng ta chứ? Ta nghe mẫu thân nói, Thần Tộc bên ngoài rất thích ăn người. Cha đã nhìn thấy Thần Tộc ăn thịt người, lúc này mới quyết định xuất sơn! Cha nhất định là đại anh hùng!
Mặc Ẩn lắc đầu, mỉm cười nói:
- Anh hùng, cẩu hùng, ai có thể phân rõ? Lần này ta đã làm cẩu hùng một lần rồi!
Lão mẫu của hắn run run rẩy rẩy nói:
- Ẩn nhi, con mắt của ta đã mù rồi, bất quá thần thức vẫn còn! Ta cảm ứng được phía trước có một vị Thần Ma đang ngăn cản con đường của chúng ta!
Trong lòng Mặc Ẩn giật mình, vội vàng đi ra chiếc thuyền, nhìn về phía trước. Chỉ thấy một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền lẳng lặng phiêu phù ở nơi đó, trên Cổ thuyền có một người bày một bàn rượu, một mình độc ẩm.
- Vị Thần Ma này thật mạnh!
Lão mẫu mắt mù của hắn hãi hùng khiếp vía, nắm lấy tay của hắn, nói:
- Là do Thiên Đình phái tới truy sát chúng ta sao? Đợi một lát ngươi chạy trước đi! Ta già rồi, còn sống cũng vô dụng, cũng không sống thêm mấy năm nữa, để ta liều mạng ngăn cản hắn!